Lâm Xuân theo cung nữ đi vào tịnh thất, cung nữ kia mười phần lạ mặt, tuổi tác cũng không lớn, còn có bộ dạng hơi sợ hãi, không biết Tạ Minh Tranh tìm ở đâu ra.
Nàng không tin tưởng Tạ Minh Tranh, cũng không tin tưởng người hắn tìm. Sau khi cung nữ chuẩn bị nước nóng xong, Lâm Xuân liền kêu nàng ra ngoài chờ.
Cung nữ lộ ra vẻ mặt khó xử, khi nàng tới Tứ hoàng tử nói muốn nàng hầu hạ Lâm Xuân tắm gội thay quần áo, rửa mặt chải đầu cho tốt. Cung nữ đứng tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan. Hiện giờ thế cục trong cung đã rõ ràng mười phần, Tứ hoàng tử có binh, khống chế được tình thế, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử và Lục hoàng tử đã bị bắt, nói vậy ít ngày nữa Tứ hoàng tử sẽ đăng cơ làm tân đế. Mà vị trước mắt này, đã từng là Tam công chúa, đã từng phong quang vô hạn và nhận hết sủng ái. Hai vị này, cung nữ không chút do dự lựa chọn nghe lời Tứ hoàng tử.
Cung nữ cúi đầu càng thấp, vẫn không có động tác gì.
Lâm Xuân thấy nàng không nghe mình nói, không khỏi tức giận, muốn phát giận, nhưng nhớ tới thân phận hiện tại của mình đành nuốt lời nói và cơn giận xuống. Nhưng cũng không chịu thỏa hiệp, kêu cung nữ gần người tới hầu hạ mình. Nàng đành lui một bước, để cung nữ đứng chờ bên cạnh. (? Đoạn này tui hong hiểu lắm nhưng mà trong cv ghi vậy)
Quả thực nàng cũng muốn tắm rửa, ở nơi không thấy mặt trời kia một thời gian, nàng cũng chưa tắm rửa đàng hoàng. Ở nơi đó ngay cả cơm nóng còn chưa được ăn, càng không nói đến việc tắm rửa này.
Còn có nam nhân ghê tởm vừa rồi, đúng là đen đủi.
Nàng cúi đầu ngửi mùi trên người mình, rất khó ngửi, hơi có mùi thúi. Lâm Xuân nhíu mày, thở dài, nhìn nước ấm trước mặt, cởi xiêm y tả tơi mặc trên người mấy ngày nay ra, chậm rãi đi lên bậc thang bể tắm, bước vào bể tắm, chìm toàn bộ người vào bên trong nước ấm.
Nước ấm bao vây lấy Lâm Xuân, làm nàng không nhịn được than một tiếng.
Gian ngoài.
Tạ Minh Tranh kiên nhẫn ngồi trên ghế, đợi Lâm Xuân ra.
Hắn là người tập võ, thính giác so với người bình thường càng nhạy bén hơn. Gian ngoài cách tịnh thất cũng không xa, cho nên tiếng nước róc rách đó, rơi vào tai hắn rất rõ ràng.
Thật ra tiếng vang rất nhỏ, nhưng thế cục trong cung hôm nay cơ bản đã khống chế được, trong Điện Hàm Quang chỉ còn lại bọn họ, mười phần yên tĩnh, nên tiếng vang đó dường như rất lớn.
Tạ Minh Tranh cong ngón tay để trên mặt bàn, suy nghĩ của hắn không tự chủ được mà trôi đi.
Một màn này tựa hồ đã từng xuất hiện ở trong mộng hắn, trong bồn tắm ngập tràn cánh hoa, thiếu nữ toàn thân trắng như tuyết, hơi nước lượn lờ vòng quanh, làm mờ thân thể thiếu nữ.
Đó là những gì mắt có thể thấy trong mộng hư ảo mờ mịt. Nhưng khi cái thấy được và cái nghe được hợp thành một thể thì hư ảo mờ ảo dần trở nên chân thật. Dường như sương sớm quanh dãy núi tan đi, lộ ra hình dáng rõ ràng của dãy núi.
Tạ Minh Tranh đột nhiên siết chặt các đốt ngón tay, thậm chí có chút trắng bệch. Hắn nghe thấy mình nuốt khan.
Tạ Minh Tranh nhắm mắt lại.
