Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 238: Xử lý Alpha (19)




Wp: D301203

Chương 238: Xử lý Alpha (19) (đã beta)

Lúc đứng trong thang máy, hai người không ai nói chuyện, một người nhìn chằm chằm vào dãy số đang nhảy lên không ngừng, còn một người khác thì lại nhìn chằm chằm vào cửa thang máy trơn bóng.

Thang máy đi đến tầng 29 thì dừng lại.

Thân Giác bước ra khỏi thang máy trước, Tư Vũ đi theo đằng sau cậu. Có lẽ do hắn là diễn viên hát tuồng, cho nên tiếng bước chân của Tư Vũ rất nhẹ, đặc biệt là lúc đi trên thảm.

Thời điểm đi đến trước cửa phòng, Tư Vũ nhìn thoáng qua Thân Giác, đột nhiên hắn duỗi tay bắt lấy tay Thân Giác, hướng về túi của mình đè lên, trong túi chính là hộp áo mưa.

Ngữ khí hắn ôn hòa, "Hiện tại em hối hận còn kịp."

Thân Giác dừng một chốc, chậm rãi thu tay lại, hỏi ngược lại một câu, "Tại sao lại phải hối hận? Đều là người trưởng thành cả rồi." Cậu nhìn về phía Tư Vũ, "Hay là anh đã có bạn đời?"

"Không có, là một cẩu độc thân vạn năm." Tư Vũ cười một tiếng.

Thân Giác lấy thẻ phòng mở cửa, Thương Già Dư có để lại đèn trong phòng khách và đèn ở huyền quan cho Thân Giác, cho nên vừa vào liền thấy đèn sáng bên trong. Thân Giác đi vào trước, Tư Vũ đi theo sau. Hắn duỗi tay bắt lấy cánh tay của Thân Giác, kéo người trở lại, "Đợi đã."

Hắn ấn người trên cửa, một bàn tay khác hướng về ổ cắm thẻ phòng, nơi đó có một chiếc thẻ phòng khác, là do Thương Già Dư cắm lên.

Ngón tay mảnh khảnh cầm lấy thẻ phòng màu trắng bạc rút ra, căn phòng bị ngắt điện toàn bộ. Không có điện, trong phòng trở thành một mảng đen nhánh, chỉ có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ sát đất nơi ban công.

"Anh muốn làm gì?" Thân Giác nhìn người đang cách mình trong gang tấc.

Tư Vũ đứng thật sự rất gần cậu, chỉ cần hai người có chút cử động, gương mặt liền sẽ dán lên nhau.

"Tôi muốn hôn em, được chứ?" Thanh âm Tư Vũ rất trầm, "Em có thể từ chối tôi, nhưng tôi muốn suy nghĩ một chút mới có thể quyết định được có nên chấp nhận lời từ chối của em hay không."

Thân Giác duỗi tay để lên ngực của đối phương, "Tôi muốn tắm trước đã, được chứ?"

"Có thể, nhưng trước tiên phải hôn một cái đã."

Lời vừa dứt, đôi môi đã nhanh chóng dán lên.

Tuy nói là chỉ hôn một cái, nhưng đối phương gần như cuốn lấy hết hô hấp của Thân Giác. Cậu bất đắc dĩ bắt lấy ống tay áo của đối phương, giãy giụa quay mặt qua một bên, hơi thở gấp gáp, "Đủ... Đủ rồi."

Tư Vũ thân mật chạm vào gương mặt có chút nóng lên của Thân Giác, "Ừ, em đi tắm đi."

Hắn một lần nữa cắm thẻ phòng trở lại.

Đèn trong phòng một lần nữa sáng lên.

Thân Giác đẩy người trước mặt ra, đi về căn phòng của chính mình. Tư Vũ đi sát phía sau, nhìn về phía cửa phòng khá giống với gian phòng của Thân Giác.

Lúc Thân Giác tắm, cậu vẫn luôn có chút không yên lòng. Hiện tại hai anh em Thương gia ở cùng một mái hiên, Thương Già Dư đã biết đến sự tồn tại của Tư Vũ, vậy rốt cuộc thì Tư Vũ có biết được sự tồn tại của Thương Già Dư hay không?

