Xu Thiên Dẫn

Chương 20




thần chi sở cư vô bất tử, hung trung vô tâm yên năng hoạt

‹ thần cư đã mất, ***g ngực không tim sống làm sao ›

Long chủ bình an trở về, chúng vệ tự nhiên khó nén sắc mặt vui mừng.

Ứng Long mắt lạnh đảo qua binh khí lăm lăm trong tay mười hai giáp vệ: “Bản tọa trước khi ly khai, từng phân phó qua cái gì?” Thanh âm của hắn tương đối trầm thấp, theo Ứng Long mấy nghìn năm qua, chúng vệ tự nhiên không thể không biết long chủ từ trước đến nay nói một không nói hai, mệnh lệnh như núi? Tuy nói, bọn họ vẫn chưa xông vào, nhưng làm trái mệnh lệnh, giống như khiêu khích quyền uy long chủ, tội khó tha.

Ước chừng một khắc (15’), chúng giáp vệ trước đó uy phong lẫm liệt đằng đằng sát khí, ngay tức thì ước gì như dưới mặt đất này có một cái hố sâu thật sâu đủ để cho bọn họ chen chúc nhau, có thể tìm một nơi trốn vào để tránh khỏi bị ánh mắt nghiêm khắc của long chủ bắn phá.

Đường nhìn của con ngươi ánh kim rơi vào trên người kẻ đầu têu: “Sư Linh, ngươi lặp lại.”

Sư Linh cũng không cảm thấy ủy khuất, mỗi câu mỗi chữ, thuật lại lời của Ứng Long trước khi ly khai: “Không có phân phó long chủ, không được phép tự tiện nhập điện.” Dứt lời, nam tử dưới huyền thiết áo giáp như vách tường cứng cáp vội quỳ xuống trước người Ứng Long, cúi đầu nhận tội: “Thuộc hạ biết tội, nguyện nghe theo trách phạt của long chủ!”

Chúng giáp vệ còn lại thấy thế, cũng đều quỳ xuống đất nhận tội.

Ngay cả khi đối phương không giải thích, Ứng Long cũng tự nhiên mà biết bọn họ là vì muốn bảo hộ hắn, cũng là do hắn ở trong điện lâu quá, có chút suy nghĩ, hắn bỗng nhiên chuyển mắt nhìn thoáng qua thùng xe không hề có động tĩnh gì, khóe miệng khơi mào một tia mỉm cười, sau đó đảo mắt trở lại nhìn thoáng qua Sư Linh: “Thôi được rồi. Niệm tình ngươi vì hộ chủ sốt ruột, hôm nay liền bỏ qua cho ngươi, ” Bỗng chốc con ngươi ánh kim hóa thành lãnh ý.

“Nếu còn có lần nữa, ngươi liền không cần đi theo, trở lại hành cung cho bản tọa!”

Long chủ trách cứ tuy nghiêm khắc thế nhưng Sư Linh cũng biết, chỗ cung điện quỷ bí này là nơi ở của ác thần thượng cổ, một khi đi vào, không phải lúc nào cũng có khả năng toàn thân trở ra.

Sư Linh vái lạy tạ ơn.

Ứng Long phất nhẹ tay áo ý bảo chúng vệ đứng lên: “Đi nghĩ ngơi một chút đi, sáng sớm ngày mai liền xuất phát.”

Ứng Long đi tới trước xe, vén rèm bước vào thùng xe.

Bất quá ngoài ý muốn lại nhìn thấy thương y thần nhân vốn dĩ nên ở nơi đây ngồi thiền, ai ngờ bất thình lình chống lại đôi mắt vàng lại là một đôi mắt xanh thẳm như gương, khiến cho Ứng Long có chút kinh ngạc.

Bất quá hắn rất nhanh nở nụ cười: “Đêm dài cô đơn, tinh quân chẳng lẽ là đang đợi bản tọa?”

Trong lời nói hiển nhiên là chứa đựng ý tứ trêu chọc thế nhưng mà Thiên Xu vẫn không chút động tĩnh.

Đối phương không nói gì, Ứng Long tự nhiên cũng không có ý dây dưa, chính mà tìm một chỗ ngồi xuống, đệm trong thùng xe thật sự rất thoải mái, vô luận là nằm hay ngồi, cũng luôn luôn cảm thấy rất thoải mái. Hắn tựa ở cạnh cửa, thoáng ngửa đầu, nhè nhẹ thở ra.