Năm giác quan của con người thật sự rất kỳ diệu, nghe có thể liên tưởng ra nhìn, nhìn cũng có thể tưởng tượng ra xúc.
Hắn nhắm mắt lại để kiềm chế những liên tưởng không phù hợp, trước đây chỉ xuất hiện ở trong màn đêm miên man bất định, giờ phút này lại xuất hiện giữa ban ngày.
Hắn ngồi dưới cửa sổ, song cửa hé mở, ánh mặt trời xuyên qua mành, chiếu vào người hắn, ấm áp dào dạt, gió nhẹ thổi từ cửa sổ vào, mang theo mùi hương của một loài hoa không biết từ đâu bay đến.
Tất cả đều rõ ràng, đây là ban ngày sáng sủa.
Ngày như vậy, lại có những suy nghĩ không thích hợp.
Nhưng nhắm mắt lại, thị giác bị đóng lại, liền phóng đại cảm giác thính giác. Hắn thậm chí còn nghe thấy nàng ngân nga một bài hát, là ca dao vẫn luôn được lưu truyền ở Ngọc Kinh. Thịnh giác tự nhiên sẽ liên tưởng đến những thứ không thích hợp.
Tạ Minh Tranh đột nhiên mở mắt ra.
Ánh mặt trời tháng tư rõ ràng rất ấm áp, nhưng lại khiến cả người Tạ Minh Tranh khô nóng.
Ngày xuân, là mùa mà vạn vật sinh trưởng, cũng là mùa hắn sinh ra ái và dục.
Điện Hàm Quang chỉ có Tiết Băng và mấy thủ vệ ở cửa, cho nên mặc dù song cửa nửa mở, cũng sẽ không có người thấy bất cứ thứ gì.
– – không ai biết hắn đã chật vật như thế nào.
Trong đầu Tạ Minh Tranh hiện lên ý niệm này, phảng phất như tín hiệu dụ dỗ nào đó. Thật ra hắn tự chủ cũng tạm được, vẫn luôn lý trí, nhưng có lẽ bởi vì hôm nay tâm niệm sớm đã được đền đáp, mọi tính toán đã được thực hiện viên mãn vào ngày hôm nay.
Hắn đã chờ đợi rất lâu rồi.
Khi một người ở chiến thắng, người đó sẽ muốn phóng túng một lúc.
Cách một bức tường, Lâm Xuân tự nhiên không biết bên ngoài Tạ Minh Tranh nghĩ cái gì. Nàng thậm chí đã quên mất bên ngoài còn tồn tại một Tạ Minh Tranh, bởi vì vừa rồi tắm gội quá thoải mái, gột rửa đi phong trần và dường như cả đen đủi mấy ngày nay. Nàng cảm thấy dường như xương cốt mình đều dãn ra, duỗi người, từ trong nước đã hơi lạnh đi ra.
Cung nữ đứng chờ một bên chạy nhanh tới đây, đưa xiêm y sạch sẽ cho Lâm Xuân, ý muốn hầu hạ nàng thay quần áo. Nhưng nàng chỉ nhận xiêm y, không chịu để nàng (cung nữ) hầu hạ mình.
“Được rồi, ngươi có thể đi rồi.” Lâm Xuân lên tiếng.
Cung nữ ngay lập tức sửng sốt, suy nghĩ, Tứ hoàng tử nói muốn nàng hầu hạ Tam công chúa tắm rửa, nếu Tam công chúa tắm rửa xong rồi, vậy việc của nàng cũng coi như đã xong rồi phải không?
Nàng nghĩ nghĩ, hành lễ: “Vậy nô tỳ xin cáo lui trước.”
Cũng nữ cũng không dám nhìn mặt Tạ Minh Tranh, nàng đã nghe qua những tin đồn đó về Tạ Minh Tranh. Tứ hoàng tử đi bắc cảnh chỉ hai ba năm đã lập nên nhiều chiến công hiển hách, thậm chí còn trở thành người nghe tiếng đã sợ vỡ mật ở Bắc Tề, thủ đoạn trong đó, không cần nói cũng biết.
Cung nữ không dám chọc giận Tứ hoàng tử, trả lời đúng sự thật: “Điện hạ, Tam công chúa đã tắm rửa xong, bảo nô tỳ ra ngoài.”
“Đi xuống đi.”
