Ánh nắng mờ nhạt xuyên qua song cửa sổ, rọi xuống mặt đất. Ánh mặt trời của ngày xuân cũng không nóng rực, nên sau khi mặt trời lặn ở Tây Sơn, nhiệt độ không khí chợt chuyển lạnh.
Lâm Xuân nằm ngửa, một bàn tay để ở mép giường, một tay khác để trên ngực, váy áo hơi lộn xộn, bị nàng đè dưới chân, giày cũng chưa cởi.
Tạ Minh Tranh đứng dậy, ôm chăn lông dê ở một bên đắp nhẹ nhàng lên người Lâm Xuân. Hắn nhớ rõ, lúc ấy cũng là mùa xuân, bởi vì chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn mà vị tiểu công chúa mong manh yếu đuối này bị nhiễm phong hàn. Vốn dĩ cũng không phải là bệnh gì nặng, sau khi thái y khám qua liền kê đơn thuốc, đáng lẽ uống xong mấy liều thuốc là sẽ khỏe. Nhưng vị tiểu công chúa này sợ thuốc đắng, làm sao cũng không chịu uống, nên kéo dài đến nửa tháng mới khỏi.
Bàn tay nàng buông thõng bên mép giường lộ ra bên ngoài chăn, Tạ Minh Tranh hơi khựng lại, nắm lấy cổ tay nàng bỏ vào trong chăn, rồi sau đó dịch dịch chăn. Tạ Minh Tranh xoay người ngồi xuống, trong lòng bàn tay phảng phất còn lưu lại hơi ấm của cổ tay nàng.
Ánh mắt hắn chuyển lên mặt Lâm Xuân.
Mày nàng hơi nhíu, không biết có phải là gặp ác mộng hay không. Có lẽ, trong mộng hắn đang muốn ăn nàng?
Nghĩ đến lời nói của nàng, Tạ Minh Tranh không khỏi bật cười, mặt mày giãn ra.
Hắn tất nhiên biết thanh danh của mình không tốt, ba người thành hổ, không biết sẽ truyền thành kiểu gì. Nhưng không nghĩ tới, truyền đến tai Lâm Xuân lại là Tu La ăn thịt người.
Hắn không có hứng thú với việc ăn người, nhưng mà… ăn nàng… hắn cũng hơi hứng thú.
Ánh mắt Tạ Minh Tranh di chuyển từ trán nàng xuống, mỗi một chỗ đều quan sát kỹ, sống mũi nhỏ nhắn và thẳng tắp, chóp mũi tròn trịa, càng tôn lên đôi mắt tròn xoe của nàng, tăng thêm vài phần ngây thơ, từ mũi đi xuống, là đôi môi anh đào.
Môi nàng hơi hé mở, hàm răng lộ ra từ giữa môi.
Hồng hào ướt át, không cần dùng son cũng đủ hồng.
Cảnh trong mơ lại xuất hiện lần nữa, đôi môi này, hắn đã từng nhấm nháp hương vị ở trong mộng.
Mềm, ngọt.
Thiếu nữ còn đang ngủ say, đương nhiên là không biết gì.
Ánh mắt Tạ Minh Tranh hơi nheo lại, chậm rãi cúi người, bóng dáng che khuất ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn.
Những cành cây lờ mờ ngoài cửa sổ bị gió đêm thổi động, dừng trên trường bào màu đen của Tạ Minh Tranh. Hắn ngậm lấy cặp môi đỏ kia, trong lòng có cảm giác khó tả, dường như là mộng đẹp nhiều năm đã trở thành sự thật.
Thật ra hắn chỉ muốn lướt qua rồi dừng lại, nhưng khi chạm tới môi nàng, không hiểu sao đầu lưỡi lại đưa về phía trước.
Editor: Ăn no rồi ngủ
Trong chớp mắt đó, một sợi dây trong đầu Tạ Minh Tranh dường như bị đứt, chuyện xảy ra tiếp theo, có chút không kiềm chế được. Dường như là một hồi mưa xuân dồn dập, nước ao tràn đầy.
Lâm Xuân mơ một giấc mộng kỳ lạ, ở trong mộng, có người bịt kín miệng nàng.
Bởi vậy hô hấp có chút khó khăn, nàng nhíu mày càng sâu hơn, muốn thoát khỏi cơn ác mộng này. Nhưng không biết tại sao mà nàng không thoát ra được.
