Xu Thiên Dẫn

Chương 33




súc vân nhập thiên ngao đủ trụ, thiên dạng mã não vạn loại ngọc

xóa sương mờ mây phủ vào chân trụ trời, mã não một trong vạn loại ngọc trên cửu thiên

Ngao Tiễn ở trong nước thân mình nhanh như cá, đi qua cụm đá ngầm mọc thành một khu, nơi hắn đang bơi tới gần, xuất hiện một cây trụ bằng đá cao lớn, bóng đêm sương mờ lượn lờ chung quanh, mặc dù cố ngẩng đầu nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy bờ.

Dòng nước xung quanh xoáy vòng không có đường chảy xuôi, hầu như bị vây quanh một chỗ, không gió cũng không thấy sóng. Nam Hải mênh mông trải dài, vì vậy suốt năm bị sương mù phủ dày đặc không tan, nếu không đến gần, thật sự là không phát hiện ra ẩn trong sương dày lại đặt một cây trụ thật lớn chọc thẳng tầng mây vươn tới trời. Bên dưới cây trụ trong chu vi hơn mười dặm, mọc đầy san hô, đá ngầm bao quanh lởm chởm lại kì lạ, nương tựa nhau mà sống, trên tầng đá lại xuất hiện một cái hang động.

Ngao Tiễn thành thạo nhảy lên bờ, lướt nhẹ nhưng tốc độ rất nhanh chạy tới một người gần cái hang. Chân còn chưa vào trong hang, liền kêu to: “Ông nội!!”

Bên trong hang động khảm dạ minh châu vừa xinh đẹp lại tỏa sáng ánh sáng nhu hòa, chiếu sáng rõ vài giao nhân đang tụ tập ở bên trong, dung mạo có tương tự hắn.

Trong đó một người da hơi ngâm, nhìn qua là trưởng lão trong giao nhân tộc này, ngẩng đầu thấy hắn đến, đuôi lông mày nhiễm sắc thái vui mừng, lên trước hỏi hắn: “A tiễn, sao cháu lại tới đây?”

Ngao Tiễn cũng không nhiều lời, vội vàng nói: “Ông nội, mọi người trong tộc hãy chuẩn bị rời đi nơi khác đi, long thái tử sắp tới đây!”

“Cái gì?!” Người cá già nua này biến sắc, “Giao nhân tộc chúng ta trước giờ không qua lại với long tộc, bọn họ sao đột nhiên lại đến đây?”

Ngao Tiễn giải thích: “Bọn họ muốn mượn lực người tộc giao nhân, vớt Hỏa Tinh bảo châu dưới vực.”

“Nếu là đến đây xin giúp đỡ, cần gì phải sợ bọn họ?”

Ngao Tiễn liên tục lắc đầu: “Long tộc thích nhất trân bảo, vì lấy lòng phụ vương, ca ca bọn họ nhất định sẽ buộc tộc chúng ta dâng lên, bức bách giao nhân khóc lệ hóa thành châu, để đặt ở long cung thưởng ngoạn!”

Lão người cá nghe vậy nhíu hàng long mày, giao nhân tộc tướng mạo hình người, mạnh hơn lính tôm tướng cua tầm thường một ít, nhưng nếu chống lại long tộc hung hãn sợ răng cũng không phải là đối thủ. Mà người cá khác hẳn các loài trong Hải tộc, giống người nhưng không phải người, những kẻ khác ở bên ngoài càng mơ ước sở hữu người trong tộc giao nhân.

Vì vậy người cá rời xa phàm thế, ẩn cư ở nơi vực sâu này không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Lúc trước con gái út của hắn một thời hiếu kỳ dạo chơi ở trên biển, gặp gỡ Nam Hải long vương liền bị bắt vào trong cung. Tuy rằng trở thành long phi cũng coi như một thời gian ân ái long vương, nhưng cũng vì thuộc tộc giao nhân mà đưa tới mầm tai vạ, ngay cả lúc chết đi cũng không về cố hương được.

