Xu Thiên Dẫn

Chương 17




xích lân đạp vân lược thiên quá, bắc hải tiều tịch nhập hải thâm

«xích lân đạp mây nhẹ vút trời cao, đường vào Bắc Hải sâu thăm thẳm»

Mây lượn lờ bay như làn nước trên đại dương, dày đặc nhẹ nhàng di động, bỗng dưng một đạo kình phong vung ra bắn ra ngọn lửa cháy mãnh liệt vút qua. Khi nhìn kĩ lại thì thấy, rõ ràng chính là sáu con ngựa vảy đỏ lướt trên mây vút đi, phía sau bốc lên ngọn lửa cuồn cuộn, những tảng mây thoáng nhẹ bị giẫm qua tan ra, chỗ mây tuyết trắng tản ra một đám bụi đen cực kỳ chói mắt.

Mười một tường long hộ giáp bay liệng trên mây chìm nổi phập phồng, đuổi theo cỗ xe, còn có … chim thanh loan giương cánh làm bạn ở bên, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu to trong trẻo.

Xuyên thấu qua màn lụa mỏng, rõ ràng nhìn thấy Ứng Long ngồi cạnh bên cửa sổ, tay nâng quyển sách mượn ánh sáng ngoài trời mà xem, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia tươi cười thích ý.

Lại không biết sách cổ này viết gì lại khiến cho vị Long thần thượng cổ này lại nhập thần như vậy.

Về phần ngồi ở một chỗ khác … Thiên Xu nhãn thần khép lại, khi lên xe bắt đầu chưa từng khẽ động qua, phảng phất như hồn đã ly khai chỉ còn lại thân thể nơi này mà thôi.

Hai vị trong thùng xe đã từng xung đột vũ trang, trận đấu dữ dội năm xưa chính là yêu đế cùng Thần Quân, hôm nay thế nhưng lại đi chung một dường. Quân tử hữu lễ, cảm giác rất hòa hợp.

Cỗ xe đi cực nhanh, xuyên mây mờ hơi nước, mặc dù phía Nam cách Bắc Hải xa xa vạn dặm, nhưng lịch trình cũng không mất hơn nửa ngày, bên dưới tầng mây trùng điệp, biển xanh bao la dập dờ.

Thanh loan nhẹ nhàng cất tiếng hót trong trẻo, bên trong Thiên Xu hình như cảm thấy có chuyện, mi mắt khẽ động, mở mắt.

Bên kia Ứng Long buông sách, bàn tay vén rèm lên, lúc này nhìn qua tầng mây, lúc này xích lân hạ vó xuống tầng mây, nâng vó vút về hướng biển khơi. Bên ngoài cửa sổ biển trời trải rộng xa xa một đường, khó phân biệt, ngoài khơi xanh thẳm phảng phất như không có biên giới, gió từng đợt mạnh mẽ nổi lên, mặc dù thua khí thế của biển Đông Hải, nhưng cũng không làm mất mặt Hải vực một phương.

Ngày hôm nay, ngoài khơi ẩn chứa đầy mũi nhọn, dưới đáybiến thấp thoáng đầy sắc kim, quang mang hắt vào khiến cho gương mặt nam nhân trước mặt lộ ra một tầng kim quang, tựa như đế vương tính tình nhìn như tùy ý, lơ đãng lại như đang quan sát thiên địa, ngắm nhìn sinh tử. Khí phách vốn có, mặc dù thuật biến hóa quả là cao minh, thê nhưng không ai có thể mô phỏng ra loại địa vị uy nghi vô thượng này.

“Bắc Hải to lớn, Long vương cũng biết chỗ Ngu Cương ở?”

Ứng Long vẫn chưa quay đầu lại, mặt như cũ nhìn ra mặt biển rộng vô ngần xa xa, có chút suy nghĩ: “Ngu Cương cùng là thần Bắc Hải, đáng tiếc lại giống như đại địch, khó mà hòa thuận, trải dài vạn năm ẩn thân tại Bắc Hải này.”

