Tuy ta ngốc nghếch, nhưng từ nhỏ đã được Chu bá mẫu và Lý ma ma dạy dỗ, đọc rất nhiều sách vở, nhưng lúc này, dù có cố gắng thế nào, ta cũng không thể nào tìm được lời nào để an ủi bản thân.
Chu Ngạn, không nên như vậy, như vậy là sai rồi.
Hôm ấy, Chu Ngạn hồi phủ, ánh trăng sáng tỏ, hắn đến phòng ta.
Cởi bỏ bộ Phi Ngư phục uy nghiêm, trút bỏ vẻ lãnh đạm ngày thường, giữa mi mắt hắn nhuốm vài phần ấm áp.
Dưới ánh đèn leo lắt, hắn ôm ta vào lòng, khẽ vuốt ve gò má ta: "Kiệm Kiệm, ta rất nhớ muội, ba năm qua chưa từng có giây phút nào không nghĩ đến muội, hôm nay gặp lại, vẫn như đang trong giấc mộng."
Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ vui mừng e lệ, nhưng hắn không biết, trong thâm tâm ta đã có thứ gì đó vỡ vụn rồi.
Ta ngước nhìn hắn, ánh mắt bình lặng: "Chu Ngạn, chúng ta động phòng đi."
Nói xong, ta đưa tay định cởi y phục của hắn, nhưng vừa chạm vào đã bị hắn nắm lấy, trong mắt hắn là vẻ uẩn khuất bất an: "Kiệm Kiệm, ta là thái giám."
"Nhưng thái giám cũng có tình cảm, cũng có nhu cầu, chẳng phải sao?"
Sắc mặt hắn có chút khó coi, tay siết chặt hơn, mồ hôi rịn ra: "... Ta chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Ta bỗng dưng muốn cười, nhớ lại ba năm ở U Châu, những ngày tháng không có hắn, vì tò mò, ta đã tìm đến Phần Ngọc tỷ tỷ.
Hắn nói ta cái gì cũng không hiểu, kỳ thực ta đã nóng lòng muốn gả cho hắn rồi.
"Đối thực" với thái giám rốt cuộc là có ý nghĩa gì, lúc Phần Ngọc tỷ tỷ nói, ta không cảm thấy ghê tởm, chỉ vì người đó là A Ngạn ca ca của ta.
Người đó là ánh trăng sáng trong lòng ta, là minh đăng trong tay ta, là phương hướng dẫn đường ta tiến bước.
Thế nhưng lúc này, người này, ta lại cảm thấy có chút ghê tởm.
Chưa chuẩn bị sẵn sàng sao? Vậy còn Sở Sở là gì?
Ta yên lặng nhìn hắn, vô cùng cố chấp: "Nhiều năm như vậy rồi, sao có thể chưa chuẩn bị sẵn sàng? A Ngạn ca ca, ta thích huynh, huynh biết mà, Tần Kiệm rất thích rất thích huynh."
Ta rút tay về, cố chấp cởi y phục của hắn, vừa cởi vừa nén tiếng nghẹn ngào.
Yết hầu hắn chuyển động, đuôi mắt ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu trở nên căng thẳng bất an: "Kiệm Kiệm, dừng tay, đừng như vậy."
Đôi tay ấy lại một lần nữa khống chế ta, thật nực cười mà cũng thật đáng thương, hắn đường đường là người có địa vị như vậy, vậy mà cũng có lúc hoảng loạn bất lực.
Ta nhìn hắn luống cuống bỏ chạy, vội vàng đẩy cửa xông ra ngoài, nước mắt rơi như mưa...
Ngày hôm sau, ta dọn ra khỏi phủ đệ của Chu Ngạn.
Bởi vì sáng sớm tỉnh dậy, ta đã tận mắt nhìn thấy Sở Sở từ trong phòng hắn đi ra.
Nàng ta đương nhiên cũng nhìn thấy ta, sắc mặt hơi biến, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
"Tối qua, tâm tình đại nhân không tốt, đêm khuya gọi ta đến bầu bạn."
Nàng ta ấp úng nói, muốn che giấu lại càng lộ rõ, chỉnh sửa lại cổ áo, lộ vẻ bối rối bất an.
Ta mỉm cười nhạt với nàng ta, xoay người vào phòng.
Sau đó ta vào cung, đến bên cạnh Hoàng hậu Đào thị, làm thị nữ cho nàng ấy.