Mà đứa cháu trai này của lão sinh ra ở trong long cung, dựa vào ký ức khi còn bé một lần ghé tới nơi đây cùng mẹ nó, thỉnh thoảng lại len lén trở về thăm ông nội tuổi già là hắn. Tuy rằng Ngao Tiễn chưa bao giờ từng nói qua cuộc sống trong long cung, thế nhưng lão nhìn thấy mười đầu ngón tay cực kỳ thô ráp bởi vì ngày ngày dệt hàng giao tiêu sa, thân thể gầy trơ xương khác xa một trời một vực với mấy vị long thái tử cơm no áo ấm còn lại… Cũng biết ở trong cung cuộc sống của hắn cũng không tốt là mấy.

Ông cũng khuyên hắn trở về, nhưng không nghĩ tới đứa cháu luôn luôn sợ hãi này lại quật cường vô cùng, tình nguyện ở nơi đó chỉ có thể lén lút liếc mắt nhìn phụ thân một cái, cũng không muốn rời đi cung điện ngày ngày phải xe sa

Hôm nay hắn trở về báo tin…

Lão người cá lắc đầu: “Không được, nếu chúng ta đều đi, chờ bọn hắn tới rồi nhất định sẽ biết là cháu đã trộm tới báo tin, đến lúc đó…”

Ngao Tiễn lo lắng kéo tay hắn: “Ông nội! Không cần lo cho cháu! Dù sao A Tiễn cũng là con trai của phụ vương, bọn họ sẽ không làm gì cháu, lúc này nếu người với tộc nhân không rời đi, sẽ không còn mất!!”

Lúc này ngoài động một trận cuồng phong thổi vào, cát đá bay ngã nghiêng bị thổi vào trong động. Lão người cá cả người chấn động, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu đứa cháu, nhìn ngoài động, thở dài nói: “Đã không còn kịp rồi…”

Người cá thái tử nghe vậy quay đầu lại, không ngờ tới trên mặt đất ngoài động vốn trống trải, chẳng biết từ bao giờ xuất hiện một bóng hình màu mực.

Bên trong biển sương vốn không có gió, nhưng mà vạt áo đen lại ngược gió phất lên, bóng mờ như khói, cái bóng nho nhỏ từ dưới chân khom người bò lên, từ từ đội lên mặt đất, cả người vị long đế này hư ảo như phù du, tạo cảm giác hết sức quỷ dị.

Lúc này trên đảo đá ngầm nhỏ, những người cá khác cũng phát hiện dị trạng ở đây, đều chạy ra khỏi động. Người cá trên đảo tuy nhiều nhưng vóc người nhỏ nhắn xinh đẹp, cả người đầy vảy, vảy cá trên chân cùng bên hông tua tua, lỗ tai lệch bên má. Trên người giao nhân tộc được bọc bởi lụa giao tiêu sa mềm nhẹ, nữ tử diễm lệ, nam tử tuấn mỹ.

Nhưng vị thái tử kia đứng trong đám người, không biết có phải do người cá với long tộc sinh hay không, lúc trước không cảm thấy có cái gì, hôm nay gặp nhiều … người cá khuôn mặt đẹp thế này, mắt mũi miệng ngay ngắn chỉnh tề, hợp lại trên khuôn mặt thì trông rất đỗi bình thường, ở trong đoàn người sợ là không thể tìm thấy.

Lão người cá đúng là trưởng lão trong tộc, gặp biến không sợ hãi, hỏi: “Các hạ tới đây, chẳng hay có chuyện gì?”

Ứng Long mỉm cười: “Bản tọa là Ứng Long ở phương Nam, lần này đến đây, mượn lực người cá tìm giúp Hỏa Tinh bảo châu, hai là…” Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua chúng giao nhân ẩn vào đằng sau cây trụ được phủ khuất sau rặng mây, “Còn đặc biệt đến xem Nam cực ngao túc.”

Giao nhân trưởng lão sắc mặt trở nên ngưng trệ, ở dưới trụ trời, hắn không hề biết cái trụ vươn lên trời kia lại là nam cực ngao túc, mà nam nhân trước mặt trên người đầy người tà khí không quản ngại xa xôi ngàn dặm tới đây, chỉ vì nhìn ngao túc rồi đi à?

