Con gái của Tần thúc thúc, sao có thể là hạng người tầm thường.
Tiếc là, sự ngưỡng mộ và chân tâm những năm tháng đó, cuối cùng hắn đã trao nhầm chỗ.
Yếu đuối thì yếu đuối đi, còn cứng đầu, ít ra cũng phải cầu xin tha thứ chứ, hắn cũng đâu phải loại người thích bắt nạt nữ tử.
Về sau rốt cuộc cũng học được chút thông minh, nhìn thấy hắn liền bỏ chạy.
Điều này ngược lại thú vị, hắn lại có trò xấu mới.
Nàng chạy, hắn đuổi theo.
Nàng trốn, hắn tìm.
Dù sao nếu không bắt nạt nàng một chút, trong lòng hắn liền khó chịu.
Thú vui này rốt cuộc là vì sao, hắn cũng không biết.
Tuy rằng hắn không phải là công tử thế gia chính thống, nhưng trong đám người đồng trang lứa cũng coi như là người nổi bật.
Học hành giỏi giang, võ công cũng không tệ, đối nhân xử thế đều phải phép tắc.
Phu nhân nhà Hạ tri châu, mỗi lần gặp hắn đều khen ngợi một câu.
Con trai con gái nhà họ Hạ, đều thích chơi đùa cùng hắn.
Nhất là Hạ Sở Sở, luôn thích hắn, chạy đến trước mặt người lớn nói ngọt ngào: “A Ngạn ca ca đối xử với Sở Sở tốt nhất, không giống như ca ca ta chỉ biết bắt nạt người khác, Sở Sở thích nhất là A Ngạn ca ca.”
Đối xử với nàng ta tốt nhất?
Chu Ngạn suy nghĩ một chút, hắn làm cái gì? Tốt ở chỗ nào?
Không nghĩ ra, về nhà nhìn thấy con ngốc Tần Kiệm, lại bắt đầu ngứa tay.
Kết quả lần này tay hắn còn chưa kịp duỗi ra giật b.í.m tóc nàng, nàng ngược lại lại bất an lên tiếng trước —
“A Ngạn ca ca.”
Giọng nói non nớt nhỏ nhẹ, nhìn hắn bằng ánh mắt tha thiết.
Bàn tay Chu Ngạn đang duỗi ra lại rụt trở về.
Trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, khó nói thành lời, vừa uất ức, vừa ngột ngạt, cũng vừa ngứa ngáy…
Lần này không giật tóc nàng, nhưng tính tình thiếu niên lại khiến hắn lạnh mặt, mắng nàng —
“Ngu ngốc, không được học Sở Sở!”
Nói xong, hắn lạnh lùng bỏ đi.
Ai ngờ đâu thứ ngu ngốc này chút nào cũng không nghe lời, lần sau gặp mặt vẫn là vẻ mặt lấy lòng gọi hắn: “A Ngạn ca ca.”
Chu Ngạn tức giận, bàn tay rụt về lại duỗi ra.
Đã nói không cho học Hạ Sở Sở, thật là kinh tởm.
Bắt nạt Tần Kiệm, đã trở thành việc thường ngày của hắn.
Thỉnh thoảng cũng sơ ý bị người lớn phát hiện.
Cha phạt quỳ, đánh vào lòng bàn tay hắn.
Mẹ trách mắng, mắng hắn là đồ súc sinh.
Ngay cả Lý ma ma luôn yêu thương hắn nhất, cũng sẽ che chở cho tiểu nha đầu kia, không cho hắn bắt nạt nàng.
Chuyện khác cũng đành, mẹ ôn nhu hiền thục như vậy, lại mắng hắn là đồ súc sinh…
Chu Ngạn cảm thấy như bị phản bội.
Rõ ràng mẹ cũng không thích con bé ngốc nghếch kia.
Xem thường nàng rồi, không biết từ lúc nào, lại khiến cho mọi người đều quay sang bênh vực nàng.
Vì sao lại bênh vực nàng, chẳng lẽ nàng thật sự là nữ hiệp có võ công cái thế, đã học được thuật thôi miên?
Hắn bắt đầu quan sát nàng kỹ lưỡng.
Kỳ thật, Tần Kiệm ngũ quan thanh tú, lông mày cong cong, trông cũng rất xinh đẹp.
Kỳ quái, từ lúc nào mà nàng lại trở nên xinh đẹp như vậy.
Nhất định là đồ ăn nhà họ Chu quá ngon, nuôi nàng trắng trẻo mũm mĩm.