Phía sau không có thanh âm, Ứng Long quay đầu lại, nhìn đối phương nghe thấy đáp án bình yên nhắm mắt, không khỏi cười nói: “Thế nào, tinh quân không muốn biết bản tọa cùng Ngu Cương có giao tình gì?”

“Đã là thần minh (tạo, khai sáng) Bắc Hải, tự nhiên có quen biết với long tộc.”

Ứng Long thế nhưng bật cười lắc đầu: “Long tộc há có thể tha thứ cho mồng móng sinh ra tai họa?”

Tiếng nói vừa dứt, vốn dĩ ngoài khơi đang bình tĩnh không gợn đột nhiên dâng sóng lớn, đầu sóng trở mình cao mười trượng, ngăn cản lối đi cỗ xe. Nhẹ nhàng phiêu phiêu, lính tôm tướng cua đều trồi lên mặt nước, áo giáp sẵn sàng, búa rìu bày ra khoảng không, số lượng đông đảo!

Một người đứng trên sóng cao, mặc hoàng bào màu trắng, chính là chân thân vị đứng đầu Bắc Hải!

Cỗ xe bị ngừng, Sư Linh giật dây cương, khống chế xích lân, đứng dậy, quát hỏi nói: “Lớn mật!! Người phương nào dám quấy nhiễu thánh giá Long chủ?!” Tiếng nói vừa dứt, mười một đạo kim quang từ trên trời cao giáng xuống, hóa ra hình người vây quanh bốn phía đứng trước xa giá, huyền thiết giáp vệ cầm trong tay binh khí bảo vệ cỗ xe, uy phong lẫm liệt, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Trong xe, Thiên Xu chỉ là nhìn thoáng qua, nói: “Bắc Hải long vương tự mình ra nghênh đón, xem ra long vương cũng có giao tình với hắn đi.”

“Tinh quân chê cười!” Ứng Long chỉ là nhẹ nhàng cười như mây bay nước chảy, đẩy màn xe, đi ra khỏi mã xa.

“Long chủ.” Sư Linh vội vã chắp tay thối lui nửa bước.

Ứng Long xua tay ý bảo không có việc gì, mắt mở ra, trò chuyện cùng Bắc Hải long vương: “Bắc Hải long vương, đã lâu không gặp.”

Bên ngoài Bắc Hải long vương vừa thấy Ứng Long, dĩ nhiên vùng lông mày xung quanh nhíu lại: “Đào phạm nghịch thiên, sao dám đặt chân tới lãnh địa của Bắc Hải?!”

Ứng Long làm như không thấy binh chúng dàn trận địa sẵn sàng đón quân địch, dáng dấp như đại địch kéo tới, chắc là hắn biết được Yêu long nghịch thiên này đột nhiên xông vào vùng Bắc Hải. Chẳng biết có ý gì, nếu có hành động không tốt, sẽ khiến cho Bắc Hải long tộc gặp họa, vì vậy Bắc Hải long vương lập tức tập hợp binh chúng đón người đến.

“Bản tọa bất quá đi ngang qua nơi đây, long vương hà tất trông gà hoá cuốc như vậy? Xem ra đạo đãi khách của Bắc Hải long tộc, cũng không có gì hơn cái này.” [ lần nào anh đến đây cũng gây chuyện..thích chọc cho nhà người ta sôi máu lên mới vui.]

Ngụ ý, đó là Bắc Hải long vương chuyện bé xé ra to, lo sợ không đâu.

Bắc Hải long vương giận tím mặt, chỉ nhìn qua Ứng Long, mắng: “Khá lắm nghịch long! Tỏa yêu tháp trấn áp ngươi không được, chạy tới Bắc Hải dương oai!! Cho rằng bản vương sợ ngươi sao?!”

Một lời dội ra, phía sau long vương mười vạn thuỷ binh ngay lập tức khua khèn dội từng đợt trống trận, hò hét vang trời, trong lúc nhất thời tiếng chém giết vang rung trời.