Lão giao nhân nói: “Ngao túc bất quá chỉ là vật chết, thực sự không có gì hay mà xem. Các hạ mời trở về đi!”

“A? Thật không?” Ứng Long thản nhiên đáp lại, ngữ điệu chẳng hề để ý, nhưng mà bên trong dáng vẻ hời hợt đó, bóng đen hình ấu long bên cạnh uốn bay lượn nhất thời thân hình cao lớn gấp mấy lần, từ từ hợp thành một mảnh, hóa thành mây đen bao phủ hải đảo.

Ngao Tiễn mặc dù chẳng rõ ràng về thân phận tôn quý của Ứng Long, nhưng thấy mấy vị ca ca nhà hắn một mực cung kính, chắc chắn phải là nhân vật lợi hại, lúc này thấy hắn muốn gây khó dễ, cũng bất chấp nỗi hoảng sợ, ngăn ở trước người lão người cá: “Bệ, bệ hạ… tộc người cá từ trước đến nay không tranh với đời, cầu xin long đế bệ hạ giơ cao đánh khẽ… thả bọn họ…”

“Nếu thả bọn họ đi, ai tới giúp bản tọa vớt bảo châu?”

Ứng Long vẫn như cũ cười nhạt, khí thế không giận mà uy không có người thường có thể chống lại, người cá chưa từng gặp qua chân nhan (chân thân chân chính) long tộc đều bị long uy làm cho khiếp sợ, không khỏi đều quỳ xuống, cúi người trên mặt đất không dám ngẩng đầu.

Con mắt ngọc lưu ly mặc dù cũng mang theo sợ hãi khôn cùng, thậm chí ngay cả chân tay thân thể cũng không tự giác dưới uy áp Ứng Long run rẩy không ngừng, sắp sửa không thể chống đỡ nổi nữa, thấy hắn chậm rãi quỳ xuống, dập đầu trên mặt đất, cũng không để ý tới mặt mũi, tuy rằng lời nói run rẩy nhưng vẫn tận lực cầu xin: “Cầu, cầu… Long đế… Khai, khai ân…”

Một đôi giày mũi nhọn xuất hiện ở trước mặt hắn, Ngao Tiễn lo sợ không yên ngẩng đầu, long đế vận huyền bào khom người xuống, nắm cái cằm vừa gầy lại nhọn, nâng mặt hắn lên, mắt thấy hắn sợ đến mức tròng mắt cũng run lẩy bẩy, đôi đồng tử vàng hiện lên mạt tiếu ý nghiền ngẫm: “Lẽ nào bản tọa nhìn như vậy mà giống kẻ độc ác như vậy sao?” Trong lúc nói chuyện, hắc sa gần như muốn đem cả vùng đảo này cắn nuốt.

Sau đó thấy hắn thả tay, đứng thẳng dậy: “Có thể đổi một vị khác nói chuyện, có sức thuyết phục hơn đi a?”

Lời vừa dứt, phía sau tinh mang chói mắt, quang mang xua tan tầng tầng lớp lớp sường mù dày đặc bao quanh, thương y thần nhân đạp sóng lướt tới, nghiêm nghị chính khí, đẩy ra tất cả tối tăm.

Thiên Xu nhìn thoáng qua người cá bị Ứng Long làm cho sợ đến mức quỳ xuống mặt đất, vị thái tử kia sắp sửa sợ muốn khóc lên, hắn không khỏi nhìn Ứng Long liếc mắt một cái. Ứng Long nâng mi cười, thối lui hai bước. Thiên Xu hướng trưởng lão giao nhân nói chuyện: “Bản quân là thất nguyên Tham Lang tinh quân. Hôm nay nhận lệnh của Đế Quân đi tìm Hỏa Tinh bảo châu trùng tu tỏa yêu tháp, đỡ trời xanh mong giao nhân tộc có thể ra tay giúp đỡ.”