Chờ đến khi tắm xong, cậu phát hiện Tư Vũ không có trong phòng, cũng không có ở phòng khách, cuối cùng cậu nhìn thấy Tư Vũ ở một góc ban công. Tư Vũ ngước mắt nhìn sao trời, không biết là đang suy nghĩ điều gì mà ngay cả khi Thân Giác lại gần, hắn không hề phát hiện ra.

"Tư Vũ." Thân Giác nhẹ giọng gọi đối phương một tiếng.

Tư Vũ nghe được thì quay đầu lại, còn chưa nhìn thấy Thân Giác đã lộ ra tươi cười, "Em tắm xong rồi, vậy thì tôi cũng tắm, có quần áo cho tôi mượn không?"

Khách sạn có áo ngủ sạch, cũng có quần lót dùng một lần. Nhưng Tư Vũ nói hắn bị dị ứng với quần lót dùng một lần, Thân Giác chỉ đành lấy một chiếc quần lót mới của mình đưa cho đối phương.

Chờ đến khi Tư Vũ tắm xong thì cũng đã gần 3 giờ sáng. Hắn đi ra từ phòng tắm, tóc được sấy nửa ướt nửa ráo, áo ngủ không cột kỹ, lộ ra một mảng ngực thon chắc trắng trẻo. Chân Tư Vũ thật sự rất dài, đặc biệt là khi đang mặc áo ngủ. Lúc hắn đi lại, có thể nhìn thấy được ưu thế chân dài của hắn.

Hắn đưa mắt nhìn qua Thân Giác đang ngồi một bên giường xử lý công việc, hàng mi thoáng rũ xuống, trở tay đóng cửa phòng lại, chậm rãi đi đến mép giường bên kia Thân Giác, "Tôi tắm xong rồi."

Thân Giác nghe được câu đó thì khép lại notebook trên tay, đặt lên tủ đầu giường bện cạnh, ngẩng đầu lên, "Vậy thì... Bắt đầu đi."

Lời này nghe vào thật sự có chút kỳ quái, Tư Vũ nhịn không được mà cười khẽ một tiếng. Sau khi cười xong, hình như hắn cảm thấy bản thân đáng lẽ không nên cười như vậy, nhưng hắn lại nhịn không được, chỉ có thể quay mặt đi chỗ khác.

Thân Giác bị cười đến nhíu mi lại, có chút bực bội, bèn dứt khoát ngồi thẳng dậy, trực tiếp kéo đối phương xuống.

......

Áo mưa không chỉ dùng để tránh nhiễm bệnh và dùng để tiện cho việc rửa sạch, mà còn có thể giúp cho Beta trong lúc làm chuyện này không quá đau đớn. Thời điểm Alpha làm chuyện này sẽ theo bản năng mà tìm kiếm kết trong cơ thể của đối phương, sau đó sẽ có ý đồ đánh dấu đối phương. Omega có thể sẽ rất hưởng thụ quá trình này, nhưng Beta bình thường lại không thể. Tuy bọn họ cũng có thể là bên thừa nhận, trong cơ thể họ cũng có kết, nhưng không giống như kết của Omega. Kết của bọn họ giấu rất sâu trong cơ thể, gần như là không thể gặp được, hơn nữa, nếu mạnh mẽ đánh dấu sẽ khiến Beta cực kỳ đau đớn.

Vì vậy, cơ bản áo mưa chính là vì Beta mà sinh ra.

Nhưng Tư Vũ là một Alpha, hắn cũng có tính xâm lược như một Alpha bình thường, cho nên chuyện tìm kết hắn cũng làm. Chỉ là sau khi kết thúc mọi chuyện thì hắn vẫn không tìm ra điểm kết kia.

Nhưng ngay cả như vậy thì Thân Giác vẫn phải nằm một lúc lâu mới hồi thần lại được. Cậu dùng khuỷu tay chống giường, chậm rãi ngồi dậy, thấp giọng nói: "Tôi muốn đi tắm."