Bỗng nhiên vẫn yên lặng bên trong thùng xe chợt xẹt qua một tia khí tức, chờ hắn nghiêng đầu nhìn lai, bỗng nhiên thấy Thiên Xu đang sáp lại gần đây.

Ứng Long hơi hơi nghiêng người, có ý định cùng hắn kéo xa cự ly: “Nếu không có chuyện gì quan trọng, để ngày mai bàn bạc đi? Tối nay cùng Ngu Cương một đêm ôn chuyện, bản tọa cảm thấy có chút mệt mỏi.”

Ý tứ cự tuyệt tương đối rõ ràng, nếu đổi lại là một ngày khác, Thiên Xu chỉ sợ phẩy tay áo bỏ đi, nhưng mà lúc này hắn cũng không có ý tứ thối lui, trái lại ngày một lại gần, tay đặt trên vai Ứng Long.

“Ngươi bị thương.”

Cũng không có ý dò hỏi, ngữ khí rất chắc chắc, phảng phất như đã biết hết tất cả từ lâu.

Nói xong bàn tay liền muốn nhấc ngoại bào Ứng Long lên, nhưng cổ tay căng thẳng, dĩ nhiên đã bị Ứng Long đè lại.

Nâng mắt, mượn ánh sáng của dạ minh châu bên trong xe, hắn thấy trong Ứng Long không hề có chút nào do dự.

“Tinh quân muốn như thế nào?”

“Yên tâm, sẽ không để cho giáp vệ bên ngoài biết.” Thiên Xu nói xong vung tay áo, không tiếng động che khe cửa thông gió bên trong thùng xe lại, cắt đứt tiếng động với bên trong, thậm chí ngay cả mùi lạ cũng chắn lại.

“Bản tọa cũng không phải có ý tứ này…” Ứng Long có chút bất đắc dĩ, bên ngoài đám liệng long đang bay lượn kia đúng là những người đối với hắn trung thành và tận tâm nhất trên đời này. Nếu biết hắn bị Ngu Cương gây thương tích, chỉ sợ không nhẫn nhịn được mấy cái đầu đó lại… lại hệt như biến thành trâu bò chạy ào vào bên trong điện điên cuồng giẫm đạp phá hư tất thảy.

Hắn tuy rằng cũng không phải tiếc hòn đảo này, chỉ là nghĩ đến khuôn mặt nữ tử lộ vẻ dữ tợn kia, nhãn thần thế nhưng giống y hệt như mấy nghìn năm trước không hề thay đổi, vô cùng đau thương, còn hơn cả nỗi đau mà hắn bị giam tù nhốt trong tỏa yêu tháp hai nghìn năm, thứ Ngu Cương bị nhốt cũng chính là tâm của nàng ấy.

Tuy nàng cùng hắn đều đồng dạng là cổ thần, thế nhưng lại không giống nhau. Hắn cũng chỉ là lãng phí hai nghìn năm nhưng nàng thì suốt thời gian dài đằng đẵng không cách nào phai nhạt một bóng lưng.

Nhưng mà Thiên Xu cũng không để ý hắn cùng với Ngu Cương có quan hệ gì, lập tức mặc kệ sự chống cự của Ứng Long, thân thủ mạnh mẽ vạt áo ngoài lên.

Trong bóng đêm bao phủ thế nhưng hắn vẫn có khả năng nhìn rõ ràng được lớp y bào bên dưới, ***g ngực cường tráng, lan tràn một miệng vết thương cực kỳ dữ tợn!

Lỗ hổng trên ngực trái kéo dài tới bụng, khoảng chừng hơn một thước, tuy rằng nhìn ra được đã dùng pháp thuật chữa trị khép lại rồi, nhưng mà vết thương gần như là bị người rạch mổ bụng. Nếu đổi lại là con người, sợ rằng lúc này đã đến Diêm La điện báo danh rồi.

Mà cho dù có là Ứng Long cũng không thể tránh thoát. Tuy rằng long tộc là thiên thú, long lân mặc dù kiên cố cứng cáp thế nhưng cũng không phải lì lợm, nếu bị thương nặng cũng sẽ quy thiên.

“Vết thương nhỏ mà thôi.” Ứng Long không cho là đúng cười cười.

