Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 52: Xử Lý Quân Tử (15)




Lời Ngộ Từ vừa nói ra, Thân Giác rõ ràng cảm nhận được thân thể người đang đè lên cậu trở nên cứng đờ.

Nửa ngày, Tang Tinh Hà mới ngẩng đầu lên, trong cặp mắt đào hoa toàn là lạnh nhạt, “Ta không có tâm tình đi tản bộ, nếu Ngộ đảo chủ có phần nhã hứng này, thì tự mình đi đi thôi.”

Ngộ Từ thấy Tang Tinh Hà không phối hợp với mình như thế, không khỏi nhìn xuống Thân Giác.

Lấy góc độ hiện tại của y, ngoại trừ có thể nhìn thấy một chút bóng người, cũng không thể nhìn thấy được gì khác.

Y không muốn bị Thân Giác chê cười, ánh mắt không khỏi hơi trầm xuống, “Tinh Hà, ngày nào ngươi cũng ngây người ở chỗ này không buồn sao?”

Tang Tinh Hà một lần nữa cúi đầu, cánh môi khẽ chạm vào cần cổ trắng nõn của người dưới thân, “Không buồn, có hắn, làm sao ta còn cảm thấy buồn được nữa, bằng không lại uổng phí phần tâm tư này của Ngộ đảo chủ.“

Thân Giác bị Tang Tinh Hà thân mật như thế, nhịn không được vươn tay chống lên ngực đối phương, muốn đẩy Tang Tinh Hà ra. Tang Tinh Hà nắm được tay Thân Giác, khẽ chớp mắt.

Chữ viết trên bàn cờ không biết có bị quần áo Thân Giác làm nhòe đi hay chưa, nhưng tốt nhất vẫn là nên cẩn thận thì hơn.

Ngộ Từ nhìn thấy động tác nhỏ này của hai người, càng thêm xác minh suy nghĩ của mình hơn. Thân Giác đã thích y đến thế này rồi sao? Còn về Tang Tinh Hà, bởi vì đối phương không chịu phối hợp với mình, cái này làm cho Ngộ Từ có chút tức giận. Lần đầu tiên y cảm thấy Tang Tinh Hà thật sự là người không thức thời.

“Tang Tinh Hà, ngươi rốt cuộc có đi hay không?” Giọng Ngộ Từ trầm xuống.

Tang Tinh Hà trả lời vô cùng dứt khoát, “Không đi.”

“Ngươi!” Ngộ Từ bị Tang Tinh Hà chọc giận, cũng không rảnh để ý bên cạnh còn có Thân Giác, “Tang Tinh Hà, ngươi đừng có được cho mặt mũi lại không cần. Chỗ này là Thập Tuyệt đảo, ngươi phải tuân theo ý ta. Nếu không, hiện tại ta sẽ lập tức phái người đi đồ sát sư môn của ngươi.”

Tang Tinh Hà nghe thấy lời này, ánh mắt chợt biến đổi, hắn ngẩng đầu lên nhìn Ngộ Từ.

“Ngộ Từ, ngươi có thể thử xem.”

Tang Tinh Hà là cô nhi, được chưởng môn Thiên La Am thu về nuôi nấng, rồi sau đó thuận lý thành chương làm Đại sư huynh. Mọi chuyện hắn đều lấy sư môn làm đầu, cho nên chán ghét nhất là người khác dùng sư môn để uy hiếp hắn.

Ngộ Từ ở chỗ Tang Tinh Hà đụng phải vô số cái đinh, lúc này càng thêm tức giận. Y tự nhận chính mình đối với Tang Tinh Hà vô cùng tốt. Tuy là y lỡ phế đi võ công của Tang Tinh Hà, nhưng y cũng đã đền bù rồi còn gì, còn phái người đi tìm linh dược giúp Tang Tinh Hà khôi phục võ công, thậm chí mọi chuyện đều đặt Tang Tinh Hà lên làm đầu.

Thế nhưng Tang Tinh Hà ngay cả một sắc mặt tốt cũng không chịu cho y.

Bây giờ y làm gì còn chỗ nào giống với Đảo chủ Thập Tuyệt đảo uy phong lẫm lẫm lúc trước.

Ngộ Từ cắn chặt răng, ánh mắt nhìn Tang Tinh Hà thập phần không vui, “Tang Tinh Hà, ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi có đi ra ngoài hay không?”