Ứng Long không những coi như không có gì, mà còn cười yếu ớt nói: “Long vương sẽ không cho rằng, bằng những … lính tôm tướng cua này, là có thể đuổi bản tọa ra khỏi Bắc Hải a?”

Đối phương không chịu lui bước, trái lại ba lần bốn lượu phun ra lời đùa cợt, Bắc Hải long vương hai mắt u tối không ánh sáng, không khỏi thẹn quá hóa giận, ra lệnh một tiếng, mười vạn dânThuỷ tộc dốc toàn bộ lực lượng, nghĩ muốn phá tan tành xa giá của Ứng Long.

“Làm càn!!” Sư Linh thấy thế gầm lên một tiếng, hai huyền thiết giáp vệ ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, long khí tăng vọt, bốn phía không khí chấn động, đem đoàn người lính tôm tướng cua nghiêng ngả.

Chỉ thấy thân thể hình người bất chợt kéo dài, long ngâm rung trời, hai cái đuôi khổng lồ một đen, một xanh che ở trước cỗ xe! Kim long há mồm, phun ra ngọn lửa hừng hực, thế lửa rít gào khiến cho ngoài khơi dấy lên một bức tường lửa cuồn cuộn ngất trời. Phần đuôi xanh đậm quật qua, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, lốc gió xoắn thét gào như quỷ khóc thần gào.

Thật là chân long uy vũ, lính tôm tướng cua đã sớm bị chuyện này làm cho kinh sợ đến mất cả hồn vía, chứ đừng nói là đứng ra cùng đối địch. Ngoài khơi dân Thuỷ tộc bị cuồng phong thổi trúng ngã trái ngã phải, lại có kẻ bị hướng gió ngược xoắn tới đầu sóng bay vào trong biển, bên kia lại có đoàn lửa bừng bừng kéo tới, ai lại không sợ hãi bị ngọn lửa đột rụi thành than?

Không ít lính tôm tướng cua sợ đến vỡ mật, chạy trối chết, đại quân cuộn trào mãnh liệt lúc trước không những không đánh tới mà đứng tại chỗ không tới, không những thế có người còn dám vọt bỏ chạy trước.

Bắc Hải long vương nhìn chằm chằm song long (hai con rồng) phía đuôi cỗ xe, cùng với huyền thiết giáp vệ canh giữ ở bên ngoài, sắc mặt đại biến: “Long tường hộ giáp liệng trên chín tầng trời?!” (cửu long tường thiên)

Trong Long tộc, tộc Long nhất bay liệng mặc dù thua Tứ hải long tộc, nhưng dĩ nhiên trong chúng tộc cũng là rồng. Phàm là khi vào cuộc chiến đều lấy bay liệng làm tiên phong (hàng đầu), như mũi kiếm sắc nhọn, không chỗ nào không phá vỡ. Chỉ là hôm nay tường long tộc hộ giáp uốn lượn trên chín tầng trời khó thấy, rồng ấy không thể tưởng tượng được lại là mười hai giáp vệ bên người Ứng Long!!

Nếu kẻ địch chính là mấy con rồng bên cỗ xe, mười vạn binh của hắn ở đây chỉ sợ ngay cả để nhét kẽ răng cũng không đủ! Người có thể địch lại sợ là chỉ có Đông Hải long tộc trong Tứ Hải.

“Ly Việt, Mạch Canh, đừng thất lễ quá.”

Thanh âm ngăn lại, mang theo vài phần không yên lòng.

Nghe thấy mệnh lệnh của long chủ, hai đuôi rồng đang bay liệng lập tức cuốn toàn thân, hóa thành hai đạo kim quang hạ xuồng trước xa giá đứng trái phải hai bên, hiện hình người, sau đó khom người hướng Ứng Long hành lễ, sau đó trở lại chỗ cũ.

Ứng Long lúc bấy giờ mới nhìn về phía sắc mặt tái xanh của Bắc Hải long vương, cười nói: “Thuộc hạ vô lễ, thật sự là bản tọa quản giáo không nghiêm, mong rằng long vương thứ lỗi.” Chỉ tiếc lời này thật sự không có chút áy náy nào.