Ta và Đào thị tình cảm rất sâu đậm, mười bốn tuổi đã hầu hạ bên cạnh nàng ấy, ba năm rồi lại ba năm, có thể nói là đồng cam cộng khổ.
Ba năm Vương gia hồi kinh cần vương, đám nữ quyến trong phủ gần như ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, chỉ e có tin tức xấu truyền đến.
Ta đương nhiên cũng sợ, nghĩ đến Chu Ngạn không biết đang trải qua những cuộc c.h.é.m g i ế t như thế nào, đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ.
Những lúc không ngủ được, ta sẽ thay Trương ma ma đến canh gác cho Đào thị.
Có lúc Đào thị cũng không ngủ được, trằn trọc trở mình, bèn ngồi dậy trò chuyện với ta.
Nàng ấy hỏi ta: "Xuân Hoa, ngươi không ngủ được là vì lo lắng cho Trường An sao?"
Ta châm đèn, đồng thời gật đầu: "Phu nhân chẳng phải cũng đang lo lắng cho Vương gia sao?"
Trong phòng sáng sủa hơn một chút, nàng ấy nhìn ta cười, đầy ẩn ý: "Ta và ngươi lo lắng không giống nhau."
Năm đó ta mười bảy tuổi, không hiểu lắm ý của nàng ấy, ngây ngô hỏi: "Có gì khác nhau?"
Đào thị ánh mắt sâu thẳm, nhìn ta khác hẳn vẻ ôn nhu khoan dung ngày thường: "Ta lo lắng cho hắn, càng lo lắng cho chính mình hơn, hắn nếu thua, người bịa liên lụy chính là mẹ con ta."
Thấy ta vẻ mặt ngơ ngác, nàng ấy lại thở dài: "Ngươi không hiểu, cũng là chuyện tốt."
Ba năm sau, ta rốt cuộc cũng hiểu ra ý của nàng ấy.
Lúc ấy ta đã gục đầu lên đầu gối nàng ấy, nước mắt chảy dài, thấm ướt vạt áo nàng ấy.
Đào thị vuốt ve đầu ta, bất đắc dĩ nói: "Ngốc ạ, sao giờ ngươi mới hiểu, nữ nhi muốn an thân lập mạng, điều đầu tiên phải vứt bỏ chính là trái tim của mình."
"Ta trước đây cũng yêu Vương gia, lúc mới thành thân, quả thực đã trải qua một đoạn thời gian vui vẻ, sau này hắn có nữ nhân khác, ta cũng từng làm ầm ĩ lên, hắn chỉ dùng một chữ "ghen" đã khiến ta không còn gì để nói."
"Phu vi thê cương, ghen tuông sẽ khiến gia đình xào xáo, đây là gông cùm mà nam nhân áp đặt lên chúng ta, ta là con gái nhà thế gia, từ nhỏ đã chứng kiến nhiều thủ đoạn tranh đấu trong nhà, rất sớm đã biết nữ nhân có thể vứt bỏ rất nhiều thứ, duy chỉ có thân phận, vĩnh viễn không thể vứt bỏ."
"Vì sao phải làm ầm ĩ lên chứ, tôn ti trật tự, Vương gia dù có thêm bao nhiêu nữ nhân, cũng chỉ có ta mới là chính thất, không thể lay chuyển, đã như vậy hà tất phải khiến hắn chán ghét, đối xử tốt với thiếp thất của hắn, đổi lấy phu thê kính trọng nhau như khách, tình cảm vợ phu quân son sắt, đó mới là đạo lý."
"Suy cho cùng phu thê là một thể, vinh nhục của hắn, chính là vinh nhục của ta."
Đào thị thản nhiên nói, không chút gợn sóng: "Ngươi xem, nữ nhân An vương phủ ở U Châu ba năm, đến kinh thành, những nam nhân từng khiến chúng ta lo lắng đề phòng đêm không thể ngủ yên kia, người nào bên cạnh không có hồng nhan tri kỷ? Ngay cả cha ta cũng tìm một vị hồng nhan tri kỷ."
Tiêu Cẩn Du phong lưu thành tính, cho dù đang mưu đồ ngôi vị hoàng đế, bên cạnh cũng chưa bao giờ thiếu nữ nhân.
Nói như vậy, bên cạnh Chu Ngạn có một Sở Sở, cũng không tính là gì.
Dù sao quan lại trong kinh thành, phủ đệ nào mà chẳng có vài phòng thiếp thất xinh đẹp.