Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân

Chương 22





Đầu óc Khuông Ngữ Điềm trống rỗng, giống như căn phòng trống trải không có mấy vật dụng này. Xung quanh ngoài tiếng va chạm kịch liệt cùng tiếng nước nhóp nhép phát ra từ hai bộ phận sinh dục, cũng chỉ còn tiếng rên rỉ phóng đãng ướt át.

Ninh Lẫm sướng, nhưng bên trong sự sung sướng đó lại đan xen cả đau đớn. Anh không hiểu vì sao bản thân mình lại thấy đau, rõ ràng toàn thân trên dưới phê tới từng lỗ chân lông, vậy mà trái tim anh lại đau như bị ai đó bóp chặt, chỉ cần cô kêu một tiếng là bàn tay vô hình kia lại siết chặt trái tim anh.

Anh trẻ tuổi, tính tình lại cục cằn, không biết làm thế nào để đối mặt với thứ cảm xúc gọi là “đau lòng” kia. Tâm trạng vừa bất lực vừa tức giận, anh dứt khoát duỗi tay bịt miệng Khuông Ngữ Điềm, để cô chỉ có thể phát ra tiếng thút thít nho nhỏ.

“Ư…”

Khuông Ngữ Điềm lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt chảy dài trên mu bàn tay anh, khiến anh rụt vội tay về như thể bị bỏng.

Vô dụng, tất cả đều vô dụng!

Lần đầu tiên Ninh Lẫm thấy ghét cái tính tình thô lỗ của bản thân, anh sợ làm cô đau nhưng lại không có cách nào khống chế chính mình.

Khuông Ngữ Điềm vừa khóc vừa rên rỉ, thân thể bị đẩy về phía trước theo động tác va chạm của anh nhưng rồi lại bị mạnh mẽ kéo trở về.

Chân mỏi quá, cô sắp không chịu được nữa rồi.

Khuông Ngữ Điềm nhắm mắt lại, chân mỏi đến nỗi bủn rủn, từng giọt d*m thủy rơi xuống đất nở thành những đóa hoa.

Ninh Lẫm vuốt ve vành tai Khuông Ngữ Điềm, vén gọn mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai cô, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ, phần hông săn chắc không ngừng đẩy đưa, bàn tay to ôm trọn bầu ngực no đủ, trong lòng nghĩ gì đều nói ra khỏi miệng.

“Tiểm Bồ Đào, em nhiều nước quá, lại còn mềm nữa.” Anh cúi người xuống, nhỏ giọng bên tai cô, “Bị anh đâm vào cảm giác như nào? Sướng hay không sướng?”

Cánh tay cường tráng siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của thiếu nữ trước mặt, hông anh di chuyển với tốc độ kinh người, miệng hoa mềm mại ướt át quấn lấy gậy th*t khiến da đầu anh tê dại.

Hai mắt Khuông Ngữ Điềm mông lung, cả người run rẩy, gậy th*t thô cứng không ngừng đâm thọc vào trong cơ thể cô, miệng hoa dưới thân co giật từng trận, cô cảm giác bản thân mình sắp hóa thành một vũng nước.

“Ninh Lẫm, đồ khốn khiếp nhà anh!”

Khuông Ngữ Điềm tức giận mắng người, cô chán ghét anh, anh làm cô đau đến mức muốn giết người. Nhưng đồng thời cô lại cảm nhận được một loại cực lạc của nhân gian, cảm giác hạnh phúc, sung sướng được nhân đôi, cả thân thể lẫn lý trí đều đạt được cực khoái, làm cô chỉ muốn lúc nào cũng được ở bên anh, quả nhiên có một câu nói rất đúng – Được làm những chuyện hạnh phúc với người mình yêu, đừng hỏi đó là kiếp nạn hay duyên phận.

Ninh Lẫm di chuyển một lúc rồi cũng dần tỉnh táo lại, anh buông Khuông Ngữ Điềm ra rồi ngồi xuống mép giường, bế cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tiểu Điềm lại đây, ngồi lên trên.”