Lâm Xuân đột nhiên mở mắt ra, thở gấp, một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần.
Nàng nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm nay, cũng nhớ rõ mình đang ở trong hậu sảnh Điện Lưỡng Nghi.
Tạ Minh Tranh đâu rồi? Hắn đã quay lại chưa?
Lâm Xuân ngồi dậy, thấy sắc trời xanh xám, màn đêm đã buông xuống. Giường La Hán đối diện với cửa sổ đã đóng lại, nhưng vẫn có chút lạnh, nàng cúi đầu, phát hiện trên người mình có thêm một cái chăn lông dê.
Lâm Xuân giật mình, sau đó nghe thấy tiếng cười của Tạ Minh Tranh.
Nàng ngước mắt nhìn về nơi phát ra tiếng cười, thấy bóng dáng Tạ Minh Tranh. Trong điện đã sáng đèn, dưới ánh đèn màu bạc phản chiếu bóng dáng của hắn.
Hắn về được bao lâu rồi? Hắn đắp chăn cho nàng sao?
Lâm Xuân hơi hơi nhíu mày, không biết tại sao nàng cảm thấy khóe môi mình hình như có dính nước. Nàng giơ tay xoa xoa, nghĩ thầm chẳng lẽ vừa rồi mình ngủ chảy nước miếng?
… Mất mặt quá.
Chắc Tạ Minh Tranh chưa thấy đâu phải không?
Tưởng tượng đến việc xấu hổ này bị người khác nhìn thấy, Lâm Xuân không tự giác mà nuốt nước miếng, liếm liếm môi. Liếm môi xong, nàng cảm giác môi mình có chút tê, hình như hơi sưng, đầu lưỡi cũng vậy.
Nàng nghi hoặc, nghĩ đến giấc mộng kia.
Chẳng lẽ là cảnh trong mơ quá chân thật, cho nên sinh ra loại cảm giác này?
Tạ Minh Tranh thu hết động tác nhỏ của nàng vào đáy mắt, ánh mắt hơi tối, nghĩ đến tư vị vừa rồi.
Quả thực rất mềm mại, ngon thanh ngon miệng. Giống như là một quả anh đào chờ được nếm thử.
Hắn không tự giác liếm liếm môi, như thể có thể nhớ lại.
“Tam hoàng muội có vẻ rất hài lòng.” Tạ Minh Tranh chắp hai tay lại, giọng nói hỗn loạn xen lẫn ý cười.
…. Lại bắt đầu âm dương quái khí (tính tình cổ quái, làm người ta không biết đâu mà đoán định) với nàng.
Lâm Xuân vội vàng xốc chắn lên, xoay người xuống dưới.
Khi xuống giường, nàng ngẩn ra.
Lúc nàng nằm xuống có cởi giày không?
Sao nàng lại nhớ rõ, hình như mình không cởi giày? Chẳng lẽ trong lúc ngủ bất tri bất giác đạp rớt?
Suy đoán này không phải không có khả năng, rốt cuộc giấc mộng vừa rồi rất kịch liệt.
Lâm Xuân đang tìm nguyên nhân do mình, căn bản không nghĩ trong điện còn một người khác.
Nàng xỏ giày lại, cúi đầu đứng yên bên người Tạ Minh Tranh, dường như giống một con chim cút nhỏ. Ánh đèn màu bạc chiếu màu ấm mông lung lên chiếc cổ trắng nõn như ngó sen của nàng, không giống ban ngày, nàng ngủ quá say, búi tóc hơi lệch, có vài sợi tóc rớt ra, dán sau cái cổ trắng như tuyết của nàng, sinh ra vài phần quyến rũ.
Nàng không thể cãi lại việc mình thấy hài lòng, sau khi nàng ăn uống no đủ liền hơi mệt rã rời, bị vây ở đây lại không có việc gì để làm nên tự nhiên buồn ngủ. Với tình cảnh và thân phận hiện giờ của nàng, an nhàn thoải mái như vậy quả thực không thích hợp.
Cho nên Lâm Xuân chột dạ cúi đầu, cúi đầu thấp thấp, một thái độ nhận sai.
Tạ Minh Tranh nhìn vài sợi tóc sau cổ nàng, chậm rãi dời tầm mắt, hỏi nhẹ: “Đói bụng không?”
Lâm Xuân chớp chớp mắt, không rõ ý hắn. Ý hắn, chẳng lẽ là muốn giữ mình lại dùng bữa tối?