Hắn ngữ điệu cứng rắn, giống như thiết sắt kiên cố, vào trong tai người nghe không một chút ý lừa gạt, trái lại khiến kẻ khác không hiểu sao lại nhất mực tin tưởng, lại thêm thái độ nghiêm nghị đến ngay cả nhân vật như Ứng Long yêu khí tận trời như vậy cư nhiên cũng gaim3 bớt đi vài phần, trưởng lão giao nhân do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng tin lời này.

“Nếu tinh quân là sứ giả do thượng đế phái đi, có trách nhiệm tìm châu trùng tu tháp trời, bộ tộc người cá chúng tôi tự nhiên sẽ giúp đỡ!” Trưởng lão giao nhân quay đầu nhìn Ngao Tiễn liếc mắt, “Bất quá giao nhân tộc định cư dưới chân Ngaotuc1, mong rằng hai vị có thể giữ bí mật này, ngoại trừ hai vị, lão phu không hy vọng ai trong Thuỷ tộc biết nơi này.” Ngụ ý, chính là giao nhân tộc có thể hỗ trợ, nhưng quyết không được tiết lộ với những người khác nơi ở của người cá.

Thiên Xu gật đầu đáp ứng: “Có thể.” Quay đầu lại nhìn Ứng Long một chút, Ứng Long rõ ràng ý tứ của hắn, hơi nâng tay ý bảo “Cũng như ngươi”. Thiên Xu nhìn hai giống cháu, lúc này tránh được đại nạn, bọn họ thở phào nhẹ nhõm, lúc này lại trở nên lưu luyến không rời.

Thiên Xu tâm niệm khẽ động, nói: “Chung quanh sương mờ dày đặc, chúng ta ở đây một đêm, không biết có tiện không?”

“Đương nhiên! Đương nhiên!” Trưởng lão giao nhân vội vã phân phó tộc nhân xuống dưới chuẩn bị, Ngao Tiễn cũng nhịn không được trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, đoàn người cá nhìn hai nhân vật mới tới không tránh khỏi hiếu kỳ.

Ứng Long không không biểu tình, bước thong thả tới bên người Thiên Xu, nhẹ gật đầu, miệng kề bên vành tai đối phương nhẹ giọng: “Lúc xưa, cuộc chiến giành lãnh thổ giữa Hiên Viên hoàng đế với Xi Vưu, Xi Vưu tạo sương mù, binh sĩ bị bủa vây, rồi được Bắc Đẩu thất tinh dẫn đường, dọc hướng Nam tóm được Xi Vưu. Sương mờ quẩn đại dương này, lẽ nào thất tinh dẫn đường… còn có ai khác ngoài ngươi sao?”

Thiên Xu hừ lạnh: “Bản quân nếu trả lời là không phải, chỉ sợ long vương cũng không tin chứ?”

Cách đó không xa đoàn người cá quỳ dưới mặt đất đều đã đứng lên, nơi đây ngăn cách với bên ngoài, mấy nghìn năm qua chưa từng có người nào đặt chân tới, hôm nay ngoại lệ, xuất hiện hai người nam nhân xuất sắc như vậy, bất quá trong mắt người cá vị kia tuy mang theo bộ mặt nghiêm nghị nhưng dù sao cũng là thần nhân trên cửu thiên, còn vị long đế vận trường bào đen tuy cùng là dân Thuỷ tộc, bỏ bóng ảnh đen mờ thân đầy sát khí khiến người hoảng sợ, lúc này thế nhưng trở nên tà mị không gì sánh được càng làm cho bọn họ triệt để đui mù.

Đáng tiếc Ứng Long hoàn toàn coi thường những ánh mắt chăm chú nóng bỏng … này, đang nói cười tùy tiện trong mắt phảng phất chỉ có thiên nhân Thần Quân vị bên cạnh kia mà thôi, trong lúc trò chuyện, càng không rõ cớ gì vừa nói vừa cười ‘ha ha’, tiếng cười trầm thấp nhưng vang dội truyền ra xa, đánh vỡ sự yên lặng ngàn năm nơi vùng đảo người cá này.

