Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 29: Xử Lý Hoàng Đế (29)




Nghê Tín Nghiêm ở trước mặt mọi người không chừa lại cho Mộ Dung Tu chút mặt mũi nào. Thời điểm ngồi trở lại xe ngựa, trên mặt y còn treo nụ cười dào dạt đắc ý, phảng phất như y là một vị anh hùng cái thế, mới từ trong tay kẻ xấu cứu ra một vị mỹ nhân mảnh mai hoa nhường nguyệt thẹn.

Nghĩ đến đây, y không khỏi liếc mắt nhìn "Mỹ nhân" một cái, phát hiện "Mỹ nhân" đang dùng một loại ánh mặt kỳ dị mà nhìn mình.

Nghê Tín Nghiêm sửng sốt, "Ngươi nhìn ta như thế là sao?"

Thân Giác thật sự không ngờ tới Nghê Tín Nghiêm lại dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Mộ Dung Tu. Nhưng mà như thế thì càng tốt, cậu cũng không muốn nhìn thấy Nghê Tín Nghiêm đối với Mộ Dung Tu vừa gặp đã yêu. Nếu như đi theo bánh xe vận mệnh, kia mới khiến cậu phiền toái.

"Thế tử nói chuyện với Lục hoàng tử như vậy, không sợ Lục hoàng tử tức giận sao?" Thân Giác hỏi.

Nghê Tín Nghiêm nghe vậy tự cho là Thân Giác đang lo lắng cho mình, duỗi tay qua nhẹ nhàng xoa đầu Thân Giác, "Việc gì ta phải sợ? Coi như là hắn tức giận đi, cũng có thể làm gì được chúng ta? Chúng ta đi biên cương, một hai năm chưa chắc đã trở về được, phỏng chừng chờ chúng ta hồi kinh, Lục hoàng tử đã sớm quên chuyện này."

Sẽ không, Mộ Dung Tu là người vô cùng cố chấp, thù hận sớm đã ngấm vào xương tủy hắn.

Chờ bọn họ hồi kinh, không biết Mộ Dung Tu đã trở thành cái dạng gì. Mộ Dung Tu lợi dụng Bát hoàng tử, một lần nữa chiếm được sủng ái của Tĩnh phi, bước tiếp theo sẽ còn là cái gì nữa?

Thân Giác suy nghĩ, Mộ Dung Tu có ký ức rồi sợ là sẽ không muốn lại làm một hoàng đế bù nhìn nữa. Nhưng Nhiếp Chính Vương tương lai đang ngồi ở trước mặt cậu đây ngược lại vẫn còn là dáng vẻ thiên chân thiện lương.

Cậu không khỏi cười cười, cũng không trả lời.

Chỉ có một điều duy nhất nằm ngoài dự đoán của Thân Giác chính là, cậu vậy mà ở biên cương ngẩn ngơ ngây người tận 6 năm, từ một hài tử đã trưởng thành thành thiếu niên.

Ở trong quân doanh, tuy rằng cậu xuất thân là thái giám, nhưng vì ở dưới mí mắt của Nghê Tín Nghiêm, được y quan ái, cho nên mọi người cũng không hề xem thường cậu. Cho dù có đi chăng nữa, cũng không dám ở biểu hiện ra mặt. Cũng bởi lúc vừa tới được một hai năm, Nghê Tín Nghiêm vì việc này mà phạt không ít người.

Thân Giác vốn tưởng rằng nhiều nhất ba năm thì có thể hồi kinh, nhưng đến bây giờ phảng phất chuyện hồi kinh đã là chuyện xa xôi không tưởng.

Sáu năm trước Ninh Vương thắng trận, liền lĩnh mệnh đóng giữ tại biên cương. Ngoại địch tuy bị đánh bại, nhưng lâu lâu lại không biết giới hạn mà khiêu khích một phen, cho nên quân binh Nghê gia thường thường cũng phải xuất binh vài lần, chỉ là Thân Giác cũng không tham dự.

Cậu đối với chuyện đánh đánh giết giết này không có hứng thú, nếu không phải tình thế bắt buộc, cậu chắc chắn sẽ không làm.

Nhưng Nghê Tín Nghiêm quá chiếu cố Thân Giác. Sáu năm nay, mỗi ngày y đều bắt Thân Giác đi huấn luyện cùng y. Kết quả là dáng vẻ hiện tại của Thân Giác đều có biến hóa lớn so với mấy đời trước. Ở thâm cung, Thân Giác rất ít ra ánh nắng, cho nên làn da luôn thiên về tái nhợt, nhưng hiện tại cậu lại dưỡng ra một thân da thịt màu lúa mạch, dưới da thịt cũng ẩn ẩn lộ ra sức mạnh. Thân Giác mười sáu tuổi, đã cao tới vành tai của Nghê Tín Nghiêm.