Thứ kia dựng đứng, áp sát vào miệng hoa ướt át, dâm dịch phủ lên đầu gậy th*t bóng loáng. Ánh mắt Ninh Lẫm lướt trên người Khuông Ngữ Điềm, miêu tả tấm lưng trắng ngần, đôi chân dài thắng tắp cùng mông thịt non nớt… eo nhỏ khẽ run lên như mời gọi anh nhanh chóng đâm vào.

Ninh Lẫm cầm gậy th*t cứng ngắc cọ qua lại bên ngoài miệng hoa, hai mắt anh đỏ hoe nhuốm màu tình dục.

Khuông Ngữ Điềm co rút hai lần theo bản năng, bị anh vỗ mông nói: “Đừng nóng vội.”

Anh mở hai chân cô ra rồi từ từ đâm vào trong, “Nhỏ giọng thôi em, bên dưới còn có người.”

Tiếng ồn ào và tiếng bán hàng rong vẫn còn đâu đó quanh khu phố cũ, loáng thoáng còn nghe thấy cả tiếng người bàn luận về những chuyện vụn vặt xảy ra xung quanh, giọng nói rất gần, cách một bức tường nhưng giống như xảy ra ngay bên cạnh.

“Đừng…đừng mà…”

Khuông Ngữ Điềm xấu hổ bật khóc, hai chân mất sức buông lỏng, cả người tuột xuống, miệng hoa mở rộng ngậm lấy đầu khấc đỏ tím, nguyên cây gậy th*t khổng lồ chọc thẳng vào trong.

“A ——”

Khuông Ngữ Điềm ngẩng đầu, rên rỉ ra tiếng, nước mắt chảy dọc xuống từ khóe mắt.

“Ninh Lẫm, anh đừng vậy mà, anh đừng có khốn khiếp như vậy…”

Cô trách móc, “Anh chỉ biết bắt nạt em, anh ỷ vào việc em thích anh nên bắt nạt em!”

“Đúng thế thì sao nào?” Ninh Lẫm nhấc người cô lên rồi lại nặng nề đặt xuống, đầu khấc chạm tới nơi sâu nhất trong huyệt hoa, tường thịt quấn chặt gậy th*t khiến anh toát cả mồ hôi.

Anh điên cuồng đâm dương v*t cứng nóng vào bên trong cơ thể cô gái nhỏ, hai mắt anh đỏ rực như thú dữ, dâm dịch chảy ra từ miệng hoa phủ kín dương v*t thô dài rồi chảy dọc xuống đùi, còn mép thịt non mềm thì bị cọ tới sưng đỏ.

“Bắt nạt em đó! Anh cứ thích bắt nạt em đó!”

Khuông Ngữ Điềm cố gắng kiềm chế cơ thể đang run rẩy của mình, nhưng chỉ vô dụng, cô không thể cưỡng lại được khoái cảm nồng nhiệt đang dâng trào trong cơ thể. Thân thể cô nhấp nhô lên xuống, đùi nhỏ kẹp chặt, hai cơ thể quấn lấy một chỗ không kẽ hở.

Chỗ xương cụt tê rần, tiếng khóc cũng đứt quang, khoái cảm dâng trào, sóng tình mãnh liệt luân phiên ập tới. Khuông Ngữ Điềm dành cả tuổi xuân để dâng hiến tình yêu ngây ngô của mình, thế nhưng cô chưa từng nghĩ tới sẽ đưa bản thân vào tình cảnh như thế này.

“Em còn phải đi học, ngày mai em còn đi học…”

Ninh Lẫm không đáp lời, anh hết sức tập trung làm chuyện của mình. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên của hai người nên không giữ được bao lâu, anh nhét vào di chuyển được một lúc là bắn tinh vào trong Khuông Ngữ Điềm.

Chờ bắn xong, anh rút gậy th*t ra ngoài, lột bao vứt xuống dưới. Làn da trắng nõn của Khuông Ngữ Điềm đã chằng chịt những vết hằn, dấu hôn, vết nhéo… cái gì cũng có. Anh ôm cô đặt lên giường, cô nhanh chóng cuộn tròn người thành một quả bóng nhỏ.