“Ngươi…” Bắc Hải long vương tức giận nhưng hắn không có cách nào khác.

Song phương hai bên giằng co, bỗng nhiên vang lên một thanh âm.

“Bắc Hải long vương, vì sao ngăn cản dường đi của bản quân?”

Bên trong thùng xe thương y thần nhân đi ra, một thân sát khí nghiêm nghị, như sát thần từ trên trời giáng xuống, Bắc Hải long vương sao lại không biết, trên chín tầng trời, chỉ có một người, khác xa với bách tiên như vậy.

“Tham Lang tinh quân?!” Đã là thần nhân trong thiên vực, Bắc Hải long vương tự nhiên không dám chậm trễ, vội vã thi lễ.

“Không biết tinh quân giá lâm, tiểu vương không có tiếp đón từ xa, mong rằng thứ tội!” Hắn liếc mắt sang Ứng Long, do dự một chút, “Tinh quân đột nhiên đến thăm, không biết gây nên chuyện gì?”

“Bản quân thừa lệnh thiên quân, hạ giới tìm bảo châu trùng tu tỏa yêu tháp, hôm nay vì bảo châu kim ngao nằm trong tay Bắc Hải thần Ngu Cương, nên ghé qua xin mượn.”

“Ngu Cương?” Bắc Hải long vương ngạc nhiên, “Ác thần này vẫn luôn ẩn mình trong biển sâu, tiểu vương chờ cũng không thấy nàng ta lui tới…”

Thiên Xu nói: “Việc này không làm phiền long vương, Ứng Long vương cùng Ngu cương là bạn cũ, tài cán vì bản quân dẫn đường.”

“Chuyện này…”

Không đợi hắn nói xong, Thiên Xu kiên quyết nói: “Bản quân nguyện vì Ứng Long vương bảo đảm, tuyệt không ở trong khu vực Bắc Hải sinh sự, mong long vương nhường đường.”

Thất nguyên tinh quân phụng theo pháp chỉ của Ngọc đế, nếu dám ngăn cản, không thể nghi ngờ là có ý ngỗ nghịch với thiên quy, phạm thượng gây loạn, huống chi trước mắt vị Tham Lang tinh quân này chính là sát tinh trên thiên địa không người dám chọc, Bắc Hải long vương không dám lại cản trở, vội vã gật đầu đáp ứng: “Nếu tinh quân mở miệng, tiểu vương tự nhiên cho đi!” Lập tức ra lệnh một tiếng, mười vạn dân Thuỷ tộc biến mất trong làn nước, long vương quay đầu lại hướng Thiên Xu chắp tay, theo đầu sóng, lẻn vào trong biển rời đi.

Dĩ nhiên ngoài khơi lại khôi phục điềm tĩnh như xưa, sóng biển cuồn cuộn vang dội vào lòng người.

Nhưng mà đây cũng là một loại lặng lẽ từ xưa tới nay.

Long tộc trong thiên địa vốn dĩ là thần thú, vẫn thần phục thiên quân, khi biết hai nghìn năm trước Ứng Long cùng trăm vạn yêu quân, nghịch thiên tạo phản, khiến cho long tộc khắp tứ hải khiếp sợ không hiểu.

Năm đó, long tộc vì tỏ thái độ cho thấy chuyện này họ không chút quan hệ, không có ý nghịch thiên uy,để thượng đế thấu rõ tường tận nên đã phân rõ giới tuyến với Ứng Long, bày tỏ rõ ràng tuyệt không có dị tâm. Sau đó, khi Ứng Long đền tội bị nhốt trong tỏa yêu tháp, trong tộc không một người nào cùng thiên quân biện giải xin tha thứ cho hắn.

Rồng vốn là vật bất phàm, là động vật có vảy không cánh, cố tình Ứng Long mọc hai cánh dài, hiển nhiên không phải như long tộc tầm thường, chính là long trong loài long hiển quý.