"Từ từ thôi, tôi ôm em đi." Tư Vũ trực tiếp ôm người đưa đến phòng tắm. Đến phòng tắm rồi hắn mới thả người xuống, nhưng sợ làm cậu ngã cho nên cũng không dám buông tay ra.

Thân Giác có chút không quen, cậu đẩy tay đối phương, quay mặt đi nói: "Tôi có thể tự tắm được, anh đi ra ngoài đi."

Nhưng Tư Vũ lại cười một tiếng, "Tôi cũng muốn tắm nha, chia ra tắm quá lâu, cùng nhau tắm đi."

Lời thì nói như vậy, nhưng năm phút sau, hắn lại đem người đè lên cửa phòng tắm. Thân Giác rõ ràng có chút luống cuống, "Không, không được, áo mưa còn ở trong phòng."

Tư Vũ ôn tồn chạm vào đôi môi hơi lạnh của Thân Giác, "Được rồi, vậy em chờ tôi một chút."

Hắn vừa buông Thân Giác ra, Thân Giác đã nhanh chóng rúc qua một bên, không nhìn lấy Tư Vũ một cái. Tư Vũ thấy vậy thì chỉ đành nỗ lực nghẹn cười. Hắn mở cửa phòng tắm đi về phòng, đến khi hắn vừa ra khỏi phòng thì liền nhìn thấy một người.

Người kia đứng đối diện cửa phòng hắn, thời điểm nhìn thấy hắn bước ra khỏi phòng, sắc mặt rõ ràng biến hóa rất lớn. Mà Tư Vũ chỉ câu môi cười với gương mặt gần như là giống hắn như đúc, lung tay tay đang cầm áo mưa, coi như không thấy đối phương, lại một lần nữa đi vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm một lần nữa đóng lại, nhưng âm thanh bên trong lại loáng thoáng truyền ra ngoài.

"Em giúp tôi mang vào."

........

Thương Già Dư gần như là không đứng vững nổi, y duỗi tay đỡ lấy bức tường bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững lại được. Lát sau, y tựa hồ phản ứng lại, lập tức muốn vọt vào phòng tắm trước mặt, nhưng thời điểm y vừa tiến lên, y nhìn thấy một bóng người in lên kính cửa phòng tắm.

Thậm chí y còn phát hiện cánh cửa có chút đong đưa.

Thương Già Dư hé môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng y cũng chỉ cắn môi, mở to mắt nhìn cánh cửa trước mắt. Y nhìn thấy bóng người trước mắt đang đong đưa, thậm chí bên tai còn có thể nghe được âm thanh truyền đến.

Không biết qua bao lâu, y mới ngơ ngác xoay người, từng bước quay về phòng. Vừa vào cừa, y liền ngồi sụp xuống, hai mắt vô thần nhìn về phía ánh trăng đang chiếu qua bức màn chưa từng được đóng chặt.

Người kia chính là ác mộng của y.

Hiện tại, y lại gặp được ác mộng kia của mình.

.......

Từ lúc Thương Già Dư được sinh ra y đã biết ba rất bận, bận đến mức gần như là mỗi tháng y mới được gặp ba một lần. Còn mẹ y vẫn luôn ở trong nhà mắng chửi người khác, nàng vẫn luôn mắng mỏ với một tấm ảnh chụp. Có một lần, Thương Già Dư không dằn được sự tò mò của mình, lúc mẹ đang mắng người đã nhìn lén tấm ảnh kia.

Vừa nhìn vào, y phát hiện người trên ảnh chụp chính là mẹ mình.

"Mẹ ơi, tại sao mẹ lại muốn mắng chính bản thân vậy ạ?" Y hỏi mẹ.

Thời điểm mẹ phát hiện y ở đó thì nhanh chóng úp tấm ảnh đó lên đùi, biểu tình có chút hoảng loạn, "Con... Con đi vào từ khi nào vậy? Tiểu Dư, tại sao con lại lén nghe mẹ nói chuyện vậy hả?"

"Nhưng mẹ đâu có nói chuyện đâu, mẹ đang tự mắng mình mà." Thương Già Dư giòn tan nói, nhưng mẹ lại nói với y rằng y nghe nhầm rồi, cũng nhìn nhầm luôn, người trên ảnh chụp không phải là mẹ.