“Ta đây cũng trả lời ngươi một lần cuối cùng, trừ khi là rời khỏi Thập Tuyệt đảo, bằng không ta dứt khoát không đi ra ngoài.” Tang Tinh Hà lạnh nhạt nói.

Ngộ Từ nghe vậy trực tiếp đánh một chưởng lên bình hoa bên cạnh. Bình hoa nổ tung, mảnh sứ vụn nát đầy đất. Âm nhu tuấn mỹ trên mặt y càng thêm vẻ phẫn nộ, bàn tay dưới tay áo cũng run lên nhè nhẹ. Y cắn chặt răng, nỗ lực khống chế cảm xúc của chính mình.

Thân Giác bị tiếng bình hoa nổ làm giật mình, không khỏi quay đầu lại nhìn Ngộ Từ.

Cậu vừa nhìn qua, ánh mắt Ngộ Từ cũng nhìn lại.

Ngộ Từ thấy Thân Giác nhìn mình, nhất thời cảm thấy vô cùng mất mặt, không khỏi bực bội nói: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Không cần mắt nữa rồi phải không?”

Tang Tinh Hà nhíu mày, “Ngươi mắng hắn làm cái gì? Hắn cũng không trêu chọc ngươi.” Hắn nói xong, còn duỗi tay che lại hai tai Thân Giác, “Đừng nghe.”

Ngộ Từ cong khóe môi, lạnh lùng cười, “Ách, Tang đại hiệp thật là chu đáo.” Y nói xong trực tiếp đánh về phía Tang Tinh Hà. Nội lực của Tang Tinh Hà cũng chỉ mới khôi phục được một nửa, căn bản là đánh không lại Ngộ Từ. Hai người giao thủ vài lần, Tang Tinh Hà đã bị bức phải liên tục lui về phía sau. Ngộ Từ cười lạnh một tiếng, trực tiếp kéo lấy Thân Giác đến bên cạnh mình.

“Tang Tinh Hà, ta thấy dược tính tối nay của ngươi cũng đã giải xong, tiểu quỷ lùn đáng chết này cũng không cần thiết phải ở lại nơi này nữa.” Ngộ Từ nắm tay Thân Giác, trực tiếp kéo người đi. Tang Tinh Hà đuổi theo hai bước, cuối cùng cũng chỉ có thể tức giận che ngực.

Mà Ngộ Từ kéo Thân Giác ra khỏi phòng thì lập tức buông lỏng tay Thân Giác ra. Y quay đầu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Thân Giác.

Ánh trăng mềm mại như nước, dừng trên y phục đen tuyền của Ngộ Từ một tầng ngân quang.

Thân Giác đối diện với ánh mắt của Ngộ Từ, còn chưa kịp cúi đầu đã nghe thấy đối phương nói.

“Ngươi đừng thấy Tang Tinh Hà bảo vệ ngươi như vậy, lúc hắn còn ở sư môn cũng bảo vệ sư muội xấu xí kia của hắn y chang.” Ngộ Từ hừ lạnh một tiếng, “Hiện giờ hắn đối tốt với ngươi, cũng chỉ là thủ đoạn lúc trước hắn quen dùng mà thôi.”

Thân Giác nghe vậy có chút nghi hoặc nhìn Ngộ Từ.

Hiện tại Ngộ Từ không phải là nên phạt cậu sao? Vì sao lại...... nói xấu Tang Tinh Hà với cậu?

Cái này hình như cũng tính là nói xấu đi.

Ngộ Từ thấy Thân Giác nhìn mình như nhìn một con ngỗng đần độn, không khỏi ngướn mày, “Vừa lùn vừa ngốc giống như ngươi, ai sẽ thích ngươi chứ.” Y dừng một chút, lại nói, “Đương nhiên, ánh mắt của ngươi cũng không tệ lắm, nhưng ngươi vẫn nên chết tâm đi."

Thân Giác không thể hiểu mà nhíu mi.

Thì ra là đang hạ chiến thư với cậu, bảo cậu cách xa Tang Tinh Hà một chút sao?

Đáng tiếc là cậu làm không được.

Thân Giác đột nhiên nghe thấy tiếng động ở phía sau nhà, ánh mắt hơi lóe, ngay sau đó, cậu kiên định lắc đầu với Ngộ Từ.

Ngộ Từ sửng sốt một chút, không biết vì sao mặt y có hơi đỏ lên, “Ngươi lại dám lắc đầu? Vì sao mà ngươi còn chưa chịu từ bỏ ý định nữa?”