Khi xưa chính là Long thần thượng cổ đứng đầu tứ hải. Ai ngờ hôm nay, Ứng Long đã bị đá ra khỏi long tộc. Người của hắn, chỉ còn có mười hai tường long giáp vệ này là trung thành và tận tâm bên người.

Thiên Xu lặng lẽ nhìn huyền bào long vương phất phới ngoài khơi xa.

Ứng Long lúc này xoay người lại, nhìn tinh quân thản nhiên cười: “Nghĩ không ra còn phải làm phiền tinh quân mở đường.”

Mới vừa rồi, hắn thu hết vào trong mắt, Bắc Hải long vương cũng không khác Tứ Hải long tộc đối với địa vị của Ứng Long ngày hôm nay đúng là khinh miệt có thêm.

Nhưng mà vì sao, nam nhân này mất đi quyền thế tôn uy nhưng lại vẫn cười như gió nhẹ phẩy, thoảng như mây bay?

Thiên Xu không muốn bị loại tâm tình không hiểu này dây dưa, không giải thích được đành vứt bỏ trong lòng, xoay người lđi vào thùng xe, chỉ bỏ lại một câu: “Bản quân chỉ là không muốn thấy sinh linh Bắc Hải lầm than.”

Mới vừa rồi giải vây, rốt cuộc công lao chính là của ai, hai người hắn trong lòng đều biết rõ ràng.

Ngay cả mười vạn thiên binh cũng không là gì ở trong mắt yêu đế Ứng Long, sao lại có thể bị thuỷ quân Bắc Hải gây khó khăn?

“Phải vậy không?”

Ứng Long hiển nhiên vì người kia vừa mới bị hắn làm cho tâm tình rối rắm, phảng phất trong đáy mắt hiện lên dáng vẻ sung sướng nồng đậm.

====================================================

Cỗ xe lần thứ hai khởi hành, lại đi ước chừng nửa canh giờ, liền nghe bên ngoài mã xa Sư Linh bẩm báo: “Khởi bẩm long chủ, đã đến.”

“Ừ.” Ứng Long vén rèm, liền nhìn thấy bốn phía biển rộng, ẩn hiện một tòa đảo nhỏ nằm ngang ngoài khơi, bốn phía quanh đảo là vách núi vách đá, phảng phất như thần phủ dang cánh qua, đứng thẳng sừng sững không thể bám víu mà leo lên trên cao. Trên đảo dãy núi phập phồng, từ Tây Bắc kéo dài đến Đông Nam, ngọn núi cao nhất nằm ở Tây Nam, gió nhẹ thỉnh thoảng lướt qua, như ánh trăng cố vị (cố định) một chỗ, lại như khe suối cạn trong cốc, tụ lại vào một hướng sang phía Đông Nam đổ vào biển lớn.

Trên đảo này muông hoa rực rỡ, cỏ dại dày đặc, mặc dù thua Đông Hải cảnh sắc tiên sơn mỹ lệ, mờ mịt như đi vào cõi tiên thánh, nhưng nơi này như có cảm giác lạc vào chốn thế ngoại đào nguyên.

Sư Linh giục ngựa hạ xuống đụn mây, mã xa chậm rãi ngừng lại trên bãi cát Đông Nam.

Thiên Xu xuống xe, nhìn qua Tiều Tịch đảo Bắc Hải, trong lòng không khỏi hơi hơi nghi hoặc.

Ứng Long ở phía sau hắn đi tới, cùng hắn sóng vai, phảng phất như hiểu rõ mọi chuyện: “Tinh quân có phải đang thắc mắc, nơi Ngu cương ở chính là khu vực ác thần cai quản, khắp nơi chim ca hương hoa lan tỏa, thật sự là không thể nào tưởng tượng nổi sao?”

Thiên Xu nhìn hắn một cái: “Mùi hoa hương thơm ngào ngạt, nhưng ẩn dấu mùi tanh lân trùng. Cây cỏ rậm rạp, cũng không thấy tiểu thú chạy qua đây.”

