Xuân Hoa Còn Vương Vấn - Mễ Hoa

Chương 18




Phượng Bá Niên đại khái nằm mơ cũng không ngờ tới.

Ta bỏ ra một lượng bạc, là vì muốn nhìn hắn ngủ.

Khóe miệng hắn giật giật, liếc xéo ta một cái, hứng thú lại nổi lên: "Tỷ tỷ đây là đang giở trò gì vậy, chẳng lẽ muốn chờ ta ngủ rồi leo lên người ta sao."

Ta bị lời nói ngang ngược của hắn làm cho mặt đỏ tía tai, một lúc lâu cũng không biết nói gì cho phải.

Hắn cũng đã cởi áo lên giường, nằm ngửa ra, nghiêng đầu nhìn ta cười một cái đầy mờ ám: "Tỷ tỷ cứ tự nhiên, ta ngủ trước đây."

Trong phòng ánh nến lay động. Ta ngồi bên bàn chống cằm nhìn hắn, cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi hắn thật sự ngủ thiếp đi, mới chậm rãi đi tới.

Ta ngồi bên giường, đắp chăn cho hắn.

Khuôn mặt có bảy phần giống Chu Ngạn kia, kỳ thực cũng có điểm khác biệt.

Lông mày của Chu Ngạn hình như đậm hơn một chút, sống mũi cũng cao hơn một chút, lông mi cũng không giống nhau, lông mi của Chu Ngạn dày hơn, có thể che giấu rất tốt vài phần hung ác không muốn người khác biết.

Nhưng nếu nhìn từ bên cạnh, thì thật sự rất giống.

Phượng Bá Niên uống rượu, ngủ rất say.

Ta do dự đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lông mày, đôi mắt, sống mũi, đôi môi... Khuôn mặt tức giận sinh động của Chu Ngạn trong ký ức, ngang ngược kiêu ngạo, tùy ý phóng túng, như hiện ra ngay trước mắt.

"Tần Kiệm, ta nói cho muội biết, muội hãy sớm từ bỏ ý định này đi, bổn thiếu gia tuyệt đối sẽ không cưới muội đâu."

"Nhìn bộ dạng ngu ngốc của muội kìa, có chỗ nào sánh bằng Sở Sở nhà họ Hạ chứ, hừ hừ, ngay cả một bức tranh cũng vẽ không xong."

Lúc ấy tại sao ta lại thích hắn như vậy chứ, thích đến mức hèn mọn khắc ghi vào tận trong xương tủy, rõ ràng biết hắn chán ghét ta, nhưng vẫn sẽ len lén nhìn hắn vênh váo hung hăng.

Có lẽ là vì Chu Ngạn đáng để người khác thích như vậy.

Mười tuổi năm đó, chúng ta chơi trốn tìm ở hậu viện phủ đệ Hạ gia, Vương Yên cố ý muốn bắt nạt ta, cố tình bảo ta trốn vào một cái giếng cạn.

Cái giếng kia rất sâu, ta không dám xuống, nàng ta nói hai chúng ta cùng trốn ở đây.

Dưới sự giúp đỡ của nàng ta, ta bám vào sợi dây thừng chậm rãi đi xuống, kết quả nàng ta thấy ta đã xuống đến đáy giếng, liền thu dây thừng lại, chạy thẳng một mạch.

Hôm đó ta ở trong giếng suốt một canh giờ, căn bản không có ai đến tìm ta.

Sau đó mới biết Sở Sở bọn họ đã sớm đổi ý, chạy đến sân trước chơi ném tên rồi.

Cho đến khi yến tiệc kết thúc, Chu bá mẫu chuẩn bị rời đi, mọi người mới phát hiện ra ta không có ở đó.

Tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng vẫn là Chu Ngạn tìm thấy ta ở trong giếng.

Hắn từ trên miệng giếng nhìn xuống, ta ngây ngốc ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt hắn âm trầm, trong mắt lóe lên tia tức giận.

Là hắn thả dây thừng xuống, sau đó tự mình nhảy xuống, nâng m.ô.n.g ta đẩy ta lên trên.

Chu Ngạn rất ghét bỏ ta, câu đầu tiên sau khi lên khỏi giếng chính là mắng ta ngu ngốc, đầu óc ngu như heo.

Thế nhưng trước mặt mọi người, hắn lại túm Vương Yên bắt nàng ta xin lỗi ta, hùng hổ dọa người, ép Vương Yên phải khóc lóc xin lỗi.

Chu Ngạn luôn miệng lưỡi độc ác, mặc dù sau đó hắn vẫn luôn bắt nạt ta như trước, nhưng lúc mọi người bênh vực ta, mắng Vương Yên tuổi còn nhỏ đã có tâm địa độc ác, thì tai ta thật sự đỏ bừng.

Nghĩ kỹ lại, những chuyện bị Chu Ngạn bắt nạt kia, cách mười năm nhìn lại, mắng một câu ngu ngốc, giật b.í.m tóc một cái, đẩy một cái, đều là trò trẻ con nực cười biết bao.

A Ngạn ca ca, Kiệm Kiệm rất muốn bị huynh mắng một câu, bắt nạt một chút.

Ta nằm úp sấp bên giường ngủ thiếp đi, trong mơ hình như đã rơi lệ, mơ hồ cảm thấy có một bàn tay ấm áp lau đi giọt nước mắt trên mặt ta.

Ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt không dám tin của Phượng Bá Niên, hắn nói: "Tỷ cứ như vậy nằm úp sấp bên giường nhìn ta cả đêm sao?"

Ta dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng đáp một câu: "Là ta bỏ tiền mà, chúng ta huề nhau rồi."

Tâm tư thiếu niên thật khó đoán, Phượng Bá Niên cũng không biết đang suy nghĩ gì, vậy mà lại cười nói: "Lần này không tính, ta nợ tỷ tỷ một lần, tỷ tỷ muốn ngủ với ta lúc nào thì đến."

Ta cho rằng, ta và hắn sẽ không còn bất kỳ liên quan gì nữa.

Thế nhưng ba ngày sau, nổi gió, thổi đến tận tiệm thêu, cây trúc xanh trong sân xào xạc, cửa sổ đều lay động, khiến lòng người bất an.

Chu Ngạn rốt cuộc cũng đã đến.