Xuân Hương Thuyết

Chương 2




Đêm trước năm mới, là khoảng thời gian mục trừng khẩu ngốc. (Ý nói ngây ngốc không nói nên lời)

Ngọn lửa đỏ rực từ lầu hai "Xuân Hương bố trang" lan ra, thiêu rụi mọi thứ, xà nhà bằng gỗ nhanh chóng rơi sụp xuống đất.

Huyết Ưng quyết tâm muốn Vân gia trang hủy trong tay nàng! Từng cái một, nàng đã tính trước thỏ khôn đào ba hang, nhưng cái thứ nhất rồi đến cái hang thứ hai bị phát hiện, không lâu nữa, có lẽ sẽ đến lượt nàng chết trên tay chúng.

Nghĩ vậy, Lý Kim Triêu run sợ, lẫn vào trong đám đông ngước nhìn ngọn lửa. Bình thường, kẻ phóng hỏa rất có thể còn ở tại hiện trường, nàng đảo mắt, nàng có phải nên trở về nhà hay không? Hỏa hoạn ở bố trang cuối thành, nơi ở của nàng lại ở đầu thành, hiện tại mọi người xung quanh đều tới cứu hỏa, nàng về nhà chẳng phải là chui đầu vô lưới?

Lan Thanh là người giang hồ, nàng biết điều đó, nhưng công phu cao bao nhiêu nàng lại không nắm được. Trong nhà hắn còn có Đại Nữu, tình thế nguy cấp hắn muốn bảo vệ nàng thì khó giữ được con gái, nàng nửa đời sau sẽ phải sống thay con gái hắn, gọi hắn một tiếng cha, nàng không làm được. Nội tâm nàng -----------tính toán người quen trong thành giống như những bức tường thịt của nàng.

Tường thịt từng dãy ngăn cản cho nàng, tường thịt từng dãy lần lượt đổ xuống. Nàng sẽ phải phụ trách hằng năm đi tảo mộ. Nghĩ đến thôi nàng đã thấy toàn thân nổi gai ốc.

Có người chạy đến đám lửa, nàng nhãn châu chuyển động, nhìn bố trang lão đầu vẻ mặt đau khổ đi đến bên cạnh nàng. Nàng thở dài nói: "Lão Thái không cần phải vậy. Nhà mất thì còn người, dù sao không phải do ngươi------------" ngữ khí chợt dừng, bởi vì Thái lão đầu cả người ngã xuống đất.

Sắc mặt nàng kinh hãi, vội vàng muốn đỡ lấy, chợt cánh tay chợt đau nhức một hồi, như có một cây châm nhỏ đâm vào.

"Rốt cuộc cũng tìm được ngươi, Kim lão bản." Giọng nữ rất nhỏ, từ sau lưng nàng vang lên.

Đôi đồng tử nhỏ dài đột nhiên co rút. Con mẹ nó, toi rồi!

Đêm năm cũ, đêm biệt ly.

"Nghĩ tới Lý Kim Triêu ta a, hôm nay bị mất mạng, không người tiễn đưa, ai a a.. Không người tiễn đưa.." Nàng trầm thấp ngâm khúc hát.

"Im miệng! Tiến vào ngõ!"

Lý Kim Triêu trời sinh là người thức thời. Nàng theo lời tiến vào ngõ nhỏ, thừa dịp đêm tối, trong tay thả xuống một vật, tai trái máu tươi ướt đẫm, nàng túm túm mái tóc đen láy đẹp đẽ che khuất vết thương.

Đau chết nàng!

Nàng mua cái khuyên tai to như vậy để làm gì chứ?

Hẻm sâu hun hút, tựa như đang trên đường hoàng tuyền, phía trước đen như mực. Tiếng chiêng báo hỏa ngày một xa, phảng phất như hai thế giới. Nàng ai oán:

"Rốt cuộc là ta với bọn ngươi có thù oán gì? Vì sao khắp nơi đều muốn giết ta?"

Nữ nhân sau lưng cười nói:

"Nói thù cũng không đúng, ai bảo ngươi là Kim lão bản chứ? Chúng ta mất nhiều công sức mới tra ra, Lý Kim Triêu chính là Kim lão bản. Thường nói, thỏ khôn đào ba hang, nhưng ngươi một năm thì có tới bảy tháng ở trong thành, thật là khiến chúng ta không ngờ đến. Chủ tử thứ ba của Vân gia trang, chúng ta có việc làm phiền ngươi rồi."

"Ha, mời nói mời nói a. Chuyện giang hồ ta không hiểu nhiều, nhưng nếu như là phương diện xâu tiền thỏi bạc, ta chắc chắn sẽ giúp được."

"Xâu tiền thỏi bạc?"

"Đúng a!" Lý Kim Triêu con ngươi khẽ chuyển, hì hì cười: "Nữ hiệp đã biết thân phận của ta, nhất định biết ta có năng lực tay trái sinh vàng tay phải sinh bạc. Chẳng lẽ ngươi không muốn có một cuộc sống sung sướng sao? Tai đeo khuyên vàng, mặc y phục tơ vàng, thưởng thức mọi đặc sản trên núi dưới biển, nhà cửa ngay tại đường lớn kinh sư?"

Nữ nhân sau lưng khẽ giật mình, thấp giọng: "Vàng.. sợi vải?"

"Đúng a đúng a, nữ hiệp buông tha ta, ta sẽ lén đem bạc trong trang vàng thỏi một rương một rương toàn bộ tặng cho ngươi.. Đau quá, đau quá!" Kim châm nhỏ, đâm vào cánh tay nàng. Nương a, sao nàng ta không để nàng hôn mê bất tỉnh rồi hãy giết. Còn tốt hơn là khiến nàng trơ mắt nhìn chính mình chết dần a!

"Hừ, ta thay đổi chủ ý rồi, khiến ngươi trở thành một phần của Huyết Ưng, núi vàng núi bạc không phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?"