Ứng Long nhếch mi, nở nụ cười: “Nhãn lực tinh quân thật tốt.” Nói xong đột nhiên mở mắt, con ngươi mặc sắc đột nhiên hóa màu kim óng rực rỡ, hình thú xuất hiện, một cổ long tức gào thét bốn phía, nhiều bụi hoa bên dưới đột nhiên sàn sạt chuyển động, phảng phất như có vô số con kiến từ khắp nơi tán ra bốn phía mà đi, trên mặt lá xanh biếc, mơ hồ nhìn thấy con côn trùng nhỏ xíu lui tới, chính là độc xà nghìn vạn năm!!

Những … độc xà này nấp dưới nhiều đóa hoa, dĩ nhiên hoa đẹp hương thơm mê hoặc, mắt người phàm tát nhiên không thấu. Đáng tiếc độc xà làm chuyện ác, sao dám trước mặt long vương mà làm càn?

Long vương giương mắt, nhìn qua liền thấy đàn xà đều kinh hách trốn đi.

Ứng Long khoanh tay quay đầu lại, hỏi: “Tinh quân đã từng tới nơi đây?”

Thiên Xu cũng không giấu diếm: “Đã từng tới.”

Ứng Long thế nhưng nói thẳng rằng: “Tiều Tịch vốn tên là Xà đảo, là nơi loài rắn sinh sôi nảy nở. Trên đảo có Mãng vương tu thành tinh đắc đạo, dùng bách thảo linh khí tẩm bổ có khả năng chống bách bệnh. Dĩ nhiên không ai ngờ được rằng, nữ nhi Mãng vương lén trộm vào thế gian, trộm linh dược ở Xà đảo cho tình lang kéo dài tuổi thọ, việc này bị lộ đến tai người phàm.

Vì vậy con người dùng thuyền lẻn vào Xà đảo, đánh cắp băng phiến mang tiên khí mấy nghìn năm trong động Mãng vương, Mãng vương biết được giận tím mặt, muốn đuổi theo cản liền bị ba tầng ngăn cản, biển gầm nổi giận vô ý chôn vùi bờ làng chài, người chết vô số, phạm vào thiên quy. Thượng đế tức giận, hạ lệnh chém giết Mãng vương, ban pháp lệnh cưỡng chế từ nay về sau, Tiều Tịch vĩnh viễn bị đày ra khỏi lục địa, cứng rắn không cho quay trở về.” [thật là đau lòng quá.]

Hắn chậm rãi kéo người trở lại chỗ cũ, con ngươi vàng ánh quét trên người thương y thần nhân: “Mãng vương một thời đã hết, liền bị phán tội đày ra khỏi hàng vị thần tiên, cả đời bị nhốt trên đảo lân trùng, trọn đời không được nhập phàm. Mà con người cùng muông vật khác, trái lại vô tội.

Thiên đạo công bằng hợp lý, chẳng biết từ dựa vào đâu mà nói?” Lời này cũng không có ý bức bách, nghe ra phảng phất như tùy ý vừa hỏi, nhưng mà trong nháy mắt, Thiên Xu nhìn thấy trong mắt nam nhân này đã mất đi ngoan tuyệt hai nghìn năm trước khi nghịch thiên.

Thiên Xu không có trả lời.

Bởi vì hắn không thể trả lời.

Thiên mệnh trên thân, bảo hộ thiên đạo, hắn cho tới bây giờ… Không hỏi nguyên nhân.

Cho dù hai trăm năm trước ngay cả lúc mãng vương bị hắn chém giết, trong mắt chứa đầy oán hận cùng không cam lòng.

“Bản tọa không nên hỏi ngươi…” Ứng Long thu lại ánh mắt sắc bén, “Binh khí nếu có tình, làm sao có thể chém giết?” Khóe miệng mang theo một mạt tiếu ý không có chút nào cuồng vọng, “Bản tọa thế nhưng hết lần này tới lần khác không thể không nghịch mệnh trời!”