“Tinh quân có thể để bản tọa đi trước một bước, tận mắt nhìn thử tình huống trụ trời Nam cực hôm nay hay không?”

Ngao là cự thú thời cổ, đầu rồng mình rùa, đuôi có vảy lại bốn chân, nghe đâu lưng gánh được sức nặng của cả bầu trời trên cao, khi xoay người có thể làm mặt đất đung đưa, núi chuyển mình đủ biết con thú này to lớn bao nhiêu.

Ứng Long với Thiên Xu bay lên đỉnh đảo giao nhân, hai mắt nhìn thẳng hưởng trụ trời ngao túc xuyên thẳng trong mây trước mắt, một mình nâng cả bầu trời, sừng sững đứng trong im lặng chống đỡ màn trời suốt mấy vạn năm dài đằng đẳng.

Người đứng dưới trụ, hệt như con kiến.

Lúc này người được trưởng lão phân phó, tay nâng đèn san hô, chính giữa bên trong đặt dạ minh châu chiếu sáng, đủ để mắt người nhìn rõ trụ trời sừng sững như bức tường chắn, mặt ngoài hơi xù xì, đủ biết nó đã đứng nơi nó hàng ngàn hàng vạn năm rồi, lớp da bên ngoài như địa đạo, lồi lõm nhấp nhô, hệt như Hoãn Loa thạch.

Mặt đất chung quanh đá vây lởm chởm, đều là thạch ngũ sắc, là ngọc bích, cũng có mã não óng ánh.

Ứng Long sờ sờ một khối lớn như đầu bò tóc, xúc tua trơn truột, sáng long lanh trong suốt, dưới tia sáng dạ minh châu, trông có vẻ mịn mà bóng bẩy, màu hồng nhạt, tựa như cao mà lại là du (mỡ), là ngọc mà cũng không phải ngọc.

Cầm đèn đi theo cạnh Ứng Long là nàng người cá ngây thơ hiếu kỳ, tựa hồ không sợ Ứng Long, hỏi hắn: “Tảng đá nơi đều có chút kỳ quái gì đúng không?”

“Tường nam hữu ngọc, sắc túy phù dung*.” Ứng Long cười nói, “Đây là vì con người coi trọng ngọc đẹp so sánh với phù dung.”

*Tường Nam có đá ngọc, sắc đẹp phù dung say lòng người.

Truyền thuyết xa xưa, Nữ Oa luyện đá ngũ sắc vá trời xanh, cắt miết thành bốn cực, luyện đá ngũ sắc dư ra rơi xuống trần, hóa thành mỹ ngọc, mã não là một loại trong vạn loại ngọc được nói đến, hôm nay rơi vào dưới chân trụ trời này …, nói vậy đó chính là ngọc tủy thượng cổ vô cùng trân quý. Đáng tiếc con người xem lại xem mấy hòn đá thành trân ngọc vô giá, thế mà chúng nằm ở đây trong mắt người cá không hỏi thế sự này bất quá chỉ như một khối có chút nhan sắc.

Nàng cá thử thăm dò: “Ngài thích chúng… là ngọc Phù dung?”

Ứng Long nghe vậy quay đầu lại, mỉm cười nhìn nàng một cái, nàng cá này dung mạo ở trong con mắt con người chỉ sợ cũng dung nhan khuynh thành, làn da trắng nõn trơn truột với lớp vảy màu lam lân như lụa là, giao nhân tộc xác thực tư sắc hơn người, cũng không trách sao Nam Hải long vương lại si mê giao phi như vậy.

“Không phải.” Ứng Long thu hồi bàn tay đang sờ tảng đá, nhìn về phía bóng lưng xanh biếc cách đó không xa đang ngửa đầu nhìn trụ chống trời, “So về độ trơn mịn ôn nhuận, nó chỉ là bảo ngọc mang sẹo, bản tọa lại càng thích gốm sứ đá ngọc hơn, đá kim cương lởm chởm khoét vào tay.”