Trước kia nàng ta cũng gọi Chu Ngạn là "A Ngạn ca ca", lúc đó Chu Ngạn đối xử với nàng ta còn tốt hơn cả Tần Kiệm.
Thậm chí mẫu thân còn nói sau này muốn kết thông gia với Chu gia, gả nàng ta cho Chu Ngạn.
Nàng ta còn quen biết Chu Ngạn sớm hơn cả Tần Kiệm, lúc đó nàng ta mới năm tuổi, rõ ràng thanh mai trúc mã phải là bọn họ mới đúng.
Vậy mà ba năm nay, mỗi lần gặp Chu Ngạn, nàng ta đều thấy hắn vội vàng, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng.
Nàng ta thậm chí còn không dám gọi một tiếng "A Ngạn ca ca".
Chu Ngạn không còn là Chu Ngạn trong ký ức của nàng ta nữa, nàng ta biết hắn lúc g i ế t người tàn nhẫn như thế nào, m.á.u của Giang Xuân còn từng b.ắ.n lên mặt nàng ta.
Vậy mà lúc hắn nhắc đến Tần Kiệm, nụ cười trên mặt hắn, lại giống như thiếu niên tràn đầy hoài bão ở Phủ Vũ Định năm xưa.
Hạ Sở Sở ghen tị với Tần Kiệm như vậy đấy.
Tần Kiệm đần độn như vậy thì có gì tốt chứ, nàng ta nghĩ, có lẽ nàng ta cũng có thể có một chỗ đứng trong lòng Chu Ngạn.
Đúng vậy, nếu như năm đó không xảy ra biến cố, có lẽ nàng ta đã được gả cho hắn rồi.
Lúc Kiệm Kiệm đến, thì ra người lạnh lùng vô tình như Chu Ngạn cũng sẽ vì hồi hộp mà đỏ cả tai.
Bên ngoài còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng vừa về đến phòng, hắn liền không kìm được ôm chặt nàng vào lòng, như báu vật vậy.
Chu Ngạn nhìn Tần Kiệm, cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Mới có ba năm thôi, Kiệm Kiệm của hắn đã đứng ngay trước mặt hắn, đôi lông mày như lưỡi liềm cong cong, đôi mắt đen láy, nụ cười ngượng ngùng e ấp, xinh đẹp không sao tả xiết.
Hắn cảm thấy hơi thở bị nghẹn lại, bàn tay vuốt ve gương mặt Tần Kiệm, trái tim trống rỗng bao lâu nay, giờ đây đã được lấp đầy.
Vững chãi, hạnh phúc, giống như con thuyền lênh đênh trên biển khơi bão táp, cuối cùng cũng tìm được bến đỗ.
Tần Kiệm tuyệt vời như vậy, khiến hắn rưng rưng nước mắt, cảm nhận được sự bình yên của thời gian.
Thời gian trôi qua, hắn chỉ mong được mãi mãi ở lại khoảnh khắc này, được ôm Tần Kiệm trong vòng tay.
Kiệm Kiệm nói nàng đã là cô nương già hai mươi tuổi rồi.
Nàng nôn nóng muốn gả cho hắn.
Niềm vui và sự hài lòng dâng trào trong lòng Chu Ngạn, suýt chút nữa đã nhấn chìm hắn.
Nhưng vẫn chưa được, hắn nói: "Vẫn chưa đến lúc, Kiệm Kiệm, đợi thêm nữa đi."
Sắp rồi, chờ hắn hoàn thành nhiệm vụ mà hoàng thượng giao phó, g i ế t c h ế t Quảng Lăng Vương.
Đến lúc đó hắn sẽ không còn là Trường An nữa, xin hoàng thượng cho phép khôi phục lại tên họ ban đầu.
Kiệm Kiệm, đợi thêm nữa đi, chờ ta với thân phận A Ngạn ca ca, đường đường chính chính đón muội về làm vợ.
Truy sát Quảng Lăng Vương, khó khăn hơn hắn tưởng tượng.
Cẩm y dạ hành, c h ế t nhiều vô số.
Cuối cùng trong một đêm mưa, cũng chặn được hắn ta.
Thành vương bại khấu, Quảng Lăng Vương không hề cầu xin tha mạng.
Hắn nhìn Chu Ngạn, ánh mắt dữ tợn đầy âm hiểm.