Di, không giết nàng? Không giết nàng thì đều có thể đàm phán. Bởi vì cái gọi là tham sống sợ chết tất có hạnh phúc cuối đời. Tuy nghĩ như vậy, nhưng miệng Lý Kim Triêu lại nói:

"Đừng, đừng khiến ta trở thành một phần Huyết Ưng, ta là trung với Vân gia trang! Ta không thể phản bội Vân gia trang a!" Nếu bị phán chết, nàng thà chọn cái sau, nhưng vẫn phải giả bộ một chút mới dễ đàm phán a!

Trong ngõ tối, nàng bị đẩy một cái, cả người quỳ rạp trên mặt đất, đang muốn dùng chiêu lăn đất chạy chối chết. Nào ngờ, y phục bị bốn ngân châm trấn trụ. Khiến nàng không thể động đậy.

"Không đau." Trong bóng tối, nữ hiệp cười: "Cánh tay ngươi đã bị châm một lỗ, ta ở phía trên bôi Huyết Ưng, nó lập tức sẽ chui vào, hòa lẫn vào máu ngươi, trôi xuống bụng, từ nay về sau hợp lại một thể. Ngày nào đó, tổ chức muốn ngươi làm gì ngươi phải làm cái đó. Nếu trái lời, nó sẽ phá ruột thoát ra."

Nàng nghe vậy, nước mắt ào ào chảy xuống, thấp giọng mắng:

"Mẹ nó, ngươi có cần phải nói đáng sợ như thế không? Ta chọc phải cái dạng gì không biết?"

"Không phải ngươi chọc tới ai, muốn trách thì trách Vân gia Trang a! Vốn Vân gia trang không nhúng tay vào chuyện giang hồ, hai bên miễn cưỡng bình an vô sự. Hai năm trước, Công Tôn Hiển đem danh sách Huyết Ưng giao cho Văn Nhân Minh Chủ, không phải rõ ràng là muốn can thiệp sao? Đã muốn can thiệp, làm sao có thể bỏ qua nhân vật chủ chốt là ngươi! Vân gia trang mất đi ngươi, thiệt hại đi một nửa, chúng ta nào có thể buông tha cơ hội này?"

Lý Kim Triêu thầm mắng hai gã chủ tử Vân gia trang. Đây chẳng phải là muốn hi sinh nàng sao.. Nàng chưa từ bỏ ý định nói: "Ngươi thực sự cho ta Huyết Ưng, vậy thì sẽ không bao giờ có y phục chỉ vàng, y phục chỉ vàng, trên đời này chỉ có ta mới làm được.."

"Im miệng!"

"Đau quá đau quá, cứu mạng a!" Lý Kim Triêu kêu thảm thiết.

"Bịch" một tiếng, hộp Huyết Ưng đặc chế lăn trên mặt đất. Nữ tử Huyết Ưng nhanh chóng quay đầu lại, có người từ phía sau nàng bắn vào hộp Huyết Ưng, nhưng trong hẻm tối ở đâu ra người?

"Lan Thanh?" Lý Kim Triêu ngừng khóc, mở to mắt nhìn đèn lồng giơ cao, thanh niên chậm rãi bước tới. Chẳng lẽ Lan Thanh trời sinh chính là phúc tinh của nàng?

Người tới đúng là Lan Thanh. Hắn ăn mặc rất tùy ý, tóc dài như tơ đen bóng phất phơ trong gió, khóe miệng tách ra ý xuân khác thường, cười nói:

"Kim Triêu, ta tới đón ngươi. Đây là bằng hữu của ngươi sao?"

Lý Kim Triêu nhất thời phát ngốc, ngốc đến không khép cằm lại được, cánh tay cũng không thấy đau đớn. Lan Thanh bình thường đứng đắn kia, chính là người trước mắt sao?

Rõ ràng là cùng một người, nhưng người trước mặt này lại yêu mị dị thường, cười đến phong tình vô hạn, khiến cho tim đập như muốn xuyên ra khỏi lồng ngực, dục niệm bừng bừng a.

"..."



Vạn trượng hào quang a, nàng nói không ra lời.

Lan Thanh nhướng mày, đứng trước mặt nàng, không có nâng nàng dậy, ngược lại nhìn chằm chằm nữ tử kia, gió xuân phơi phới. Hắn nhếch miệng cười, sóng mắt lưu động, cười đến vô cùng câu hồn.

Lý Kim Triêu há hốc mồm. Đột nhiên, cái nam nhân phong tình vạn chủng, bất động thanh sắc dùng mũi chân đá lên cằm nàng. Nàng vội vàng khép lại, rốt cuộc phục hồi tinh thần, vội vàng nhổ ngân châm ra.

Chậm rãi bò.. chậm rãi lui về sau.. Cái nữ tử kia lại không có ngăn cản nàng, bị mê hoặc rồi sao?

Nàng tim đập như trống, cánh tay lại bắt đầu co rút đau đớn, nhưng không dám ngẩng đầu.. Chuyện này, mặc dù nàng không có kinh nghiệm, nhưng nghe tiếng, cũng biết hai người đang hôn nhau.. Lan Thanh, vất vả ngươi rồi..

Trong lúc đó, nàng lui cũng không thể lui, vì đá phải người nào đó.

Nàng thầm kinh hãi, không biết Lan Thanh có bản lĩnh đối phó với hai nữ tử không?

Có người ngồi xổm bên cạnh nàng, nàng nín thở, còn mắt xoay chuyển, phát hiện người này áo choàng sẫm màu, khó trách trong đêm tối không phát hiện ra.

Hắn cúi đầu xuống, bên tai nàng nhỏ giọng:

"Là ta, Phó Lâm Xuân."

Đôi mắt dài nhỏ lập tức trợn tròn, hô hấp ngừng lại, thân thể cứng ngắc.