Nàng còn dựa vào nụ cười hiền lành chất phác, đánh thức sự mềm lòng của mẹ và Lý ma ma.
Nói cái gì mà con gái chính là dễ thương, mềm mại nhu mì, không giống như tên tiểu tử kia cứng như đá, vừa thô lỗ vừa cứng đầu.
Thật là tức c h ế t người.
Càng tức giận hơn là, con bé ngốc nghếch kia không cẩn thận bị trẹo chân, hắn khó có được lúc tốt bụng đỡ nàng dậy, kết quả cả nhà trên dưới đều đến trách phạt hắn. Cha phạt hắn quỳ, đánh hắn bằng roi.
Từ trước đến nay hắn chưa từng chịu oan ức như vậy.
Sau khi sự việc qua đi, hắn thừa dịp không có ai lại chặn đường Tần Kiệm.
Quân tử báo thù, phải ngang nhiên mới được.
Chu Ngạn duỗi tay, định đẩy nàng một cái.
Kết quả nha đầu này sợ hãi nhắm chặt mắt, hai tay ôm đầu.
Hắn cũng không biết vì sao, đột nhiên không xuống tay được nữa.
Là từ khi nào, hắn đã rất ít khi bắt nạt nàng?
Là năm nàng mười tuổi, suýt chút nữa mất mạng vì trận bệnh kia?
A, đúng rồi, nhất định là lúc đó, lúc đó nàng đã sốt đến mức thần trí mơ hồ.
Mẹ ép hắn phải thề, sau này đối xử tốt với Kiệm Kiệm, tuyệt đối không được bắt nạt khiến nàng phải chịu uất ức.
Trong tình huống đó, hắn nhìn thoáng qua Tần Kiệm mặt mày đỏ bừng hôn mê bất tỉnh, cũng không biết vì sao, trong lòng có chút khó chịu.
Đã phát thệ, liền đồng nghĩa với việc chấp nhận nàng là thê tử của mình rồi…
Thật là tức c h ế t, trong lòng Chu Ngạn ngột ngạt khó chịu, không biết là cảm giác gì.
Thê tử nhà mình, bắt nạt cũng không sao.
Đặc biệt là nàng còn ôm đầu, cẩn thận dè dặt liếc nhìn hắn một cái.
Đôi mắt long lanh sáng ngời, như viên ngọc đen láy, lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Thiếu niên nín thở, lại cảm thấy trong lòng như bị mèo con cào nhẹ, ngứa ngáy khó nhịn.
Sau đó, hắn duỗi tay véo má nàng một cái.
“Thôi vậy, quân tử không lấy lớn h.i.ế.p nhỏ, tiểu gia không thèm làm vậy.”
Xong rồi, da mặt nàng thật mềm mại trơn láng, cảm giác thật tốt, muốn véo thêm một cái nữa.
Thê tử nhà mình, chỉ có mình bắt nạt thôi, người khác bắt nạt hắn lại có chút không nhịn được.
Con nha đầu nhà Vương thông phán kia, lừa gạt nàng trốn trong giếng, còn rút dây thừng lên.
Vị A Ngạn ca ca “đối với nữ tử ôn nhu” trong miệng Sở Sở, đã nổi trận lôi đình, mắng Vương Yến: “Còn nhỏ như vậy, đã độc ác như thế!”
Khiến cho một đám người lớn kinh ngạc, phu nhân thông phán mặt mày tái mét, từ đó về sau, Vương Yến nhìn thấy Tần Kiệm liền không dám nói chuyện.
Phu nhân nhà họ Hạ có ý muốn kết thông gia với Chu gia.
Hạ tri châu tự mình mở lời, không ngờ Chu phụ lễ phép từ chối: “Hạ đại nhân, thực không dám giấu diếm, hài tử Tần Kiệm này không chỉ là ái nữ của cố nhân, nàng ấy và tiểu nhi còn có hôn ước…”
Chu mẫu càng thẳng thắn hơn, nói với Chu Ngạn: “Con an phận một chút cho ta, không được trêu chọc nữ nhi nhà họ Hạ, vũng nước đục nhà họ Hạ chúng ta không lội, cha con đã xin thuyên chuyển ba lần, cuối cùng được kinh thành phê chuẩn, sang năm chúng ta liền rời khỏi Lệ Châu, đợi Kiệm Kiệm cập kê, liền tổ chức hôn lễ cho hai đứa.”