“Bé cưng đừng khóc.”

Ninh Lẫm giơ tay lau nước mắt trên mặt cô gái nhỏ thì bị người nào đó ghét bỏ đánh vào tay.

Anh chống tay, xoay người lên giường, nhìn mu bàn tay mình ửng hồng vì bị đánh rồi nhỏ giọng nói, “Lần này nhất định anh sẽ làm em thoải mái hơn.”

Có lẽ đã thỏa mãn khi được ăn uống no đủ, Ninh Lẫm chậm rãi tán tỉnh và dịu dàng hơn hẳn. Anh xé bao cao su rồi lại đeo vào, sau đó đặt Khuông Ngữ Điềm dưới thân, dùng tư thế đối mặt truyền thống, nhẹ nhàng banh rộng hai chân cô rồi đưa dương v*t đã cứng kề sát miệng hoa, từ từ chậm rãi tiến vào trong.

Mới đầu Khuông Ngữ Điềm còn có chút kháng cự, nhưng lần này Ninh Lẫm cực kỳ kiên nhẫn, lại còn dịu dàng ra vào. Chùm lông đen nhánh trên bụng dính đẫm d*m thủy không ngừng cọ xát trên bụng nhỏ phẳng lỳ, khiến cô vô thức co rút người, miệng hoa non mềm ngậm chặt dương v*t bên trong làm hai người cùng lúc phát ra tiếng “ưm” thỏa mãn.

Ninh Lẫm sờ bộ ngực mềm mại của người dưới thân, anh há miệng ngậm lấy đầu v* đỏ hồng, lưu luyến liếm láp, “Bé cưng thả lỏng.”

Khuông Ngữ Điềm chưa bao giờ cảm thụ được sự dịu dàng và tinh tế đến vậy. Lần làm tình trước đó đã khiến cô tiêu hao gần hết thể lực, cô bé phía dưới cũng sưng đỏ và đau đớn đến tê dại. Nhưng lần này Ninh Lẫm lại làm rất tốt, tốt đến nỗi khiến cô cảm thấy bên trong mình trống rỗng, chỉ muốn được anh nhanh chóng lấp đầy.

Và đúng như Ninh Lẫm mong muốn, Khuông Ngữ Điềm đã buông bỏ phòng thủ và căng thẳng của bản thân mình, cô bắt đầu hưởng thụ sự sung sướng, thoải mái mà anh đem tới.

Giường lớn trong phòng kêu kẽo kẹt hồi lâu, tiếng rên rỉ yêu kiều của thiếu nữ lúc cao lúc thấp, thân thể to lớn của người đàn ông ôm trọn người dưới thân, dịu dàng lấy lòng, nhẹ nhàng xâm lấn.

Ninh Lẫm đạt được khoái cảm chưa từng có, anh hy vọng Khuông Ngữ Điềm cũng giống như mình, vì thế anh dùng hết hết kỹ năng của bản thân dẫn dắt cô gái nhỏ non nớt, để rồi cả hai cùng chìm đắm nhục dục trong khu vườn địa đàng.

Cô gái nhỏ bé trong sáng như vầng trăng lạnh.

Đó là mối tình đầu, cũng là thiếu nữ mười bảy tuổi của anh.

Là người mà Ninh Lẫm anh dành hết tình cảm chân thành cả đời này.

Adam và Eva ăn vụng trái cấm trong vườn địa đàng không đáng bị chê trách, dù miệng vết thương của bọn họ đầm đìa máu, nhưng dù thêm vạn lần nữa thì lựa chọn sẽ mãi là mũi đao liếm mật.

Giống như anh, giống như em, giống như bọn họ, chúng ta đều giống nhau như đúc.

Không biết đã qua bao lâu, sau tiếng thở dốc thỏa mãn, động tĩnh trong phòng dần dần dừng lại.