Hắn ôm eo nàng nhấc lên, khiến nàng đứng thẳng tại đó. Nàng tim đập rộn ràng, hắn trong ngõ, không nhìn thấy đối phương, nhưng nàng nhịn không được, hướng mắt sang hướng khác, một hướng này, trực tiếp nhìn lại chỗ Lan Thanh.

Chỗ Lan Thanh có đèn lồng, nàng nhìn rõ ràng thấy hắn đang ôm lấy nữ nhân kia triền miên hôn nhau, Lan Thanh một tay đỡ lưng nàng kia, giữa ngón tay đúng là ngân châm.

Nàng thất kinh thất sắc, lập tức hai mắt tối sầm. Nàng trấn tĩnh một lúc mới phát hiện ra, chính mình đang bị Phó Lâm Xuân che đi hai mắt.

Nàng có chút choáng váng đầu óc, Phó Lâm Xuân cứ như vậy đụng chạm nàng.. Nội tâm dừng lại ở chỗ Lan Thanh đang giơ cao ngân châm. Lan Thanh giết người nàng không phải là không có gặp qua, nhưng cứ như vậy giết người không khỏi.. Đau quá! Tiếng kêu kịp thời nuốt trở lại, ngân châm trên cánh tay nàng bị rút ra.

Phó Lâm Xuân âm thanh ôn nhu nói:

"Trên châm không có độc, có thể yên tâm. Nếu như bị Huyết Ưng bôi lên cánh tay, sẽ là không kịp."

".. đó.."

"Đa tạ Xuân Hương công tử kịp thời tương trợ." Thanh âm Lan Thanh gần ngay trước mặt.

Nàng tâm nhảy dựng, trong đầu có chút loạn, ước gì Phó Lâm Xuân tiếp tục che mắt nàng, nhưng căn bản Phó Lâm Xuân cùng nàng tâm linh không thông, cứ như vậy buông tay, nàng tròng mắt xoay tròn, hướng về phía Lan Thanh, khóe mắt liếc về phía sau hắn, cảm giác cơ thể có thể ngã xuống.

Theo ánh sáng đèn lồng, nàng nhìn thẳng Lan Thanh.

Lan Thanh vẫn như bình thường.

Lan Thanh là vì nàng, nàng cũng muốn sống, chỉ đơn giản là như vậy. Nàng nhếch miệng, dùng sức thán một tiếng: "Thật sự dọa người mà." Nàng dùng sức đánh vào tay hắn. "Ta thiếu chút nữa một tay bị phế rồi."

Lan Thanh rốt cuộc lộ ánh mắt vui vẻ. "May mắn Xuân Hương công tử kịp thời hủy hộp trong tay nàng ta, nếu không, ta sợ cũng không tới kịp." Tạm ngừng, hắn giải thích nói: "Nàng cách ngươi quá gần, nếu ra tay trực tiếp, khó đảm bảo ngươi không bị liên lụy."

"Ta đương nhiên biết!" Nàng nghiêng mắt nhìn Phó Lâm Xuân, thử hỏi: "Phó Lâm Xuân ngươi như thế nào lại đột nhiên xuất hiện?"

"Ta đi ngang qua." Thanh âm có điểm không quan tâm.

Thì ra là thế, thật đúng là con mẹ nói trùng hợp, hại nàng dùng sức giật vòng tai xuống, cho rằng người quen biết sau khi nhìn thấy, tối thiểu sẽ thay nàng nhặt xác. Phó Lâm Xuân mà biết vòng tai nàng, mới là gặp quỷ, nàng sờ sờ tai trái, đau đến nhe răng trợn mắt.

Tiếng đập cửa lại vang lên.

"Lý cô nương có ổn không?"

Thanh âm ấm áp của Phó Lâm Xuân, khiến nàng không kìm nén được, ngực lại không khống chế đập mãnh liệt.

Cửa sổ được che bằng một lớp giấy dán mỏng, nàng đang muốn đi mở cửa, sau đó lại nghĩ tới gì đó, vọt tới trước gương dùng sức xoa gò má.

Má lập tức đỏ ửng, thoạt nhìn có phần xinh đẹp.

Hành vi như vậy thật là ngu ngốc, nàng biết rõ. Hết lần này tới lần khác, cũng không cách nào khống chế được loại hành vi này. Vốn muốn đi mở cửa rồi, sau lại phát hiện hai chân trần trụi, vì vậy vội vàng xỏ giầy vào, sau đó mới chạy đi mở cửa.

Ngoài cửa, quả nhiên là Phó Lâm Xuân.

Nàng không khỏi nín thở.

Hắn ôn nhuận như ngọc, hoàn toàn không giống Lan Thanh một dáng vẻ yêu mị, nhưng nàng lại yêu thích màu sắc ấm áp của hắn như vậy. Nếu như, sắc màu ấm áp đó, có thể cùng nàng trải qua đêm giao thừa, thì thật tốt biết bao!

Từ khi nàng mười tám tuổi đã bắt đầu mong chờ, năm nay cuối cùng cũng chờ được rồi! Thêm vài cái Huyết Ưng nữa, nàng không không sợ.

"Lý cô nương, ta đến dẫn ngươi lên viện." Hắn khách khí cười nói.

Nàng gãi gãi mặt, cười hì hì:

"Xuân Hương công tử cần gì phiền toái như vậy?" Tạm ngừng, nàng lại nói: "Thỉnh dẫn đường a."

Trời đang dần tối, phóng mắt nhìn quanh, trong bóng đêm bao phủ, Vân gia trang nổi lên không khí náo nhiệt, tâm tình nàng cũng vui sướng theo. Đêm giao thừa, nàng không thiếu người cùng chung vui, nhưng đây là lần đầu tiên ở Vân Gia trang, không hiểu sao có cảm giác như trong nhà.