Nhưng mà Thiên Xu là người ra sao chứ, há có thể dễ dàng bị hắn qua mắt? Mới vừa rồi, khi Ứng Long từ bên trong điện đi ra, khí tức hiển nhiên đã yếu đi ít nhiều.Tuy rằng hắn cố tình giấu diếm, nhưng cũng chỉ có thể lừa gạt liệng long tu hành không đủ kia thôi thế nhưng không có cách nào giấu diếm được Tham Lang tinh quân.

Vết thương này tuyệt không đơn giản chỉ là rách da vỡ thịt như vậy!

Thiên Xu mắt sáng như đuốc, tay đặt trên ngực Ứng Long, ở nơi nào đó hẳn là có dấu tích bị gói giếm không tiếng động.

“Nàng ta mỗ tim ngươi?!” Con ngươi co rút lại, hắn không có ngờ tới sẽ có chuyện như vậy.

“Ngươi —— “

Trong ngũ tạng, tim là chỗ mấu chốt của thần nhân, huyết đứng đầu, mạch là tổ tông, là chủ thể sinh mệnh, mà thiếu mất vật ấy, ắt hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Mà Ứng Long bị mỗ xẻ trái tim thế nhưng lại không chết, thực sự là do dựa vào nguyên thần kỳ diệu cường đại che chở. Thế nhưng chỉ là làm như vậy, mạo hiểm rất lớn, nếu vô ý chút xíu, cho dù Ứng Long là Long thần thượng cổ đi nữa, cũng sẽ bị mất mạng.

” Đương nhiên ta hiểu được đánh mất cái gì, tinh quân không cần chú ý.” Ứng Long thế nhưng rất phóng khoáng, cười nói: “Hơn nữa, bản tọa cũng không phải con người, bị moi tim, không thể đi tới ngoại thành sẽ bị thổ huyết mà chết.”

Thiên Xu nghe vậy nhíu màu, hắn tự nhiên biết chuyện mà y đang nói đến chính là điển cố ngày xưa thời nhà Thương, chú ruột Tỉ Can* bị trụ vương móc tim sau đó hắn liền phóng ngựa đi về phía Nam, tới vùng hoang vu gặp một cụ già thì nói lời cuối cùng “Ngừoi có thể sống mà không ăn gì, nhưng không người nào sống được nếu mất đi trái tim “, sau đó liền thổ huyết ngã ngựa mà chết.

*lúc đó ông khuyên Trụ Vương đừng chìm trong sắc đẹp của Đắc Kỷ rồi mất nước.

“Mặc dù không chết, nhưng một thời gian lâu sau, tất nhiên sẽ tổn hại tu vi.”

“Bản tọa nếu tổn hại tu vi, không phải có lợi cho tinh quân ngày sau hàng phục sao?” Ứng Long nghiền ngẫm quan sát thế nhưng Thiên Xu đang nhìn chăm chú vào miệng vết thương hung ác của hắn.

“Tinh quân ngươi xem.” Hắn từ trong tay áo sờ mó một chút, ngay sau đó xuất hiện một đạo kim quang, chỉ thấy trong bóng đêm bao trùm có một viên bảo châu phảng phất như ánh sáng chói lọi rực rỡ của mặt trời nằm trong lòng bàn tay hắn.

“Ngày xưa Hậu Nghệ bắn mặt trời, một ngày rơi xuống Bắc Hải, bị cự ngao một ngụm nuốt vào trong bụng, sau đó hóa bảo châu.”

Kim ngao bảo châu sáng như Kim Ô, nếu cùng linh châu kết hợp, cũng khó so sánh. Nhưng mà lúc này, trên mặt Thiên Xu không có nửa điểm vui mừng, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không dừng lại tại bảo châu thật rất vất vả mới có thể tìm thấy.

“Bản tọa, cuối cùng cũng không phụ sự phó thác của tinh quân.”

Thiên Xu ánh mắt sâu thăm thẳm, cũng không nhìn tiếp, bỗng nhiên đứng dậy, một thân sát khí lạnh thấu xương khiếp người.

“Chuyện tìm kiếm bảo châu, vốn là chức trách của thất nguyên tinh bọn ta, long vương có ơn giúp đỡ, bản quân cảm kích.” Hắn bỗng nhiên khoát tay một cái thật mạnh, khôi phục lại pháp trận bày bố lúc trước trong thùng xe, thân hình chợt lóe liền ly khai, động tác này cực kỳ nhanh ngay cả màn liêm phảng phất như chưa từng bị nhấc lên, ứng Long thật sự không hiểu gì, chỉ nghe bên ngoài có tiếng của Sư Linh giật mình hỏi: “Tinh quân muốn đi đâu?”