Nhưng mà bởi vì râu của Thân Giác vẫn không dài ra, thậm chí trên người cũng vô cùng sạch sẽ, nên không hề giống những nam nhân khác trong quân doanh.

Cơ mà Thân Giác cũng không phải là người dễ nhận thấy nhất trong quân doanh, bởi vì còn có Nghê Tín Nghiêm nữa.

Thời gian sáu năm trôi qua, Nghê Tín Nghiêm so với thời điểm mới hơn mười tuổi ổn trọng hơn rất nhiều, ẩn ẩn có bóng dáng của Nhiếp Chính Vương tương lai. Tuy rằng y và binh lính cùng ăn cùng ngủ cùng huấn luyện, nhưng một thân da thịt trắng nõn của y phảng phất giống như là phơi cỡ nào cũng không đen được.

Bản thân Nghê Tín Nghiêm trái lại không cao hứng lắm, thường xuyên hâm mộ nhìn Thân Giác.

"Tiểu Giác, ngày mai quân lương ở kinh thành sẽ đến, ta muốn mang binh đi tiếp, ngươi có muốn đi cùng ta không?" Nghê Tín Nghiêm nằm nghiêng ở trên giường, chân dài tùy ý gấp lại, tóc dài như mực được băng vải màu lam tùy ý cột lại đằng sau đầu, khuôn mặt anh tuấn trắng nõn treo một tia cười đạm mạc.

Thân Giác không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt.

Nghê Tín Nghiêm ai một tiếng, "Đi đi, lúc trước ta đã nói với thánh thượng là sẽ huấn luyện ngươi thành một vị Đại tướng quân, kết quả thì sao, ngươi lại thành lính tạp dịch, cái này so với ở trong cung thì có khác gì nhau chứ?"

"Ta không có ham muốn phải ngửi thấy một thân toàn mùi mồ hôi." Thân Giác lãnh đạm nói, thuận tiện ném quần áo mà cậu vừa nhận lấy lên người Nghê Tín Nghiêm, "Đi tắm."

Nghê Tín Nghiêm chân dài giẫm trên mặt đất một cái, lập tức đứng lên. Y bất thình lình kề sát vào Thân Giác, "Đây là hương vị của nam nhân, tiểu tử thối như ngươi thì biết cái gì?" Y trầm thấp cười, trong mắt đều là ý cười vui vẻ, hơi thở nóng rực đều phả lên mặt Thân Giác.

Thân Giác bị mùi mồ hôi trên người y huân đến nhíu mày, cậu không vui liếc mắt nhìn Nghê Tín Nghiêm một cái, đứng dậy đi ra ngoài.

"Ai, ta đi ngay bây giờ mà." Nghê Tín Nghiêm cầm lấy quần áo trên giường đi ra ngoài, lúc đi lướt qua Thân Giác, y nhịn không được nhéo mặt đối phương một cái, sau đó bước chân nhanh hơn ra khỏi lều.

Thân Giác mặt không biểu tình dùng mu bàn tay hung hăng xoa xoa mặt.

Nửa đêm, Thân Giác bị âm thanh ầm ĩ ngoài lều trại đánh thức, cậu trở mình, phát hiện bên ngoài lều trại hình như có rất nhiều ánh lửa sáng lên. Sau khi cậu tự hỏi một lát, liền khoác một kiện áo ngoài đứng dậy đi ra khỏi lều.

Chỉ thấy bên ngoài lều trại vô cùng lộn xộn, không ít người luống cuống tay chân chạy ra từ doanh trướng của chính mình. Thân Giác chú ý tới các phó tướng đang kiểm kê nhân số. Cậu túc hạ mi, lập tức đi về hướng lều trại của Nghê Tín Nghiêm.

Ánh nến trong lều trại của Nghê Tín Nghiêm sáng rực. Thời điểm Thân Giác bước vào, Nghê Tín Nghiêm vừa vặn mang lên mũ giáp, y thấy Thân Giác thì nói: "Tiểu tặc Ung Quốc biết được lộ tuyến vận chuyển quân lương của chúng ta. Hiện tại ta phải lập tức xuất binh, miễn cho bọn chúng cướp được quân lương."

Thân Giác nghe được lời này, đột nhiên cảm thấy bất an, cậu lập tức nói: "Ta đi cùng ngươi."

Nghê Tín Nghiêm nhìn cậu, "Ngươi đi theo ta làm cái gì?"

"Ngươi không phải muốn ta tranh quân công sao? Ta hôm nay sẽ đi tranh." Thân Giác nói.

Nghê Tín Nghiêm cười một cái, "Ngươi trở về ngủ đi, đừng nháo."