Nàng nhìn Phó Lâm Xuân đang dẫn đường, trên người hắn là áo bào sắc hạnh mới đổi, vừa ngọc thụ lâm phong, lại ưu nhã ấm áp như mùa xuân, quả nhiên, cái màu sắc này đặt trên người Phó Lâm Xuân, chính là mười phần hút mắt.

Nàng liếc mắt lần nữa, vuốt vuốt đuôi tóc. Rõ ràng gió đêm lạnh, mà như có hơi nóng phả vào mặt, sớm biết thế, vừa rồi cần gì phải dùng sức xoa mặt? "

" Lý cô nương, tai trái vẫn ổn chứ? "

Nàng sững sờ, trực giác sờ lên tai trái, chợt đau đến híp mắt.

" Khá ổn.. Đáng tiếc, vòng tai mất rồi. "Hắn làm sao biết tai trái nàng bị thương?

" Vòng tai rất đặc biệt sao? "Gió đêm đưa tới âm thanh ấm áp, như lơ đãng hỏi thăm.

" Cũng không phải. Từ nhỏ đã đeo, đặc biệt yêu mến, ta cũng làm cho Đại Nữu một bộ. "Hắc, Đại Nữu với nàng là bạn, lại kiểu dáng giống nhau, mỗi ngày cọ qua cọ lại, thật là vô cùng thú vị.

" Vậy sao? "Thần sắc hắn không nhìn ra hỉ nộ ái ố, chậm bước chân, cùng nàng song song." Lý cô nương, Lan Thanh bên cạnh ngươi, ngươi cũng biết lai lịch hắn? "

Nàng thấy thế, kinh hãi không thôi. Phó Lâm Xuân chịu bỏ chút tâm tư lên người nàng, nàng chưa bao giờ thấy qua, trước kia đừng nói là đối thoại, chỉ liếc mắt hắn cũng không nguyện bố thí. Bọn họ nhiều năm đều vì Vân gia trang làm việc, ngày thường có gặp mặt thì cũng coi như người xa lạ, nhưng nàng rất rõ ràng, hắn không hề thích nàng.

Đêm hôm nay.. ngược lại có phần quỷ dị.

Hay là, đêm giao thừa kỳ diệu, mọi nhà bữa cơm đoàn viên, đồng thời có thể thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhỏ của người không có nhà như nàng?

Nghĩ đến đó, tim nàng đập nhanh hơn, lòng bàn tay thấm mồ hôi. Gió đêm phả vào mặt, tay áo sắc hạnh của hắn bay tới, cơ hồ đụng phải tay áo nàng, nàng quay sang hướng khác, gò má không ngừng nóng lên. Buồn cười. Bình thường nhìn nam nhân cởi trần, nàng còn có thể bình luận hai câu, bây giờ người ta chỉ không cẩn thận góc áo sát qua nàng, nàng liền thấy ngọt ngào, cảm xúc ấm áp lan tỏa toàn thân, cho dù giờ phút này có bị lột trần, nàng cũng không thấy lạnh!

Nàng trước sau như một cợt nhả đáp:

" Lan Thanh bối cảnh giang hồ ta không rõ ràng lắm, nhưng hắn nói hắn đã rời giang hồ, không biết có đúng hay không, kỳ thật cũng không quan trọng. Phó Lâm Xuân, ngươi đại khái có thể yên tâm. Hắn cùng ta nhiều năm, tuyệt đối sẽ không truyền ra bên ngoài chuyện Vân gia trang.. Ta nói là, ta với hắn, chỉ là bằng hữu, bằng hữu phi thường tốt. "

" Vậy sao? Lần này ủy khuất Lý cô nương. Việc Huyết Ưng.. "Hắn bỗng nhiên nói nhỏ:" Vốn không nên phát sinh. Hai năm trước, là vì bảo toàn thê tử Công Tôn Hiển, nên hắn mới giao danh sách Huyết Ưng, nếu không có chuyện đó, Vân gia trang đã không trực diện chống lại Huyết Ưng. "

Nàng cười ha ha:" Không sao cả không sao cả. Dù sao hiện tại ta vẫn còn rất nhiệt huyết, cái gì gọi là mèo yêu chín mạng, chính là chỉ loại người như ta, ngươi cũng không cần để ý, chúng ta vốn đều là việc mình tự làm, ta giấu không tốt, mới khiến Huyết Ưng tìm ra, thật sự, ngươi cũng không cần quá lo lắng. "Cho dù hắn lo lắng chính là tính mạng Kim Toán Bàn, mà không phải Lý Kim Triêu, nội tâm nàng cũng khá thỏa mãn rồi.

Phó Lâm Xuân đi bên trái nàng, vừa vặn trông thấy mái tóc dài đen nhánh bên trái nàng bện thành lọn buộc ở sau tai, tránh dính vào miệng vết thương, bên phải nàng được tết bím rất lạ mắt, hai bên không giống nhau, quả là tác phong vốn có của Lý Kim Triêu.. Nghĩ vậy, hắn mỉm cười.

" Lý cô nương, ngươi còn muốn ở trong thành sao? "Hắn nhẹ giọng hỏi

" Đúng vậy a. "Nàng cười nói, hai gò má nóng hầm hập.

Phó Lâm Xuân mục quang chậm rãi rơi vào tòa lương đình phía xa. Tòa đình nghỉ mát này, thật lâu hắn không có tới, hôm nay là nơi sổ tự công tử bọn họ bình luận giang hồ sử.

" Lý cô nương đã bước vào tầng thứ 3 trong Cấp cổ các chưa? "Hắn âm thanh vẫn ôn như như trước, nhưng không có cúi đầu nhìn nàng.

" Hồi còn trẻ có vào mấy lần. "Nàng cười nói. Nàng thực sự xin lỗi Lan Thanh bọn họ, rõ ràng đã nói sẽ cùng nhau trải qua đêm giao thừa năm nay, nhưng nàng lại ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân.

" Ngươi nhìn qua là tốt nhất, ta cũng đỡ phải suy nghĩ, không biết nói với ngươi như nào. "Hắn dừng bước, rốt cuộc quay đầu lại, nhìn nàng cười.