Lúc y sáu tuổi, cuối cùng thì y cũng được gặp ba trong một khoảng thời gian thật dài. Ba đem mẹ và y đến một ngôi biệt thự to ơi là to, trong biệt thự có một vườn hoa rất xinh đẹp, có những món đồ chơi nhiều không đếm xuể, có những người hầu chăm chỉ nghe lời, còn có –

Một người anh trai lớn lên cực kỳ giống y.

Người anh trai kia tên là Thương Diễn Vũ, lớn hơn y bốn tuổi, nhưng anh trai là một Alpha, còn y chỉ là một Omega mà thôi.

Anh trai không thích y, thậm chí rất chán ghét y. Mỗi lần y muốn tìm anh trai chơi cùng, anh trai đều sẽ đẩy y ra, còn dùng một ánh mắt cao ngạo nhìn y.

Y có chút không hiểu vì sao đối phương lại chán ghét y đến thế, mẹ y vẫn luôn cố gắng khiến cho bọn họ có thể ở chung với nhau một cách vui vẻ. Cho đến năm ấy, lúc y mười tuổi, y mới biết được lý do vì sao anh trai lại chán ghét mình đến vậy.

Hồi đó, y muốn cùng anh trai chơi trốn tìm, tuy đối phương chưa từng nguyện ý chơi với y, nhưng điều này lại không ngăn cản hứng thú của y. Y rất thích núp trong phòng của anh trai, mỗi lần bị đối phương phát hiện liền bị đuổi ra ngoài.

Ngày hôm đó chính là sinh nhật mười bốn tuổi của anh trai. Anh trai đã mời rất nhiều bạn học về nhà chơi, bọn họ ở trong sân chơi bóng, còn y bên này lại lén núp trong phòng anh trai, trong tay còn đang cầm tấm thiệp mà y tự mình làm cho anh trai.

Y đợi rất lâu mới đợi được mấy người đó đi lên.

Đám người bước vào phòng như cuồng phong, mồm năm miệng mười nói chuyện với nhau, có người nhắc đến y, "Diễn Vũ, em trai kia của cậu lớn lên thật giống cậu nha, các cậu như thế nào mà lớn được vậy? Gen cha mẹ cậu cũng lợi hại quá đấy."

Nhưng một câu này vừa nói ra, toàn trường đều yên tĩnh lại.

Có người cất tiếng, có vẻ như là đang nói với người vừa nói xong, "Cậu đang nói cái gì vậy, đang là sinh nhật của Diễn Vũ đó."

Kỳ thật y suýt nữa đã ngủ gật trong lúc núp dưới giường rồi, y nghĩ, nếu anh trai vẫn không phát hiện ra y thì y sẽ bò ra từ dưới gầm giường. Đến lúc y cảm thấy đã có thể bò ra, y nghe được thanh âm của anh trai.

"Em trai? Cũng chỉ là một tiện chủng được một con tiện nhân thích bò lên giường anh rể mình sinh ra thôi."

.......

Ngày hôm đó, y vẫn là bị anh trai phát hiện, là do anh trai ngửi được mùi tin tức tố của y, hắn tóm lấy y ra từ dưới gầm giường, trực tiếp đẩy ra khỏi phòng. Thời điểm Thương Già Dư bị đẩy ra ngoài, y không bao giờ có thể quên được ánh mắt khi những bạn học kia của anh trai nhìn mình.

Bọn họ như là đang nhìn thấy một thứ dơ bẩn nào đó.

À, là như đang nhìn một thứ được lai từ gấu trắng và chuột cống vậy. Một thứ dơ bẩn lai tạp.

Sau ngày hôm đó, Thương Già Dư không còn quấn lấy Thương Diễn Vũ đòi hắn chơi chung nữa, nhưng càng lớn, Thương Già Dư càng phát hiện được ánh mắt của những người xung quanh nhìn y có chút không bình thường.