Y nói xong thì đi ra ngoài, Thân Giác thấy thế vội vàng chắn ở trước mặt y, thần sắc nghiêm túc, "Ta không nháo, ta muốn đi theo ngươi, ngươi không cho ta đi, ta chắc chắn sẽ lén đi theo. Trừ khi ngươi gọi người trói ta lại, nhưng mà nếu như ngươi thật sự kêu người trói ta lại thì về sau quần áo của ngươi tự mình giặt lấy."

Một phen uy hiếp này khiến Nghê Tín Nghiêm hết chỗ nói, y nhẹ than một tiếng, nửa ngày, y nhấp môi, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ngươi muốn cùng đi thì cùng đi, nhưng phải theo sát ta, không được đi loạn."

"Được." Thân Giác nói.

Do Thân Giác cảm giác được chỗ không bình thường mới một hai phải đuổi theo Nghê Tín Nghiêm. Nhưng cậu không nghĩ tới, điềm xấu trong lòng cậu lại trở thành sự thật.

Đêm hôm đó rất nhiều rất nhiều người đã chết, Nghê Tín Nghiêm chỉ dẫn theo mấy nghìn người đi bảo hộ quân lương, nhưng không nghĩ tới Ung Quốc lại cho mai phục ở nơi đó ước chừng năm vạn người, người Nghê Tín Nghiêm mang theo tất cả đều bỏ mạng tại đó.

......

Thi thể rải rác khắp nơi, máu tươi loang lổ, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi dày đặc.

Đột nhiên, một bàn tay bẩn thỉu ở dưới một khối thi thể từ từ duỗi ra. Một lát sau, có một người chậm rãi từ trong núi thi thể bò ra. Người nọ chính là Thân Giác, cậu cố sức bò ra bên ngoài, trên mặt cậu toàn là máu đông đen kịt lại. Cậu nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy thân ảnh của Nghê Tín Nghiêm đâu.

"Nghê Tín Nghiêm! Nghê Tín Nghiêm!" Thân Giác run run rẩy rẩy đứng lên, lớn tiếng gọi tên Nghê Tín Nghiêm, đáng tiếc là không ai trả lời cậu. Thân Giác giơ tay lau máu dính trên mặt đi, cắn răng bắt đầu tìm kiếm thi thể, nếu Nghê Tín Nghiêm đã chết, thì cậu cũng phải nhìn thấy xác của đối phương mới được.

Kỳ thật mỗi một đời đều có trận chiến lần này. Chỉ là khi đó Thân Giác vẫn còn ở trong thâm cung, chỉ nhớ rõ là ba năm sau khi Vĩnh Vương xuất chinh thì phát sinh sự tình, nhưng không ngờ tới chuyện này thế nhưng lại chậm trễ ba năm sau mới xảy ra.

Đêm qua khi bọn họ đuổi tới nơi này thì bị phục kích, vô số cung tiễn bắn về phía họ. Nghê Tín Nghiêm chém đứt mũi tên chĩa về phía Thân Giác xong, lập tức đem Thân Giác phó thác cho một vị phó tướng, Thân Giác có thể sống sót, cũng là do vị phó tướng kia trước khi chết đã đem thân thể của chính mình chắn ở phía trước cậu.

Thi thể quá nhiều, Thân Giác tìm tới tận lúc mặt trời khuất sau dãy núi phía Tây cũng chưa tìm thấy Nghê Tín Nghiêm. Cậu thoát lực ngã ngồi trên mặt đất. Đã một ngày rồi cậu không ăn gì, dạ dày đau đến lợi hại. Cậu giương mắt nhìn biển thi thể không thấy điểm cuối, trong mắt hiện lên một chút mê mang.

Không biết vì sao, cậu lại cảm thấy trận chiến này chậm lại ba năm là có liên quan tới Mộ Dung Tu.

Đang lúc Thân Giác nghĩ lại chút chuyện, thi thể phía trước cách cậu không xa đột nhiên động đậy. Thân Giác thoáng nhìn, lập tức chạy qua. Cậu duỗi tay đem khối thi thể nằm ngửa ở phía trên đẩy ra, lập tức nhìn thấy Nghê Tín Nghiêm bị đè ở phía dưới, nửa người tất cả đều là máu đen.

Nghê Tín Nghiêm mở bừng mắt, y nhìn thấy Thân Giác, miệng hơi hơi mở ra, dường như muốn nói lời gì đó, nhưng y không thể phát ra bất cứ thanh âm nào. Thân Giác muốn nâng Nghê Tín Nghiêm ra, chỉ là cậu mới vừa đụng tới Nghê Tín Nghiêm, đối phương lập tức hít hà một hơi, đau đến trên trán đều tiết ra mồ hôi lạnh.