Một giấc này nàng ngủ hai canh giờ (4 tiếng), bây giờ bụng trống rỗng nên đương nhiên đói bụng. Lâm Xuân trong chớp mắt muốn gật đầu, nhưng ngay sau đó nghĩ đến, ăn chung với Tạ Minh Tranh, ăn cái gì tất nhiên cũng không có mùi vị, vì thế lại lắc lắc đầu.
“Tứ hoàng huynh, ta về ăn chút đồ là được.”
Sau đó nghe thấy Tạ Minh Tranh hỏi, “Về? Về đâu?”
Lâm Xuân trừng lớn hai mắt, bị hắn hỏi cho cứng họng.
Đúng rồi, nàng về đâu đây? Hiện giờ thân phận nàng cũng không phải là Tam công chúa tôn quý, đương nhiên không thể về lại Cung Trích Tinh kia. Vậy nàng có thể về đâu đây?
Nàng nhìn về phía Tạ Minh Tranh, lấy lòng hỏi: “Vậy Tứ hoàng huynh, huynh an bài ta ở chỗ nào đi. Dù sao trời cũng không còn sớm, huynh cũng nên nghỉ ngơi.”
Nàng muốn chạy trốn thật nhanh.
Đối diện với một đôi mắt ngây thơ vô tội, khóe môi Tạ Minh Tranh hơi nhếch, thốt ra một câu mười phần vô tình: “Tam hoàng muội muốn đi đâu?”
Lâm Xuân im lặng một lát, có chút không biết trời cao đất dày hỏi: “… Ta có thể chọn không?”
“Không thể.” Tạ Minh Tranh kiên quyết cự tuyệt.
“…” Lâm Xuân nhất thời không nói gì.
Nếu không cho nàng chọn, vậy hỏi nàng làm gì?
Ồ, vâng, chắc lại định âm dương quái khí trào phùng nàng.
Lâm Xuân bĩu môi, cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Mặc cho Tứ hoàng huynh an bài.”
Không ngờ Tạ Minh Tranh trực tiếp chỉ vào bên cạnh hắn: “Bây giờ Tam hoàng muội đã biết được bí mật quan trọng của ta, ta làm sao có thể yên tâm để Tam hoàng muội cách ta quá xa? Cho nên, Tam hoàng muội phải ở bên cạnh hầu hạ ta.”
Lâm Xuân nghe vậy trừng lớn hai mắt, không chớp mắt mà nhìn Tạ Minh Tranh. Nàng có chút chột dạ, bởi vì quả thực nàng có nghĩ đợi đến khi Tạ Minh Tranh không chú ý liền lén chạy trốn.
Bộ dáng nàng khiếp sợ, Tạ Minh Tranh thản nhiên mở miệng: “Nhìn có vẻ Tam hoàng muội không nguyện ý? Cũng đúng, thân phận Tam hoàng muội luôn tôn quý, được nuông chiều từ bé, làm sao sẽ nguyện ý làm công việc bưng trà đổ nước đây?”
Hắn vân đạm phong khinh (1) nói rõ ràng từng câu từng chữ, nhưng Lâm Xuân nghe ra được ý không nằm ở mặt chữ. Nếu nàng không đáp ứng, chỉ sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này.
(1) vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
Không phải chỉ là bưng trà đổ nước thôi sao?
Lâm Xuân khẽ cắn môi, đồng ý.
“Ta nguyện ý!”
Khóe môi Tạ Minh Tranh càng cong lớn hơn nữa: “Vậy thì tốt. Nếu vậy thì ta đói bụng rồi, mời Tam hoàng muội hầu hạ ta dùng bữa.”
Hắn lên tiếng, Lâm Xuân nào dám lắc đầu, nàng liên tục gật đầu.
Các cung nhân dọn bàn lên, rất nhanh đồ ăn đã được bưng lên, sau đó Tạ Minh Tranh kêu bọn họ lui xuống.
Chỉ còn lại Lâm Xuân.
Lâm Xuân nhìn thức ăn trên bàn, đều là món nàng thích, con sâu thèm ăn không khỏi bị gọi lên. Trước đây nàng không để ý nhiều đến những món ăn này, nhưng những ngày bị nhốt ở nơi đó, nàng cái gì cũng không được ăn, nên vô cùng nhớ những món ăn đó.