Cung nữ nghe thấy Tứ hoàng tử nói một câu như vậy, giọng nói trầm thấp, tựa hồ có chút căng thẳng. Nàng đã từng nghe qua ân oán xưa của Tứ hoàng tử và Tam công chúa, không khỏi nghĩ tới vài thứ, cho rằng Tứ hoàng tử gấp không chờ nổi muốn trả thù Tam công chúa. Một khi đã như vậy, không thể ở nơi này lâu hơn nữa, cung nữ đáp ứng, bước nhanh lui xuống.
Chỉ một thoáng, trong Điện Hàm Quang to như vậy chỉ còn lại hai người Lâm Xuân và Tạ Minh Tranh.
Tấm lưng căng thẳng của Tạ Minh Tranh chậm rãi thả lỏng, hắn chậm rãi mở mắt ra, lông mi khẽ nâng, lộ ra con ngươi như mực. Đôi mắt còn có chút thất thần, đầy vẩn đục, từ từ khôi phục thần thái.
Sau khi Lâm Xuân đuổi cung nữ kia đi, kỳ thật có chút hối hận.
Bởi vì nàng bị kiện xiêm y kia làm khó.
Ngày thường nàng đã quen được hầu hạ, căn bản sẽ không biết làm những việc này, không biết thắt dây sao cho đẹp và chắc chắn. Nàng làm mất nửa ngày mới chỉnh trang bản thân gọn gàng để có thể gặp người khác, ra khỏi tịnh thất.
Khi đuổi cung nữ kia đi, Lâm Xuân đã nghĩ đến Tạ Minh Tranh trong thoáng chốc, nhưng sau khi vật lộn quá mức nhập tâm với kiện xiêm y kia, nàng lại quên mất Tạ Minh Tranh.
Bởi vậy thời điểm ra khỏi tịnh thất, cách một tấm bình phong, khi thấy một bóng hình nam tử cường tráng, Lâm Xuân dừng bước, hơi sửng sốt.
Sau đó ba chữ Tạ Minh Tranh từ trong đầu nàng hiện ra, trong phút chốc, chút nhẹ nhàng đó biến mất.
Lâm Xuân ngừng bước về phía trước, không muốn nhìn thấy Tạ Minh Tranh.
Cách bình phong, nàng nhìn thấy hình bóng Tạ Minh Tranh, tựa hồ đang chà lau tay mình.
Ừm…
Chẳng lẽ hắn muốn lau khô tay, tự tay kết liễu nàng?
Lâm Xuân cảm thấy cổ hơi lạnh.
Tạ Minh Tranh sớm đã thấy nàng ra, thấy nàng đứng ở chỗ đó, đoán được trong lòng nàng nghĩ gì.
Hắn nói: “Lại đây.”
Lâm Xuân nghe thấy giọng hắn, thân mình cứng đờ, từ sau bình phong chậm rãi đi ra, dừng ở nơi cách hắn rất xa. Lâm Xuân nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng vẫn luôn rất khẩn trương, quan sát vẻ mặt của Tạ Minh Tranh.
Chỉ thấy Tạ Minh Tranh nhìn về phía mình, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới mình, rồi nhíu nhíu mày.
Lâm Xuân trong lòng lộp bộp, chớp chớp mắt.
… Sao hắn lại nhíu mày?
Từ từ! Sao hắn lại đột nhiên đứng lên!
Hắn hình như đi tới đây!
Hô hấp Lâm Xuân dừng lại, cả người kháng cự mười phần lùi ra sau. Nhưng vừa rồi nàng đứng trước tấm bình phong, giờ phút này phía sau chính là tấm bình phong kia, căn bản không thể lui được.
Tạ Minh Tranh dừng cách một bước trước mặt nàng.
Lâm Xuân nhìn chằm chằm hắn, chớp mắt điên cuồng, muốn giảm bớt khẩn trương.
Bây giờ hắn sẽ không bóp chết nàng đâu phải không?
Bóp chết… Gãy cổ… Đau quá…
Lâm Xuân đã có thể tưởng tượng ra loại đau đớn này, không khỏi hít một hơi lạnh.
“Chờ một chút…” Lâm Xuân hồng mắt, ý đồ muốn giãy giụa một chút, “Tạ Minh Tranh… Tứ hoàng huynh…”
Nàng trơ mắt nhìn Tạ Minh Tranh vươn tay.
Sau đó, tay hắn dừng trên đai lưng nàng.
Lâm Xuân sửng sốt, nhìn mặt Tạ Minh Tranh.