Động tác Thân Giác đột nhiên dừng lại, cậu cẩn thận quan sát Nghê Tín Nghiêm, mới phát hiện áo giáp của đối phương dường như còn đang thấm máu. Thân Giác từ trong tay một khối thi thể bên cạnh lấy ra một thanh chủy thủ, cắt phăng áo giáp của Nghê Tín Nghiêm ra. Sau đó cậu nhìn thấy một mũi tên nhô ra từ bụng của đối phương.

Mũi tên này hẳn là bị bắn vào từ phía sau lưng, đâm thủng toàn bộ khoang bụng.

Thân Giác nhíu mày lại, lật nửa người Nghê Tín Nghiêm qua, tìm thấy mũi tên gãy trong cơ thể của y. Hiện tại cậu không có cách nào lấy mũi tên ra, nơi này không có lửa, nếu mạo muội lấy mũi tên ra bây giờ, sợ là sẽ bị nhiễm trùng.

Cậu do dự một lát, đành cõng Nghê Tín Nghiêm lên. Cậu cố hết sức mà cõng, người bị cõng thì hôn hôn trầm trầm*.

(*: hôn mê, bất tỉnh nhân sự)

Thân Giác tuy rằng thân thể cao ráo, nhưng thân hình thiên về gầy hơn, cậu đành cõng Nghê Tín Nghiêm đi nghiêng ngả lảo đảo, có vài lần còn suýt chút nữa đã té ngã trên đất.

Miệng vết thương của Nghê Tín Nghiêm bị chạm vào rách ra, máu chảy không ngừng. Sắc mặt y càng ngày càng trắng, lúc đi trên đường còn bởi vì quá đau đớn mà tỉnh lại một lần, đôi mắt y mê ly thấy rõ người đang cõng mình, mệt mỏi nói:" Tiểu Giác, chính ngươi tự đi đi thôi."

Thân Giác dụi mặt vào vai y lau mồ hôi, hiện tại cậu cũng không có cách nào dùng tay lau mồ hôi. Tay và chân cậu gần như đã tê rần, chỉ dựa vào một cỗ nghị lực mà tiếp tục đi thẳng về phía trước.

"Thế tử, Vương gia còn đang đợi ngươi trở về, chúng ta không thể từ bỏ."

Lúc Thân Giác nói chuyện luôn cảm nhận được trong miệng có mùi máu tươi.

Đom đóm ở giữa những bụi cỏ bị bọn họ quấy rầy, sôi nổi bay lên giữa không trung, như những ngôi sao điểm xuyết lơ lửng ở tầng không.

Nghê Tín Nghiêm nhìn đom đóm bay lượn, nhắm mắt, hơn nửa ngày, y mới nói: "Đúng vậy, ta còn muốn trở về gặp phụ thân. Chuyện này nhất định là có trá, có nội gián......" Lời y còn chưa dứt, đã hôn mê bất tỉnh.

Bước chân Thân Giác hơi dừng một chút, nếu cậu đoán không sai, Nghê Tín Nghiêm sợ là sẽ không gặp được Vĩnh Vương.

Mấy đời trước, vụ việc lương thảo bị cướp chính là do Mộ Dung hoàng đế cố ý thiết kế để giết Vĩnh Vương và Nghê Tín Nghiêm, chỉ là Nghê Tín Nghiêm mạng lớn sống sót. Về phần Vĩnh Vương khi biết được tin tức nhi tử của mình mất tích cũng không hề rối loạn, trấn định tự nhiên bài binh bố trận bảo vệ biên cương. Nhưng không có quân lương, quân lính căn bản chịu không được bao lâu. Sau khi Nghê Tín Nghiêm mất tích, Vĩnh Vương mang theo binh lính đau khổ đi tìm ba tháng có thừa. Trong khoảng thời gian đó triều đình chưa từng một lần cấp phát lương thực trợ binh.

Ngày mà đạn tận lương tuyệt ấy, Vĩnh Vương mở cửa thành, đầu hàng.

Ông vì toàn bộ bá tánh trong thành cùng binh lính, đầu hàng.

Người Ung Quốc tràn vào trong thành trì, đưa lương thực tới, nhưng kèm theo một điều kiện --

Bọn họ muốn Vĩnh Vương tự sát.

Thời điểm Thân Giác ở trong cung cũng nghe qua chuyện của Vĩnh Vương, mỗi người đều nói Vĩnh Vương là anh hùng cái thế vô song, mười lăm tuổi đã mang binh ra trận, cả đời chiến thắng vô số lần, khiến địch nhân vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật, đáng tiếc là có người dung không được vị anh hùng này.

**********

Tác giả có lời muốn nói: Oa, rốt cuộc cũng trưởng thành.