Hắn dừng, nàng tự nhiên cũng dừng lại. Cứ nhìn nàng cười như vậy, thật khó mà..

Ánh mắt hắn hơi rủ, rơi vào hồng tuệ bên hông nàng. Hồng tuệ trên có năm miếng tiền đồng, khi hắn nâng mắt lại như chứa sự vui vẻ khó thấy.

" Lý cô nương, ngươi có biết trước kia họ Phó, Công Tôn như nào lại cùng Kim Toán Bàn ở chung? "

Nàng lắc đầu." Ta không biết. "Nàng liều mạng thưởng thức Phó Lâm Xuân. Khó có được cơ hội ở khoảng cách gần như vậy nhìn hắn, thật sự không muốn dời mắt.

" Ta đã đọc được bí mật mối quan hệ với Vân gia trang tại tầng thứ ba. Vân gia trang, Kim toán bàn gần đây đều là nam tử, cùng họ Phó, Công Tôn nhị gia một đời đều vì quân tử chi giao, chưa từng có ngoại lệ. Tuy ít có cơ hội gặp mặt, nhưng tình cảm này luôn tồn tại. "Hắn nói từng chữ một, chậm rãi nhưng rõ ràng.

Lý Kim Triêu lòng đầy vui sướng lập tức bị lời này làm cho đông cứng.

Lời của hắn, theo gió đêm lạnh lẽo lùa qua mái tóc dài của nàng, hóa thành một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim nàng, không cho nàng thời gian phòng bị.

Đôi mắt nhỏ dài chống lại ánh nhìn ấm áp của hắn.

Nàng vốn hơi nhếch miệng, đột nhiên khoa trương cong lên, đánh vỡ nét cứng nhắc trên mặt, cười ha ha:

" Ta đây hiểu được, quân tử chi giao đạm như nước phải không. Ta tuy là nữ tử, nhưng ai nói nam nữ không thể là bằng hữu? Xuân Hương công tử, từ nay về sau chúng ta gặp nhau chỉ sợ cơ hội phi thường có hạn, thậm chí có thể sẽ không gặp lại, ngày khác ngươi có chuyện, chỉ cần sai người phân phó một tiếng, Lý Kim Triêu ta nhất định sẽ hết sức tương trợ. "

Hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng cười:" Đa tạ Lý cô nương. "Dứt lời, quay đầu tiếp tục dẫn đường.

Nàng đi chậm hai bước, kéo dài khoảng cách với hắn, nhưng hắn như không có đếm xỉa tới, không có phát giác nàng đột nhiên lạnh nhạt.

Nàng nhìn theo bóng lưng hắn, rồi sau đó quật cường nhìn hướng khác, khóe miệng vẫn chứa đừng nụ cười, đôi mắt nhỏ dài híp thành một đường, làm cho người ta không nhìn thấy cảm xúc ẩn chứa trong mắt.

Trong lúc đó, âm thanh nhẹ nhàng vang lên sau lưng Phó Lâm Xuân:

" Ta từ nhỏ, cha mẹ chết sớm, nói đến bữa cơm đoàn viên, luôn có chút mong chờ, đa tạ Xuân Hương công tử đêm nay cho ta hoàn thành tâm nguyện. "

" Không cần nói vậy, kỳ thật ngươi vốn là một phần của Vân gia trang, bữa cơm đoàn viên như này, ngươi cũng có phần. "Nói tới nói lui, hắn cũng không quay đầu lại.

Nàng nghe vậy, ngửa đầu cười to.

Phó Lâm Xuan rốt cuộc quay đầu nhìn nàng.

Bởi vì trời đất giá lạnh, hai gò má nàng lạnh đến tái nhợt, đang mặc y phục nam tử Vân gia trang, hai tay giao thoa giấu trong tay áo, dáng đứng không được tao nhã, một thân trường sam màu hồng bị gió thổi tung bay.

Cho dù y phục có là chất liệu tốt nhất, nàng lại một thân khí tức phố phường, ngay cả điểm ưu nhã Vân gia trang cũng không học được. Nàng miễn cưỡng duỗi ngón tay chỉ về một chỗ, cười hì hì nói:

" Phó Lâm Xuân, chỗ đó, là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi. "

Phó Lâm Xuân nhìn qua tòa đình nghỉ mát, thần sắc không đổi.

Nàng rất nhanh co rúm thành một đoàn, khóe miệng vẫn vểnh lên nói:

" Ta mười bảy tuổi năm đó tiến Vân gia trang, liền trông thấy ngươi ở chỗ kia, dáng vẻ vô cùng lười biếng, yên vị ở đó, tựa hồ cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn nghĩ, trên đời không có bất kỳ việc gì có thể ảnh hưởng đến ngươi. "

" Vậy sao? "

" Năm đó rồi năm sau đó, ta vẫn là một bí mật, tất nhiên là không thể hiện thân, khí đó ngươi cùng Vân gia trang bọn họ ăn bữa cơm đoàn viên, ngươi vẫn bộ dạng lười biếng đó, giống như ngay sát ngươi vậy, chính là ấm áp như xuân, ta rất thích. "Nàng vui vẻ nói.

" Vậy sao? "Thanh âm kia, bình tĩnh không gợn sóng.

" Về sau, tuy là ngươi không tình nguyện, nhưng vẫn ngẫu nhiên trên đường làm anh hùng cứu ta, đối với mười tám năm hoa tâm của ta mà nói, quả thực rất dễ động tâm. Nương ta nói, hôm nay có rượu hôm nay say, có người trong lòng thì hãy lập tức bày tỏ, đây mới là quan điểm sống Lý Kim Triêu ta. "

Hắn nhìn nàng, không nói một câu nào.