Ninh Lẫm vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Khuông Ngữ Điềm, anh rút dương v*t ra khỏi cơ thể cô rồi khàn giọng hỏi, “Sướng phải không em?”

Khuông Ngữ Điềm dạng rộng hai chân, cô không còn sức để khép lại, hai chân trơn bóng ướt nhẹp d*m thủy.

Cô vô cùng thỏa mãn với lần làm tình này.

Ninh Lẫm nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Khuông Ngữ Điềm, hơi thở ấm áp của anh vờn quanh vành tai cô.

“Sướng là được rồi.”

Anh cắn vành tai cô, “Anh ôm em đi tắm rửa.”

**

Mọi thứ xong xuôi thì cũng đã hai giờ, lúc Ninh Lẫm sạch sẽ bước ra thì Khuông Ngữ Điềm còn chưa ngủ, cô nằm trên giường tròn mắt nhìn anh.

Ninh Lẫm mở chăn nằm xuống, cơ thể anh mang theo một luồng khí lạnh khiến cô rụt người lại, nhưng đôi mắt to tròn trong veo kia vẫn nhìn chằm chằm anh.

Ninh Lẫm quặp chân cô dưới chăn bông và hỏi, “Nhìn gì vậy em?”

Chân Khuông Ngữ Điềm bị chân anh kẹp chặt, chân cô rất lạnh nhưng da anh lại nóng hôi hổi, cô cọ vào anh rất thoải mái.

“Ninh Lẫm, có khi nào em có em bé không?”

Ninh Lẫm giơ tay tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng đêm, chỉ còn lại ánh trăng le lói ngoài rèm cửa sổ.

“Em còn nhỏ, sau này sinh cũng không muộn.”

“Vâng.”

Ninh Lẫm mỉm cười rồi lại hỏi: “Giờ đến lượt anh hỏi này, em thích anh ở điểm nào?”

Anh dừng lại chốc lát rồi sửa lời, “Người như anh có chỗ nào để em thích?”

Anh không tự ti nhưng anh rất hiểu hoàn cảnh của bản thân mình. Từ nhỏ anh và Ninh Liệt đã sống nương tựa vào nhau, bố chết, mẹ bỏ theo tình nhân, suýt chút nữa hai anh em anh bị đưa vào trại trẻ mồ côi, cũng may người dân ở phố cũ tốt bụng, bảo bọc bọn họ lớn lên mới có anh của ngày hôm nay.

Nếu Khuông Ngữ Điềm muốn một thứ gì đó thì còn tốt, anh chỉ sợ cô không đòi hỏi bất cứ điều gì, dù sự thực anh cũng không thể cho cô bất cứ thứ nào.

Khuông Ngữ Điềm nằm yên trong vòng tay anh, đôi mắt trong veo cong thành vầng trăng non mỗi khi cười rộ lên, “Vì anh đẹp trai.”

Ninh Lẫm bật cười, tay bóp bộ ngực mềm mại của cô, anh nói: “Bé con nông cạn.”

Khuông Ngữ Điềm cũng cười theo, thể lực tiêu hao quá nhiều do làm tình, cô bắt đầu thấy mệt, ánh mắt dần mơ màng.

Ninh Lẫm giúp cô kéo chăn, anh hỏi “Anh và Ninh Liệt giống nhau như đúc, sao em không thích em ấy?”

Mí mắt Khuông Ngữ Điềm sắp đánh vào nhau, “Anh không hề giống anh Tiểu Ninh, hai người bọn anh khác nhau hoàn toàn.”

Ninh Lẫm lắc đầu, “Cũng chỉ có em phân biệt được.”

Không có ai trả lời, hơi thở đều đặn của người con gái vang lên bên cạnh anh, Khuông Ngữ Điềm đã ngủ rồi.

Ninh Lẫm nhìn chằm chằm cô gái nhỏ vài giây, trông cô vô cùng mệt mỏi và phờ phạc. Lồng ngực bỗng thấy xót xa, anh cúi đầu thận trọng hôn lên trán cô.