Thiên Xu từ trước đến nay giọng nói luôn hờ hững, hiện giờ ngoài ý muốn thêm vài phần chân thật đáng tin còn pha thêm sự bá đạo: “Long vương để quên một vật, bản quân đi vào thay hắn mang ra.”

“Thế nhưng…”

Còn chưa kịp nói xong, bên tai chợt nghe một tiếng sấm sét nổ, pháp trận lôi điện bên ngoài ngôi đền mạnh mẽ bị phá vỡ, cả tòa cung điện lay động nghiêng ngả, cửa chính màu son trong nháy mắt biến thành một đống gỗ bỏ đi.

Thanh y thần nhân vẻ mặt không biểu tình, bước vào trong điện, hoàn toàn không phát giác ra hành động mới vừa rồi quả thực y hệt cường đạo phá cửa nhà người ta. Chúng giáp vệ hai mắt trợn tròn, miệng há to bộ dạng ngốc nghếch. Sư Linh lại càng ù ù cạc cạc, không biết rốt cuộc là vì cái nguyên nhân gì mà khiến cho vị thần nhân một mực tĩnh lặng, bàng quang này biến hóa thành bộ dáng xù lông kỳ diệu như thế này a?

Bên trong thùng xe bảo châu kim ngao trong lòng bàn tay Ứng Long chiếu sáng trưng, đôi mắt vàng lấp lánh hơi hơi hiện lên chút ngoài ý muốn.

Chỉ thấy, hắn bấy giờ không tự chủ được vươn tay sờ tới vùng ngực nơi mới vừa rồi Thiên Xu đã từng chạm nhẹ qua. Ở đây dĩ nhiên đã không có nhịp dập của quả tim, lẽ ra, hẳn là phải cảm giác được cái cảm giác lạnh lẽo thế nhưng lại không biết vì sao, lúc này thế nhưng ngoài ý muốn có cảm giác nóng cháy…

=====================================================

Đại điện xanh vàng rực rỡ, hành cung phương Nam của Ứng Long làm sao có thể so bì được, thật sự là kém hơn nhiều, nhưng mà thật chướng mắt. Bất quá nơi này chỉ hư hư thực thực mà thôi, hoặc vì kẻ khác tung ra thuật pháp lấy vàng bạc tài phú làm mờ mắt người, khiến cho người ta chìm đắm trong sương mù dày đặc không có biện pháp dứt ra được.

Loạn, chính là tâm người.

Thế nhân dục niệm có nhiều loại, khi gặp người nào đó khiến cho tâm tư rõ ràng minh bạch có người bao nhiêu?

Ngày hôm nay, vị tinh quân nổi danh sát tinh nghe tên thôi cũng đủ khiến cho bách yêu kinh sợ, tâm ừ thì… cũng bị rối loạn rồi!

Nguyên nhân đương nhiên không phải là do thuật Huyễn Hóa trước mắt này, mà ngay cả chính hắn cũng không biết là vì nguyên do gì ——

Ứng Long!

Hắn cũng không có ngờ tới chuyện, khi thấy trong ngực Ứng Long hầu như là vết thương trí mạng thì, đáy lòng vững như bàn thạch lại thình lình dâng lên một nỗi tức giận không thể kiềm nén…

Nghịch thiên không thể tha, hai nghìn năm trước giam tù trong tỏa yêu tháp, yêu long này cũng không thấy có một chút hối hận, thậm chí thái độ càng ngày càng bừa bãi không kiềm chế.

Đối địch, là tất nhiên.

Tiên yêu khác biệt, lập trường bất đồng, trong lòng tự nhiên có chỗ chống đỡ, vì vậy ngay cả có một cái hố sâu chứa đựng cảm giác kỳ lạ không tên nào đó, hắn cũng chẳng bao giờ nỗ lực thuyết phục đối phương nghe theo thiên đạo.

Dù sao, chỉ cần yêu long này không gây nguy hại cho thiên địa, tự nhiên sẽ không có tình cảnh binh khí va chạm. Thì ra trong lòng, người nam nhân này luôn luôn nằm tận dưới đáy thật sâu thật sâu, một nơi nào đó thật bí mật, thật kín đáo. Dáng dấp trước mắt đó nhưng mà ẩn phía sau rốt cuộc là cái tâm tư gì không người nào biết được, khiến y mất đi sự chú ý.