Nàng chậm rãi, thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng hắn,

" Kim Triêu của hiện tại quả thực rất sảng khoái, đáng tiếc, ta có ngày hôm nay, bọn họ lại không có. "

" Lý bá phụ, Lý bá mẫu luôn ở dưới cửu tuyền ngước nhìn ngươi. "

Nàng căn bản không để ý đến lời nói khách sáo của hắn, ha ha cười:

" Có những lời phải nói rõ ràng mới có thể cắt đứt sạch sẽ, Xuân Hương công tử muốn thoát khỏi ta, tóm lại phải triệt để mới tốt! Ta thích Phó Lâm Xuân, chính là bộ dáng lười biếng của hắn, chính là hắn giống cha ta, giống nương ta, bộ dạng ấm áp như cha mẹ ta. Có thể, hắn giúp ta cùng ta trải qua đêm giao thừa, có thể hắn nhìn ta khoái hoạt, cha ta cùng nương ta cũng không có tiếc nuối! "Nàng lại bật cười, vỗ vỗ mặt, có điểm thất thần:" Không, ta sai rồi, tiếc nuối không phải là cha nương ta, mà là ta. Từ đầu đến cuối là ta tiếc nuối. Ta nhớ, rất nhớ bọn họ, đáng tiếc, không thể trở về. "

Hắn không lên tiếng.

" Ngươi yên tâm đi. Lý Kim Triêu ta hiện tại, đã sớm thoát khỏi loại mê luyết kia, cũng không còn quá coi trọng bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa, ngươi cũng thật là vất vả, nếu là nữ tử ái mộ khác truy cầu ngươi, ngươi đại khái không cần để ý tới, nhưng hết lần này đến lần khác lại do thân phận của ta, ngươi đành phải chủ động đề xuất quân tử chi giao. Duy trì quân tử chi giao, ta liền vĩnh viễn không thể vượt qua danh giới kia, ngươi cũng sẽ không bởi vậy mà cảm thấy phiền toái. Ngươi xuất đao tốt lắm, ta nhiều tuổi, nhiều tuổi rồi, không còn là cái hài tử nóng nảy hay tức giận kia nữa. "

Trong bóng đêm, đồng tử đen thẫm của nàng khẽ điều chỉnh, rốt cuộc cũng không còn ánh mắt ái mộ cùng khát vọng kia nữa. Nàng nghiêng mắt nhìn những vì sao trên bầu trời, khóe miệng cong lên, nhảy lên một bước dài, tay phải giơ cao, sáng khoái kêu to:

" Tốt lắm, ta sẽ khiến ngươi yên tâm tuyệt đối! Ta, Lý Kim Triêu xin thề, đời này kiếp này, tuyệt đối không động tâm với Phó Lâm Xuân, nếu như ngày nào đó cẩu thí ngược lại cùng Phó Lâm Xuân kết duyên tần tấn, ta sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, thiên lôi đánh trúng, có trời làm chứng! "Nàng nghiêng đầu nhìn Phó Lâm Xuân, cười đến vui vẻ:" Ngươi có thể yên tâm chưa? Xuân Hương công tử. "

Hắn nhìn nàng, đôi mắt đen sáng phảng phất có chút không thể tin nổi.

" Hả? "Nàng cười hì hì

".. Đa tạ Lý cô nương thành toàn. "Khóe miệng hắn giương lên, bình tĩnh cười nói.

" Ha ha, ngươi nên sớm nói với ta nha, ta sẽ cùng ngươi nói rõ ràng, từ nay về sau không còn vương vấn, ta cũng không ngờ người giang hồ các ngươi quy củ như vậy, làm việc quanh co lòng vòng. "

" Là ta không tốt. "Hắn ôn nhu nói

" Không sao. "Nàng thủy chung cợt nhả:" Ngược lại bữa cơm đoàn viên khi nào thì bắt đầu? Ta đói muốn chết rồi! "

Phó Lâm Xuân bình tĩnh cười, mang nàng tại Vân gia trang đi tới.

Nàng mỉm cười, vuốt vuốt đuôi tóc, nhìn đông nhìn tây chính là không nhìn bóng lưng hắn. Nàng lại cúi đầu nhìn chữ trên thân trường bào đệ tử Vân gia trang, hóa ra là như vậy a.. Trong mắt hắn, quan hệ của nàng và hắn, cũng giống như chủ tử Vân gia trang và đệ tử, mẹ nó, ẩn ý như vậy, thiên tài mới hiểu a.

Không lâu sau, họ đã đi vào tiền viện. Bởi vì phần đông đệ tử, đều là từng nhóm ăn bữa cơm đoàn viên, hơn nữa trong sảnh không đủ để chứa tất cả mọi người, nên đã chuyển ra bên ngoài.

Đệ tử Vân gia trang thấy nàng gia nhập, đều có chút kinh ngạc, nhưng nàng là Xuân Hương công tử mang đến, tự nhiên không có nhiều người bàn tán, chỉ là, rõ ràng vài cửa hàng gặp tai họa, vì cái gì chỉ đem nữ nhân này đến?

Đệ tử Vân gia trang nhất thời nhìn nhau, không biết tỏ vẻ như nào.

Nàng tuyệt không để ý, tiến lên cầm lấy chén rượu, lớn tiếng cười nói:

" Các vị anh hùng, nghe nói chư vị toàn lực cứu giúp bố trang, còn có người bị thương, đại ân đại đức này, tiểu nữ hận không thể lấy thân báo đáp, đáng tiếc, mỹ nhân chỉ có một, không có cách nào tặng cho nhiều người, đêm giao thừa hôm nay, ta trước xin uống cạn chén này, chúc các vị anh hùng năm tới có được nhân duyên tốt, có thể gặp gỡ cô nương mình yêu mến. "Nàng một hơi uống cạn.