Cô yêu anh, chuyện này khiến anh cảm thấy tự hào và thỏa mãn vô hạn.

Từ thiếu niên trở thành một người đàn ông cũng chỉ là một khoảnh khắc.

Ninh Lẫm cẩn thận đứng dậy, anh yên lặng mặc quần áo trong bóng tối, sau đó kéo cửa, chậm rãi đi ra ngoài.

“Anh!”

Một giọng nói vững vàng đột ngột vang lên phía sau chỗ ngọn đèn bàn, không biết cậu đã ngồi đó bao lâu.

Ninh Lẫm ngẩn người, anh xoay đầu, đối diện với ánh mắt hơi giễu cợt của Ninh Liệt. Trong tay Ninh Liệt không biết đang cầm thứ gì đó, cậu chậm rãi nhét vào túi ngay trước mặt anh trai mình.

Ninh Lẫm nhíu mày, “Em cầm cái gì trong tay vậy?”

Ninh Liệt nhìn anh, cậu mỉm cười, giọng điệu lạnh nhạt, “Anh còn quan tâm tới em cơ à? Em còn tưởng trong mắt anh chỉ thấy mỗi mình Tiểu Điềm.”

Giọng điệu của em trai rất lạ, trực giác nói cho Ninh Lẫm có gì đó không đúng, anh tiến lên phía trước, còn chưa mở miệng đã nghe thấy người đối diện nói, “Anh à, anh ngủ với Tiểu Điềm không sợ dì Khuông biết chuyện sẽ tìm anh tính sổ ư?”

Bước chân Ninh Lẫm lập tức dừng lại.

Ninh Liệt ngẩng đầu, cậu cười cười, “Anh quá nóng vội rồi đó anh trai.”

Hầu kết Ninh Lẫm khẽ lăn, anh lạnh lùng nói, “Chuyện của anh không cần em phải lo, em tự lo cho chính mình đi.”

Ninh Liệt chỉ chỉ cửa phòng đang đóng chặt, “Vậy anh cũng đừng xen vào chuyện của em. Tiểu Điềm rất đáng yêu, em cũng thích cô bé lắm, hay là em cũng chơi cô bé? Dù sao đôi ta lớn lên giống nhau như vậy, lên giường với ai cũng có khác gì…”

Loảng xoảng.

Đèn bàn rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang lớn, Ninh Lẫm đè Ninh Liệt dưới thân, đôi mắt đỏ ngầu, anh nghiến răng nghiến lợi, hai tay túm chặt cổ áo em trai, anh gằn từng tiếng một, “Mày dám!”

Đối diện với vẻ mặt tức giận của anh trai, ánh mắt Ninh Liệt thoáng hiện vẻ bi ai.

Cậu duỗi tay đẩy vai Ninh Lẫm, vẻ mặt khổ sở, môi mỏng mím chặt.

Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng một người giận dữ ngút trời, một người đau thương vô hạn.

Tốt nghiệp xong cấp hai, Ninh Liệt không tiếp tục học nữa, hôm nay lang thang nơi này, mai lại rong chơi nơi khác. Cậu làm thêm trong một xưởng sửa chữa ô tô, lương lậu cũng đủ cho ăn uống và sinh hoạt, tuy nhiên so sánh với anh trai là sinh viên học viện cảnh sát thì bọn họ khác nhau như trời với đất.

Nhưng suy cho cùng thì tâm hồn cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, mặc dù cậu cũng cao lớn như Ninh Lẫm, nhưng dáng vẻ khổ sở kia vẫn giống một đứa trẻ.

Cậu nhìn Ninh Lẫm, sự tủi thân và bất bình tràn ra khỏi khóe mắt, cậu ngẩng đầu nhìn anh trai, khô khốc nói một câu:

“Anh à, đã lâu rồi anh không hỏi em có đói không.”

Cậu cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không ngăn nổi sự cô đơn, giọng nói lành lạnh tựa như oán trách, tựa như thật như giả.

“Em chỉ có mình anh là người thân, thỉnh thoảng anh cũng nên quan tâm tới em chứ.”