"Bổn vương nằm mơ cũng không ngờ, lại c h ế t trong tay một tên thái giám, Trường An, ngươi là thái giám, có bò lên cao đến đâu, cũng vẫn là kẻ không có căn cơ, quyền lực lớn đến đâu, cũng chỉ là một con ch.ó dưới trướng hoàng quyền, hôm nay ngươi g i ế t bổn vương, sao biết được ngày sau hoàng đế sẽ không g i ế t lừa lấy thịt."
Hắn ta rất thông minh, cố gắng lôi kéo Chu Ngạn tha mạng cho mình.
Nhưng thanh đao của Chu Ngạn không tha cho hắn ta.
Lúc lâm chung, Quảng Lăng vương vẫn giở trò, tung một mũi tiêu độc.
Trải qua vòng vây, cuối cùng cũng trở về kinh thành, mới hay tin Tần Kiệm đã rời đi.
Đúng vậy, lúc hắn đi, Kiệm Kiệm vẫn còn đang giận hắn.
Bởi vì nàng nhất quyết muốn thành phu thê với hắn.
Chu Ngạn cười khổ.
Kiệm Kiệm, vẫn luôn là một đứa trẻ.
Nàng làm sao hiểu được nỗi đau của hắn, từ một nam nhân lành lặn trở thành một kẻ bị khiếm khuyết.
Nỗi đau về thể xác, nỗi đau về tinh thần, và nỗi đau không dám đối diện với người mình yêu.
Kiệm Kiệm sẽ không chê hắn.
Nhưng hắn lại tự ti.
Tần Kiệm trong sáng tốt đẹp như vậy, lại phải gả cho một tên thái giám khiếm khuyết như hắn.
Chỉ là hắn chưa chuẩn bị tâm lý mà thôi.
Hắn đã nghĩ, đến ngày thành hôn, sẽ nói rõ với Kiệm Kiệm, ai ngờ nàng lại đột nhiên muốn thành phu thê, khiến hắn bất ngờ.
Chu Ngạn không đi tìm nàng.
Hắn ở lại chữa thương, sau khi bình phục, đã trở thành Tây xưởng đốc công.
Trước khi đi tìm Tần Kiệm, hoàng thượng Tiêu Cẩn Du đã nhắc nhở hắn -
"Hoàng hậu nói, lý do Tần Kiệm rời đi, là vì ngươi có nữ nhân khác, nói ra thì Tiểu Tần Kiệm này cũng đúng là bá đạo, phải lạnh nhạt một chút để nàng ấy rút kinh nghiệm."
Chu Ngạn nhíu mày, xin hoàng thượng cho phép gặp hoàng hậu.
Sau đó là một trận giận dữ và sát khí.
Ngày hôm đó, hắn tay cầm kiếm, lôi Hạ Sở Sở ra khỏi phòng, lạnh lùng nói: "Ta nể mặt ngươi là nữ lưu, lại có quan hệ tốt với Kiệm Kiệm, năm đó cha ngươi tham ô liên lụy đến Chu gia, ta nghĩ ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện, bị liên lụy, không ngờ ta đã nhầm, Hạ gia các ngươi không có ai tốt, đều đáng c h ế t."
Sở Sở sợ đến mức ngây người, quỳ rạp xuống chân hắn, nước mắt giàn giụa, sắc mặt trắng bệch: "Đại nhân, xin hãy tha cho ta, là ta sai rồi, ta nhất thời hồ đồ, muốn thay thế Tần Kiệm ở bên cạnh ngài, ta sai rồi, ta không dám nữa."
Nàng ta vừa nói, vừa không chút tự trọng ôm lấy chân hắn: "Xin hãy tha cho ta, ta có thể giải thích với Kiệm Kiệm, ta làm gì cũng được..."
Chu Ngạn cực kỳ ghê tởm, đá nàng ta ra.
Trên đường đi đón Tần Kiệm, hắn đã nghĩ rất nhiều.
Vừa đau lòng, vừa buồn bực.
Hắn là người như thế nào, chẳng lẽ Tần Kiệm không biết sao?
Thà tin tưởng người ngoài, còn không bằng tin tưởng hắn?
Giận giữ qua đi, hắn lại tự an ủi bản thân: "Là ta không tốt, không cho Kiệm Kiệm cảm giác an toàn, khiến nàng ấy đau lòng."