Mặc cho mẹ và y có nỗ lực bao nhiêu đi nữa, trong mắt những người khác, mẹ y chính là thứ đê tiện bò lên giường chồng của chị mình lúc chị mình đang mang thai, còn y chính là tiện chủng. Nghe nói dì cả, cũng chính là mẹ của anh trai, sau khi biết những chuyện mà ba và mẹ làm thì đã không giữ được đứa bé kia. Ngày dì ấy sảy thai, thai nhi kia đã thành hình, chính là một nữ Omega.

Nhưng y lại được sinh hạ một cách bình an.

Anh trai chính là ác mộng của y, bởi vì tất cả mọi người đều thích anh trai, thậm chí ngay cả ba cũng vậy, ông ấy cũng thích anh trai hơn. Sau khi bạn học y nhìn thấy anh trai, cũng đều sẽ thích chơi cùng anh trai, cho dù anh trai vẫn luôn lạnh mặt, các bạn học của y vẫn rất vui vẻ, thậm chí nếu bị anh trai trừng mắt nhìn một cái cũng có thể vui vẻ đến mấy ngày.

Bọn họ ngoài mặt là chơi với y, nói rằng muốn đến nhà y làm bài tập chung nhưng thực tế đều đến đây để lén nhìn anh trai. Y đứng ở cửa, nhìn bạn học tụ lại nơi cửa sổ, tựa như những con se sẻ phiền phức, nhìn chằm chằm vào thiếu niên mỹ mạo qua cửa sổ mà ríu rít.

Thương Già Dư trải qua những ngày tháng như vậy cho đến lúc y lên mười bốn, y không muốn tiếp tục những ngày tháng như vậy nữa, vậy nên y đã bịa ra một lời nói dối động trời.

Trong ngày tổ chức lễ trưởng thành của anh trai, nhân lúc anh trai uống say, y lén vào phòng anh trai, diễn một cảnh anh trai khinh nhục y. Mỗi tối Lý bảo mẫu đều sẽ đem sữa bò lên cho anh trai, cho nên, lúc bà bước vào phòng cũng đúng lúc nhìn được một màn mà Thương Già Dư đã tính toán tỉ mỉ.

Ba rất tức giận, ông chất vấn anh trai vì sao lại làm ra chuyện không bằng cầm thú đến như vậy, nhưng anh trai lại trả lời.

"Nếu tôi không bằng cầm thú, vậy chắc là do gen di truyền của ba rồi, dù sao thì ba tôi cũng là người vừa ngủ với chị xong còn ngủ với cả em mà."

Ba cơ hồ là bị chọc đến tức điên rồi, sau khi tát anh trai một cái còn đưa anh trai vào bệnh viện. Ông cho rằng anh trai bị điên rồi, nếu không thì đã không làm loại chuyện đó với em trai mình.

Kỳ thật, tiết mục này của Thương Già Dư cũng không cao minh gì, chỉ cần anh trai giải thích vài câu liền có thể giải thích rõ ràng. Nhưng anh trai không hề giải thích.

Chỉ là, một ngày trước khi rời đi, anh trai ngước mắt nhìn về phía y đang đứng bên cửa sổ.

Cái liếc mắt kia cực kỳ khủng bố, lúc này, khi Thương Già Dư nhớ lại vẫn cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Đối phương không tiếng động nói với y một câu, chỉ một câu là –

"Cậu chờ tôi."

Nhưng một năm sau, bệnh viện tâm thần nơi anh trai ở nổi lửa, người bệnh bên trong chết hơn nửa, bao gồm cả anh trai.

Vào ngày hạ táng anh trai, mẹ ôm lấy y cười. Nàng ôm lấy mặt y hôn xuống vài cái, "Cuối cùng thì nó cũng đã chết, bảo bảo à, sau này tất cả mọi thứ của ba đều sẽ là của con, quả nhiên, không uổng công mẹ đã đặt cho con cái tên này."

Tên của y được đặt dựa theo tên của anh trai, bởi vì ngay từ đầu mẹ đã muốn y thay thế được anh trai.

Nhưng Thương Diễn Vũ vậy mà lại xuất hiện.

Ác mộng của y đã quay lại, những thứ mà y vất vả lắm mới đoạt được lại chuẩn bị mất đi.