Có đệ tử bật cười. Nàng mang trên mình một chút mùi vị phố phường, đệ tử Vân gia trang đều là cô nhi từ nhỏ đã nhập trang, mỗi ngày việc chính là học tập ghi chép sử, rất ít khi gặp người như nàng, vì vậy, nàng rất nhanh liền phá vỡ phòng tuyến của bọn họ, cụng rượu ăn uống trò chuyện bát quái, quen thuộc như nàng vừa ra đời liền ở trong Vân gia trang, chưa bao giờ rời đi.

Phó Lâm Xuân phóng túng cho bọn hắn vui đùa, làm một chủ tử hiền hòa. Sau khi ăn xong, hắn an vị tại chủ bàn, không đếm xỉa tới việc gì, ngồi cắn hạt dưa, không ai quấy rầy. Xuân Hương a, chính là cao thủ ngẩn người, ai mà lúc hắn ngẩn người tiến tới nói chuyện, hắn liền nghe tai phải ra tai trái, lập tức quên sạch sẽ.

Có lúc, hắn ngẫu nhiên sẽ đem mục quang rơi trên người nàng, thật lâu không rời, tiếp đến, hắn lại nhìn về phía đình nghỉ mát xa xa, không biết đang nghĩ gì, đến cuối buổi, hắn rũ mắt, sờ sờ cái gì đó bên hông, nửa ngày, lúc nâng mắt thì lại là thần sắc ấm áp như trước, hắn hô:

" Lý cô nương. "

Khuôn mặt hồng hồng quay lại, hiển nhiên đã có vài phần men say.

Phó Lâm Xuân mỉm cười:" Ta còn muốn quanh co lòng vòng làm một chuyện. "

Nàng cười ha ha nói:" Không sao không sao. "Bộ dạng say rượu biến mất.

Đệ tử Vân gia trang cũng tò mò. Xuân Hương công tử cùng Lý cô nương, trong chuyện này, có phải xảy ra điều gì mập mờ? Bằng không bình thường, Xuân Hương lập tức nhìn cũng không thèm nhìn nàng!

Phó Lâm Xuân cười nói:

" Công Tôn gia luôn có chút kỳ quái, nói là ông trời định đoạt hết thảy đều tốt, chỗ lấy chỗ gả tất có quan hệ thân nhân, Phó gia thì bất đồng, quan hệ nghĩa huynh nghĩa muội, sẽ chính là huynh muội, tuyệt không có quan hệ khác. "

Đệ tử Vân gia trang sắc mặt nghi hoặc, không biết Xuân Hương nói chuyện này dụng ý gì. Chỉ có Tam công tử khẽ biến, Phó gia ở trong giang hồ, nhưng là thế gia thư hương, thập phần chú ý quy củ. Xuân Hương căn bản là muốn triệt để cắt đứt hi vọng của Kim Triêu, một đường sống cũng không lưu lại.

Lý Kim Triêu nghe Phó gia có cái loại thói quen truyền thống nghiêm khắc này, nàng gãi gãi mặt, cười hướng hắn một vái, nấc một tiếng to.

" Nếu Xuân Hương công tử không chê, ta đây lấy thân phận muội muội, từ nay về sau muốn dựa dẫm thanh danh ngươi phiêu bạt bốn phương. "

Đệ tử Vân gia trang không ai dám lên tiếng nữa, chỉ có thể mở to mắt nhìn bọn họ, thậm chí, có chút đối với Lý Kim Triêu hảo cảm, đều đồng tình liếc trộm Lý Kim Triêu.

" Lý cô nương không chê là tốt rồi. Chuyện gì rồi cũng phai nhạt, thời gian lâu, cũng sẽ hết. "

" Ha ha, ca ca nói đúng. "Nàng thấy có đệ tử vội gặp Phó Lâm Xuân, liền xoay người ôm vò rượu lại rót mấy ngụm.

Con mắt xinh đẹp của Phó Doãn trừng trừng nàng. Nàng cười:" Chưa thấy nữ nhân uống rượu sao? Ta cao hứng a! Vô duyên vô cơ có thêm một ca ca làm chỗ dựa, từ nay về sau ai dám bắt nạt ta! "

Phó Doãn trong khoảng thời gian ngắn không nói ra lời, mục quang chậm rãi di chuyển xuống bông hồng bên hông nàng.

Hồng tuệ.. Năm miếng tiền đồng.. Chủ nhân phụ trách sản nghiệp sinh nhai của Vân gia trang.. Tại sao có thể là nàng?

" Có người tới đón Lý cô nương? "Phó Lâm Xuân nghe đệ tử bẩm báo, cũng không bất ngờ.

" Là Lan Thanh sao? "Nàng nghĩ nghĩ, buông tay, cười hì hì nói:" Ta nên trở về rồi. "

" Ta tiễn ngươi ra cửa. "Phó Lâm Xuân nói

Nàng nhún nhún vai tùy hắn, sau đó quay đầu nói với đệ tử Vân gia trang:

" Các vị anh hùng, từ nay về sau hữu duyên sẽ tương ngộ ạ! "Dứt lời, có điểm lung lay theo đuôi Phó Lâm Xuân.

Hai người đi một hồi, nàng liều mạng nấc. Ca ca trước mặt nha, đương nhiên không thể quá mức, về lại uống.. uố.. ng! Nàng đột nhiên nghe được Phó Lâm Xuân nói:

Lan Thanh của ngươi, tuy là rất quan tâm ngươi.. nhưng dựa vào tính cách giang hồi của hắn, không quá thích hợp với ngươi."

Nàng chùi chùi mũi, hắt hơi một cái, không có trả lời.

Nàng híp mắt say lờ đờ, có chút nhàn hạ, xa xa trông thấy ở cửa có Lan Thanh cùng Đại Nữu, nàng thoải mái cười to: "Đại Nữu mà đã ngủ có đánh cũng không tính, lại thức đêm chờ ta sao."

"Ta tiễn đến đây thôi." Phó Lâm Xuân nói, dừng bước nhìn nàng.