Chính như ngày ấy, khi cùng Vũ Khúc tinh quân Khai Dương trò chuyện (thực tế anh nghe nhiều nói thì ít), cùng hắn tranh đấu một lần thì có khả năng kéo tới lần hai. Tam sát Tham Lang tinh quân có thể cùng người mặt giáp mặt, trên trời dưới đất, rất hiếm, không có mấy người.

Chỉ là, trăm nghìn năm qua, hắn hạ phàm phục yêu hàng ma, chưa từng thử qua cảm giác như ngày hôm nay, có người ở bên bầu bạn như vậy? Mặc dù yêu long này vẫn có nhiều điều bí mật giấu diếm không nói, có khi không có chỗ nào là thật cũng nên nhưng những hành động giúp đỡ cũng không có một chút giả dối nào. Còn hơn những kẻ khoa tay múa chân trên thiên giới này bao nhiêu lần, kẻ cả nam Thiên môn cũng không có mấy vị thần tiên được như thế, thực sự là hơn rất nhiều nhiều.

Hắn mặc dù lời nói tùy tiện, nhưng cũng không phải là không biết phân biệt, chí ít đối với những việc mà Ứng Long đã làm khiến hắn thật sự cảm kích. Vốn tưởng rằng, không có gì hơn, thế nhưng… Khi nhìn thấy vết thương trí mạng của y, hắn hầu như, cảm thấy ***g ngực tắc nghẹn, tựa như bị thiêu đốt, không có bất luận dự liệu nào cứ thế bốc lên.

Cho đến khi, phá tan trận pháp lôi điện bên ngoài cung điện, lúc phá cửa mà vào lửa giận vẫn như cũ chưa từng bình ổn trở lại.

Bất quá nếu tâm tình đơn giản bị thay đổi đột ngột như vậy, cũng không phải là tác phong của vị Tham Lang tinh quân tam giới kinh sợ kia.

Hắn mặc dù không rõ ràng vì sao đột nhiên lại buồn bực như vậy, nhưng ít ra, hắn rõ ràng mục đích xông vào điện.

Điện thờ của thần linh, cùng là thần thượng cổ giống như hắn, không thể khinh thường. Thế nhưng giờ này khắc này,Thiên Xu thu lại quyết tâm trong lòng.

Tất cả đều là ảo, há có thể mê hoặc mắt thần?

Nhưng khi thấy hắn vững bước mà đi vào, chỗ kia không gian như chứa đựng toàn bộ tua nhỏ của toàn bộ pháp thuật, mỗi khi đi một bước, phía sau hắn vầng sáng màu sắc huy hoàng trong đền lúc xưa ngay lập tức mất đi sắc thái kim bích đẹp đẽ quý giá, hành lang nối dài đen kịt, vốn dĩ đã không còn ảo thuật, phảng phất lại như tự đặt mình trong huyệt sâu u tối.

Một làn gió nhẹ dịu bỗng nhiên từ ở chỗ sâu nhất trong đại điện thổi ra, mang theo tất cả ném đi, nhè nhè lướt thoáng qua mái tóc mai của Thiên Xu, áo choàng cũng nhẹ nhàng phất phơ.

Ngọn gió mang từ vùng đất phương Bắc đặc biệt có dày đặc, như chợt thức tỉnh lại cái gì, trong góc hắc ám phảng phất như truyền ra tiếng kêu nhè nhẹ mà lạnh lùng của xà trùng đang nhẹ di động, phảng phất như trong cung điện này cất giấu nghìn vạn lần độc xà, rục rịch, khiến người nghe sởn tóc gáy.

Thương y thần nhân dừng lại, thân hình cao lớn thẳng tắp đứng trong điện, một mặt phá vỡ ảo thuật quay lại làm hắc động âm trầm đáng sợ, một … mặt khác là cung điện xanh vàng rực rỡ.

Mỗi chữ mỗi câu, chậm chậm rõ ràng. Nhưng mà lời nói cực kỳ lãnh khốc nghiêm nghị, không mang theo nửa điểm độc tài bá đạo.

Thanh âm chấn động như chuông đồng từ xa vọng tới, từng hồi từng hồi quanh quẩn vang vọng, chính là tiếng kêu ‘tê tê’ của đàn xà trườn dài, từng cơn lạnh rung động như có tiếng gì đó chui vào dưới nền đất.

“Tham Lang tinh quân cầu kiến.”