Tạ Minh Tranh không có động tác gì, nói: “Ngươi xem thử có độc hay không.”
Lâm Xuân cảm thấy yêu cầu này của hắn hơi vô lý, ngự trụ trong cung, chẳng lẽ có người dám hạ độc hắn?
Nhưng khó có thể nói, dù sao mấy ngày nay, mấy vị hoàng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, dùng đủ loại thủ đoạn. Tuy hiện giờ Tạ Minh Tranh thắng, nhưng khó tránh khỏi việc mấy vị hoàng tử kia âm thầm giấu giếm thế lực khác, hình như thật sự có khả năng hạ độc Tạ Minh Tranh.
Không phải dùng ngân châm thử độc là được rồi sao? Sao lại còn gọi nàng thử?
Lâm Xuân chửi thầm, lấy một đôi đũa khác, gắp một miếng. Nàng nhìn những món ăn thơm phức, trong lòng bỗng nhiên có chút hoảng. Nếu đồ ăn này thực sự có độc, nàng nên làm gì bây giờ?
Tạ Minh Tranh liếc nàng một cái, Lâm Xuân đành phải nhắm hai mắt gắp đồ ăn vào trong miệng.
Chà, ngon quá.
Hình như không có độc.
Nàng mở mắt, nhẹ nhàng thở ra, sau đó nịnh nọt nhìn về phía Tạ Minh Tranh: “Ta đã thử rồi, không có độc, ngươi yên tâm ăn đi.”
Tạ Minh Tranh nhướng mày, chỉ mấy món khác, ý bảo nàng nhất định phải thử. Lâm Xuân ngoan ngoãn làm theo, một bàn đồ ăn, mỗi món một miếng, cũng ăn không ít, nên không còn đói nữa.
Nàng đang muốn gác đũa ngọc xuống, lại nghe Tạ Minh Tranh nói: “Còn cơm.”
Thật đúng là cẩn thận, Lâm Xuân không nói gì.
Nàng gắp một miếng cơm đưa vào miệng. Có cơm có thức ăn, nàng cảm thấy thỏa mãn.
Lâm Xuân luôn là người tức giận đều viết hết trên mặt, không giấu được tâm sự, thí dụ giờ phút này, nàng lộ ra vẻ mặt hơi vui mừng, bị Tạ Minh Tranh thu hết vào đáy mắt. Tạ Minh Tranh ánh mắt dịu dàng, cầm đũa ngọc bắt đầu dùng bữa.
Lâm Xuân lui sang một bên, trong bụng có đồ nên không thèm nữa. Nàng đứng, bỗng nhiên ý thức được, từ từ, có phải Tạ Minh Tranh lấy nhầm chiếc đũa nàng dùng rồi không?
Nàng há miệng thở dốc, muốn nói chuyện, nhưng lại kiềm chế nuốt xuống.
Hắn đã ăn được mấy miếng, nếu lúc này nói cho hắn, ngược lại sẽ làm hắn thẹn quá hóa giận thì sao? Dù sao… cũng giống như khi ăn anh đào, đáng sợ nhất không phải là ăn một con sâu trong quả anh đào, mà là nửa con sâu.
Có đôi khi không rõ chân tướng, có lẽ càng tốt hơn.
Tạ Minh Tranh ăn rất nhanh, hắn không quan trọng việc ăn gì, no bụng là được. Hắn sai người dọn đồ đi, ánh mắt lại dừng trên người Lâm Xuân.
Lâm Xuân tức khắc như lâm đại địch, nghe thấy Tạ Minh Tranh hỏi: “Một buổi chiều đã qua, Tam hoàng muội đã nghĩ ra biện pháp gì tốt có thể trị bệnh cho ta chưa?”
Lâm Xuân cứng đờ, có chút lắp bắp nói: “… Bây giờ bắt đầu phải suy nghĩ sao? Có làm ngươi khó xử không?”
Tạ Minh Tranh: “Hửm?”
Lâm Xuân lập tức sửa lời: “Ta suy nghĩ rồi, ta có thể làm được.”
Chỉ là chưa nghĩ ra thôi.
Nàng cắn môi dưới, không biết nói cái gì, sau một lúc lâu, một giọng nói mềm mại truyền ra từ môi: “Ta có thể hỏi trước, bệnh này của Tứ hoàng huynh… Là trời sinh đã có, hay là… Vì việc gì ngoài ý muốn…”