Tiểu quỷ lùn đáng chết này thế nhưng lại…… kiêu ngạo như vậy!

Y cũng đã làm cho cậu hết hy vọng rồi, vì sao cậu vẫn còn không chịu buông tay?

Thân Giác nói không được, cho nên chỉ có thể một lần nữa lắc đầu với Ngộ Từ.

Ngộ Từ nghẹn họng, nửa ngày, y hung tợn trừng mắt nhìn Thân Giác một cái, "Quên đi, tùy ngươi, dù sao ngươi có thích cũng vô dụng.”

Bởi vì y sẽ không đáp lại phần thích này.

Ngộ Từ một lần nữa thề ở trong lòng, sau đó vừa lòng xoay người đi. Y đi được vài bước, đột nhiên lại quay đầu.

Thân Giác vẫn còn đứng ở tại chỗ, đang muốn tiếp tục cùng Tang Tinh Hà trao đổi về chuyện rời đảo, thì thình lình đối diện với ánh mắt của Ngộ Từ, chỉ có thể giấu đi suy nghĩ mà tiến lên.

Ở trong lòng Ngộ Từ, gia hỏa Thân Giác này chính là bị y nhìn thấu tâm can mà bi thương, ngay cả đi cũng không vững. Hiện tại chỉ mới bị y nhìn thoáng qua, lại mắt trông mong mà chạy đến.

Chậc chậc chậc, thật đáng thương.

Ngộ Từ thấy có người còn đáng thương hơn cả mình, trái tim đã bị Tang Tinh Hà tổn thương không hiểu sao lại khép lại, không chỉ có như thế, y còn có chút ẩn ẩn kiêu ngạo.

Hai người một trước một sau bước đi, suy nghĩ trong lòng lại khác biệt như trời với đất.

Thân Giác tính toán chuyện rời đảo, nhất thời không chú ý, trực tiếp đi theo Ngộ Từ tới sân viện của đối phương. Chờ đến lúc cậu phát hiện ra, đã thấy mình đang đứng ở cửa viện rồi. Ngộ Từ đã sớm phát hiện Thân Giác vẫn luôn đi theo mình, y cũng muốn nhìn xem Thân Giác sẽ đi cùng y bao lâu, không nghĩ tới tiểu quỷ lùn đáng chết này lại không biết xấu hổ như vậy, đi theo y đến tận đây.

Ngộ Từ xoay người liếc Thân Giác một cái, “Ngươi không quay về ngủ à? Như thế nào? Còn muốn giúp ta mát xa sao?”

Thân Giác nghe thấy Ngộ Từ nói, ngược lại nhớ tới một sự kiện.

Có hai con đường để rời khỏi đảo. Một con đường được đệ tử của Thập Tuyệt đảo canh gác, cậu và Tang Tinh Hà muốn rời đi dưới mí mắt của nhiều đệ tử như vậy là vô cùng khó. Mà con đường còn lại là một ám đạo, chỉ có Đảo chủ Thập Tuyệt đảo mới biết được. Chỉ là con đường đó có cơ quan, cần phải có một chiếc nhẫn trên người đảo chủ mới có thể mở ra.

Chỉ là Thân Giác chưa từng nhìn thấy chiếc nhẫn nào trên người Ngộ Từ cả. Sau khi cậu biến thành hồn phách, đều đi theo Tang Tinh Hà, cho nên không hề chú ý tới tình huống của Ngộ Từ.

Nhưng chiếc nhẫn kia nếu không có ở trên người Ngộ Từ, nhất định sẽ ở trong phòng của Ngộ Từ.

Nghĩ đến đây, Thân Giác lập tức gật đầu với Ngộ Từ.

Ngộ Từ không khỏi ách một tiếng, nhìn cái ánh mắt khát vọng này xem, thật là thích y đến nỗi không có cách nào tự kiềm chế đây mà, “Ngươi muốn giúp ta mát xa đến như vậy?”

Thân Giác suy nghĩ một chút, mở lòng bàn tay ra, viết viết ở trong đó, “Đảo chủ vất vả cả ngày như vậy, mát xa có thể giúp đảo chủ ngủ ngon hơn một chút.”

Ngộ Từ nhìn Thân Giác viết xong, cảm thấy phỏng đoán của mình đã hoàn toàn được xác minh. Y nhìn Thân Giác một hồi, hơi cong khóe môi, “Ngươi muốn ấn thì ấn đi.”

