Xuân Lai Triêu Triêu

Chương 12




Ta theo lời Trương Phục, một mình ra khỏi phủ, đến bên ngoài Minh Nguyệt lâu đợi Tưởng Đình.

Nàng đã viết cho hắn một lá thư. Đầu tiên là nói đến thế cờ mà Tưởng thế tử đã để lại lần trước khi vào phủ, nàng đã nghĩ ra cách phá giải. Tiếp đó, nàng đã ngụ ý một cách kín đáo và khéo léo rằng lần này không thể cùng ca ca ra ngoài ngắm đèn, để bày tỏ tâm trạng của mình, cuối cùng còn viết một câu như thế này——

"Từ nay không còn lòng yêu đêm đẹp, mặc cho trăng lặn xuống lầu tây."

Khi ta đứng đợi bên ngoài Minh Nguyệt lâu, phố xá đông đúc, đèn đuốc sáng trưng.

Tết Nguyên tiêu, cả nước cùng ăn mừng.

Kinh thành phồn hoa, dường như lúc nào cũng náo nhiệt như vậy.

Năm ấy xảy ra biến loạn trong cung, Bình vương ở phủ Yến Sơn vào kinh, chỉ mất ba tháng đã đoạt được ngôi vị đăng cơ.

Thiên hạ trước sau chỉ loạn có nửa năm.

Ngay cả trong kinh thành cũng không có sóng gió lớn gì.

Có lẽ Bình vương là người có mệnh trời, nửa đường đã đánh lui được Trần vương và những người khác, cuối cùng trực tiếp dẫn quân đánh vào hoàng cung, thuận lợi đăng cơ.

Hắn là một hoàng đế tốt, giờ đã ba năm trôi qua, đất nước thái bình thịnh trị.

Quốc thái dân an nên những tiểu thư khuê các như Trương Phục mới trở nên giả tạo.

Từ nay không còn lòng yêu đêm đẹp, mặc cho trăng lặn xuống lầu tây... Thật buồn cười, nàng hiểu gì về nỗi buồn và sự tan vỡ?

Nàng không hiểu những điều này, tất cả mọi thứ, Tôn Vân Xuân ta mới hiểu.

Thiên hạ chỉ loạn có nửa năm nhưng đã khiến ta rơi vào cảnh gia đình tan nát.



Tết Nguyên tiêu, không còn thấy cảnh náo nhiệt và vui tươi ở trấn Thanh Thạch nữa... Giờ nghĩ lại, như thể đã trải qua một kiếp.

Ta đợi rất lâu bên ngoài Minh Nguyệt lâu mới thấy Tưởng Đình và những người khác từ bên trong đi ra.

Ta nhìn trái ngó phải, theo lời dặn của Trương Phục, đợi khi ca ca nàng là Trương Ngạn Lễ không có ở đó, ta nhanh chân tiến lên, hành lễ với Tưởng Đình, đưa thư cho hắn.

"Thế tử gia, đây là thư của cô nương nhà ta gửi cho ngài, ngài hãy cất kỹ."

Lúc đầu Tưởng Đình không nhận, nhướng mày nhìn ta: "Là ngươi?"

Ta không nói gì, chỉ đưa thư cho hắn lần nữa.

Hắn cong môi, lúc nhận thư, vô tình chạm vào tay ta.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hàng mi dài khẽ chớp, bốn mắt nhìn nhau, rất nhanh sau đó ta lại cụp mắt xuống.

"Tiểu Xuân cáo lui." .

Khi ta quay người định đi, đột nhiên hắn nắm lấy cổ tay ta.

Phố xá ồn ào, khắp nơi đều là tiếng người, hắn mỉm cười, tiến lại gần ta nói: "Tiểu Xuân cô nương, ngươi luôn lén nhìn ta, ta đã phát hiện ra không chỉ một lần."

Hắn nói đúng.

Khi thế tử của Trung Dũng hầu vào phủ, dường như không chỉ có Trương Phục là người rung động.