Nàng bắt gặp ánh mắt Tạ Minh Tranh, khoảng cách gần như vậy, tự nhiên thấy rõ ý cười trêu đùa trong đáy mắt hắn, thậm chí khóe miệng hắn còn không che giấu mà nhếch lên.
……
Người thích thú vị.
Có thể làm nàng thống khoái, còn muốn dọa nàng.
… Quên đi, không nên làm nàng thống khoái, để nàng sống còn tốt hơn.
Lâm Xuân không thể không thừa nhận, Tạ Minh Tranh nửa vời như vậy, càng dày vò nàng.
Tạ Minh Tranh thay nàng sửa lại đai lưng, buộc lại cái đai lưng vốn đã xiêu xiêu vẹo vẹo ban đầu của nàng. Sau khi buộc xong đai lưng, tầm mắt hắn thuận thế di chuyển lên trên, dừng lại ở bộ ngực không bằng phẳng của nàng.
Ánh mắt hắn thật lâu chưa động, nhìn đến mức khiến Lâm Xuân hoảng hốt.
“Tam hoàng muội đúng là được nuông chiều từ bé, không có người hầu hạ, xiêm y liền không chỉnh tề.” Hắn mở miệng.
Lâm Xuân nghe ra ý trào phúng trong giọng nói hắn.
Nàng không phải con ruột của hoàng đế, nhưng nàng ỷ lại vào việc hoàng đế yêu thương nàng. Nhưng trước khi tiên đế băng thệ, nàng đã sớm mất đi yêu thương, thậm chí bị tước đoạt cả phong hào Tam công chúa, làm sao đảm đương được một câu Tam hoàng muội của hắn đây?
Lâm Xuân càng chắc chắn, hắn đang trào phúng mình.
Rốt cuộc mình đã từng nghi ngờ huyết thống của hắn, lại nói linh tinh rằng hắn không xứng làm huynh trưởng của mình.
“… Ta có thể mặc chỉnh tề, nhưng do vừa rồi quá nóng nảy.” Nàng biện hộ cho mình. Mặc dù biện hộ này rất không có lực.
Tạ Minh Tranh duỗi tay, vuốt phẳng nếp nhăn trên ngực nàng, ánh mắt còn rất chuyên chú.
Quá kỳ quái, Lâm Xuân hoàn toàn không hiểu được Tạ Minh Tranh.
Nhưng nàng tin tưởng chắc chắn hắn là người có thù tất báo, cho nên cái mạng nhỏ của mình vẫn tràn ngập nguy cơ.
Nhưng nàng thật sự không muốn chết, sống rất tốt, sống mới có thể mặc quần áo đẹp, mua đồ trang sức đẹp, ăn đồ ăn ngon. Nếu chết, thì cái gì cũng không có, chôn ở dưới đất, còn bị sâu cắn.
“… Tứ hoàng huynh.” Lâm Xuân thử kéo gần quan hệ với hắn, nếu hắn gọi mình là Tam hoàng muội.
“Hửm?” Tạ Minh Tranh ngước mắt, cười như không cười.
Lâm Xuân ổn định tinh thần, tiếp tục nói: “Sự việc hồi trước là ta không đúng, ta không hiểu chuyện nên mới mạo phạm đụng chạm Tứ hoàng huynh. Ta vẫn luôn muốn xin lỗi Tứ hoàng huynh, nhưng không tìm được cơ hội. Ta biết Tứ hoàng huynh có tấm lòng bao dung, tất nhiên sẽ không để sự việc đó trong lòng, phải không?”
Tạ Minh Tranh giật giật môi, phun ra một câu rất tuyệt tình: “Nhưng ta lại cố tình để trong lòng, làm sao đây Tam hoàng muội?”
Hắn vừa nói, vừa dựa đến càng gần. Gần đến mức Lâm Xuân ngửi thấy mùi hương trên người hắn, rất kỳ quái, có chút giống mùi mồ hôi, nhưng không thối, còn xen lẫn một ít mùi dễ ngửi và một ít mùi lạ.
Lâm Xuất vất vả lắm mới nhóm lên một chút hy vọng lại lập tức bị dập tắt, tươi cười trên mặt cứng đờ lại, nhìn khuôn mặt phóng đại của Tạ Minh Tranh, tức khắc lại đỏ mắt. Nàng chớp chớp đôi mắt, nước mắt liền chảy xuống.
“… Vậy ngươi không thể buông tha cho ta sao?”