"Không tiễn không tiễn." Nàng vui vẻ cười nói, muốn lướt qua hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại lui về, gỡ vòng ngọc ra, tóc dài như lụa xõa xuống, tháo xuống đai lưng, trực tiếp cởi hồng bào.

Bên trong nàng vẫn là bộ y phục cũ.

Nàng chùi chùi mặt, giao bộ đồ cho hắn, cười nói: "Mặc y phục này thật là không quen, không bằng chả lại."

Hắn nhìn nàng, tiếp nhận, nói: "Cũng tốt."

Nàng cười.

"Vân gia trang không có khả năng bảo vệ ta cả đời, sáng mai ta sẽ rời đi, trở lại hang ổ trước kia của ta, cho đến khi Huyết Ưng được tiêu diệt, ta mới công khai lộ diện." Nàng quay đầu nhìn Lan Thanh cùng Đại Nữu, lại nghiêng đầu dò xét Phó Lâm Xuân, thở dài: "Nhìn ta xem, nhìn ta xem, ăn đồ ăn trong chén mình, lại nhìn chén người khác. Xuân Hương công tử, cha mẹ ta mất rồi, ngay từ đầu, ta còn không rõ ràng lắm cuộc sống sau này sẽ ra sao, chỉ bằng ta, vẫn có thể sống sót, mỗi lần đến giao thừa, ta cuối cùng lại thấy thật tịch mịch."

Nàng cười, không ngại cho bất cứ ai thấy sự tịch mịch, bi thương của nàng.

Nàng híp nửa mắt say lờ đờ, dừng lại trong chốc lát, mở miệng lại thì âm thanh đã có chút khàn khàn:

"Giao thừa năm đầu tiên, trong nhà chỉ có mình ta, cho nên, ta đã cùng hàng xóm đón giao thừa, chính là, đó là nhà người ta, cha mẹ họ không phải ta muốn. Về sau, ta trên đường trở về nhặt được Lan Thanh đang bị thương nặng, cứ như vậy mỗi năm ta đều cùng bọn họ đón giao thừa. Nhưng, ta vẫn cho rằng đây không phải là thứ ta muốn." Nàng nở nụ cười sáng lạn, ha ha cười nói: "Nguyên lai, Vân gia trang mới không phải là thứ ta muốn. Ta muốn, đều là.. đều là." Nàng thanh âm thấp dần, thần sắc nhu hòa.

Phó Lâm Xuân nhìn nàng. Hắn trông thấy vành tai trái nàng lạnh đến trắng bệch, máu đông tích tụ trên vành tai, tay hắn giật giật, cuối cùng cũng không hề động tay.

Nàng cười nói: "Tái kiến, Xuân Hương công tử."

"Xin bảo trọng."

"Yên tâm đi! Ta là mèo yêu mệnh lớn a." Nàng cười xoay người, rời đi.

Tóc dài đẹp đẽ tung bay trong đêm, in dấu trong mắt hắn.

"Lan Thanh, các ngươi đều chờ ta" Thanh âm nàng sảng khoái cao hứng, thậm chí mang theo vài phần cảm kích.

Lan Thanh khẽ cười nói: "Nghĩ lại vẫn không yên lòng, tốt nhất là khiến ngươi luôn trong tầm mắt ta."

Đại Nữu trong ngực Lan Thanh, bàn tay mập mạp dùng sức đánh lên cánh tay nàng. Nàng kêu một tiếng: "Đau a, Đại Đầu, ngươi có bản lãnh thì mau xuống cùng ta đầu một trận, đánh lén như vậy.." Đại Nữu này không nói lời nào, vừa béo lại vừa nặng, rất thích tìm nàng chơi, nàng cười tủm tỉm véo hai gò má trắng hồng. "Đại Nữu béo Đại Nữu mập.."

Đại Nữu phồng mồm, núp trong ngực Lan Thanh dùng chân mập mạp đá đá.

Lan Thanh nhẹ khiển trách: "Đừng náo, muốn náo thì về nhà náo, mọi người còn đang chờ đó."

Nàng khẽ giật mình: "Mọi người?" Nàng thanh danh trong thành không tốt lắm, bời vì từng mang một số người về nhà, nữ có nam có, giống như Lan Thanh bộ dạng bị thương nặng, nhiều người không chịu về nhà, liền ở trong nhà nàng một hồi, đến hôm nay đều trở thành bằng hữu.

"Nói đến, năm trước tới, năm nay cũng tới, tới thì tới đi, có mọi người, Huyết Ưng muốn đả thương người cũng khó, ít nhất còn có thể cùng nhau trải qua giao thừa." Hắn ôn nhu nói, ôm Đại Nữu cùng nàng trên đường trở về.

Hắn không có hỏi nàng, vì cái gì cặp mắt nhỏ kia đều có chút lệ, hắn chỉ là tùy ý cùng nàng trò chuyện, rau cỏ cũng tốt, trời đất cũng được, chính là đơn giản trò chuyện việc nhà.

"Đông" một tiếng, Lý Kim Triêu kêu đau:

"Đau quá! Đại Nữu, ngươi một ngày không đụng ta ngươi không vui sao?" Rõ ràng Đại Nữu được Lan Thanh ôm, Đại Đầu béo tròn này vẫn có thể xác định mục tiêu, hướng nàng đụng trán.

Đông!

Nước mắt nàng tuôn như mưa, rốt cuộc nhịn không được "Oa" một tiếng phun lệ rồi mắng:

"Ngươi cứ đụng ta đi, đụng ta chết đi, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi, không cho ngươi tiền lì xì------đau quá, đừng đụng nữa, Lan Thanh người cách xa ta ra-----" nàng thuận lý thành chương, dùng nước mắt tích thời gian vừa rồi dùng sức khóc to.

Nàng không quay đầu lại, không quay đầu lại, trong mắt người ta cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi, nàng tuyệt không quay đầu lại!

Cửa chính Vân gia trang, từ từ đóng lại.