Tiểu quỷ lùn đáng chết này có thể trị khỏi chứng mất ngủ của y, y đành miễn cưỡng tiếp thu ý tốt này đi. Nhưng mà nhiều hơn nữa, y sẽ không nhận.

Có Thân Giác mát xa, Ngộ Từ rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Thân Giác ngồi ở trên giường, đánh giá Ngộ Từ đang ngủ đến trầm ổn từ trên xuống dưới một lượt. Cũng không biết chiếc nhẫn kia dấu ở chỗ nào. Thân Giác trước tiên là nhìn chằm chằm về phía cổ của Ngộ Từ. Cổ áo Ngộ Từ đều rất cao, không nhìn thấy được phía dưới có sợi dây nào hay không. Có lẽ y đeo chiếc nhẫn kia ở trên cổ cũng không chừng.

Nghĩ đến đây, Thân Giác thật cẩn thận mà vươn tay, đầu ngón tay mới vừa chạm tới cổ áo của Ngộ Từ, đối phương đột nhiên mở bừng mắt.

Ngộ Từ ôm trọn bàn tay của Thân Giác, ánh mắt y vô cùng thanh minh, căn bản không giống như người mới vừa tỉnh ngủ một chút nào. Y nhìn sắc mặt Thân Giác khẽ biến, hừ một tiếng, “Ngươi đang làm cái gì vậy?”

Lúc này Thân Giác đã tháo mặt nạ ra, chỉ cần một biểu tình mờ nhạt cũng có thể bị Ngộ Từ bắt giữ.

Cậu nhìn tay mình bị Ngộ Từ nắm lấy, tâm sinh không ổn. Chỉ là không đợi cậu kịp nghĩ ra lý do để thoái thác, Ngộ Từ đã đột nhiên buông lỏng tay cậu ra.

“Không có lần sau.” Ngộ Từ đưa tay lên gối sau đầu, tiểu quỷ lùn này quá mức càn rỡ, cư nhiên lại muốn cởi quần áo của y.

Thân Giác thu tay về, tuy rằng không hiểu lắm vì sao Ngộ Từ đột nhiên lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng cậu suy nghĩ một lát, vẫn là nở một nụ cười thật tươi với Ngộ Từ.

Lúc Thân Giác cười rộ lên, khóe môi bên trái lộ ra một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, cái lúm đồng tiền này bình thường hoàn toàn sẽ không nhìn thấy.

Ngộ Từ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy má lúm đồng tiền trên mặt Thân Giác, nao nao, sau đó lập tức quay mặt đi, lãnh đạm nói: “Tối rồi còn cười rộ lên như vậy, cẩn thân chiêu ma quỷ tới.” Sau khi y nói xong, vẫn cảm thấy trong lòng có chút rầu rĩ, không khỏi quay đầu lại, ác thanh ác ngữ nói với Thân Giác, “Còn ăn vạ ở chỗ này làm cái gì, lăn trở về phòng của mình đi.”

Thân Giác nghe vậy đành phải xuống giường rời đi. Chỉ là Ngộ Từ ngủ ở bên ngoài, cậu muốn xuống giường thì phải trèo qua người Ngộ Từ trước.

Cậu muốn trèo qua đi, mà Ngộ Từ dường như không muốn để Thân Giác chạm vào mình, đột nhiên cong chân lên. Thân Giác thu thế không kịp, trực tiếp ngã xuống. Ngộ Từ thấy thế, lập tức vươn tay ra kéo Thân Giác.

Y dùng sức lôi kéo, trực tiếp kéo người vào trong lồng ngực.

Thân Giác đâm vào trong lồng ngực của Ngộ Từ, mặt cậu áp vào trong ngực đối phương, chóp mũi toàn là mùi bồ kết trên quần áo của Ngộ Từ.

Sau khi Ngộ Từ kéo người xong thì lập tức hối hận. Y vội vàng đẩy Thân Giác ra, chỉ là y mới vừa đẩy một cái, đối phương lại đột nhiên ôm chầm lấy y.

Hai tay Thân Giác dùng sức ôm chặt eo Ngộ Từ, giống như là không hề muốn rời khỏi lồng ngực y.

Cả người Ngộ Từ cứng đờ, trong mắt đều là hư vô bay tới thổi đi.

Hiện tại y nên làm cái gì bây giờ?

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.