Wp: D301203
Chương 193: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (29) (đã beta)
Sáng sớm hôm sau, khi Thân Giác vừa chuẩn bị ra khỏi cửa thì bị Giang Vân Tích kéo lại.
"Ngọc Khuynh, ta vừa mua cho huynh một bộ y phục mới, huynh thử xem có vừa hay không nhé." Giang Vân Tích lấy ra một bộ y phục màu bạc, viền ngoài có họa tiết hoa phù dung đỏ rực, "Vốn định để huynh mặc vào ngày huynh thi đấu, vì bộ y phục này có dùng lửa đốt cũng không làm hỏng được. Bất quá hôm qua ta nghe nói, trận đấu hôm nay yêu thú phải dùng nguyên hình để thi đấu, cho nên tốt nhất vẫn là hôm nay mặc."
Trận chung kết của Tiên Ma đấu chỉ diễn ra trong một ngày, còn phần thi đấu của yêu thú được quyết định sẽ diễn ra vào ba ngày sau.
Thân Giác cũng không chú ý lắm về vấn đề y phục, Giang Vân Tích bảo cậu mặc thì cậu liền mặc. Giang Vân Tích đứng bên cạnh quan sát, nhịn không được mà tán thưởng một câu, "Ngọc Khuynh nhà chúng ta mặc cái gì cũng đẹp cả, ta còn sợ rằng hoa văn của y phục quá mức kiều diễm, nhưng hiện tại lại cảm thấy huynh mặc vào lại rất thích hợp."
"Ừ, có thể đi được chưa?" Tâm tư Thân Giác không nằm ở vấn đề này, chỉ muốn ra khỏi cửa sớm một chút, trận đấu hôm nay đối với Thân Giác mà nói là cực kỳ quan trọng, nếu hôm nay không giết được Giải Trầm thì chỉ sợ về sau lại càng khó hành động hơn.
Giang Vân Tích vội vàng gật đầu, "Đi thôi."
Thời điểm bọn họ ra khỏi cửa, khách điếm cũng vắng tanh, hôm nay chính là ngày diễn ra trận chung kết của Tiên Ma đấu, mười người thi đấu đều là cao thủ đến từ các tông môn lớn, có cơ hội quan sát bọn họ thi đấu dù chỉ một chút thôi cũng có ích lợi hơn tự mình bù đầu tu luyện trong vòng năm năm.
Chờ đến khi hai người Thân Giác đến hiện trường thi đấu, tuy rằng thi đấu còn chưa bắt đầu nhưng bên trong đều là người với người chen chúc nhau, náo nhiệt hơn rất nhiều so với những lần thi đấu trước kia. Giang Vân Tích thấy vậy thì duỗi tay kéo lấy cánh tay Thân Giác, dẫn người hướng vào trong, chỗ ngồi của Thiên Thủy Tông gần như đã kín người, chỉ còn duy nhất một chỗ ở phía sau.
Giang Vân Tích thấy vậy thì bảo Thân Giác đứng tại chỗ này chờ thiếu niên một chút, còn thiếu niên thì đi đến hàng ghế đầu tiên, một lát sau thiếu niên nhanh chóng trở về, "Ngọc Khuynh, ta giúp huynh đổi được một chỗ, huynh ngồi ở chỗ của vị sư huynh kia đi, ta ngồi ở phía sau này nhé."
Thân Giác có chút kinh ngạc, "Vì sao hắn lại đồng ý?"
"Chuyện này huynh không cần quan tâm đâu, huynh mau đi đi." Giang Vân Tích đẩy Thân Giác lên hàng ghế đầu tiên, lại quay sang mỉm cười với vị sư huynh nọ một tiếng, "Sư huynh, làm phiền huynh rồi."
Vị sư huynh kia đứng dậy, "Đệ cứ ngồi đi, huynh ngồi ở phía sau được rồi."
Vậy là Thân Giác lấy được vị trí ở hàng ghế đầu, sau khi cậu ngồi xuống thì nhanh chóng tìm kiếm thân ảnh của Giải Trầm cùng Phù Cửu Âm, không tìm được người, cậu lại nhìn về phía đối diện, Tiết Vấn Xuân bên kia đã đến rồi.
Thời gian dần trôi, cho đến khi trận đấu chỉ còn chút nữa liền bắt đầu, Thân Giác mới nhìn thấy bóng dáng Giải Trầm khoan thai đến muộn. Y không đi đến chỗ ngồi quan sát bên này mà trực tiếp chờ đợi bên cạnh lôi đài.
Bất quá, người đến chỉ có Giải Trầm, không có Phù Cửu Âm.
Trận đấu chính thức bắt đầu, vừa bắt đầu Tiết Vấn Xuân liền nhảy lên chính giữa lôi đài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giải Trầm đang đứng dưới đài.
"Giải Trầm bé nhỏ*, ngươi lên đây."
*Gốc là 'tiểu nhi', cách cha mẹ gọi con cái hoặc trưởng bối gọi tiểu bối. Theo tui biết thì nó giống như là nhóc con, bé cưng đồ đó, mà dịch nhóc con thì nó hơi lệch thiết lập nhân vật của Tiết Vấn Xuân, không biết dịch đúng hong, ai biết thì nói tui dịch lại nhe.
Giải Trầm bình tĩnh đối mặt, cũng nhảy lên lôi đài, cùng lúc đó thì những tu sĩ xung quanh cũng lần lượt thở ra một hơi nhẹ nhõm, không một ai nguyện ý đối đầu với một tên đại ma đầu như gã Tiết Vấn Xuân này cả.
Tiên Ma đấu có nguyên tắc chính là đánh có chừng mực, nhưng nếu vô tình ra tay quá nặng dẫn đến thương vong thì cũng không còn cách nào khác, dù sao thì phần lớn mọi người đều sẽ chú ý đến điểm này, nếu thật sự đánh đối thủ đến mức tàn phế hoặc chết đi thì cũng phải tính đến khả năng tông môn của đối thủ tìm đến tính sổ.
Nhưng Tiết Vấn Xuân là ai? Gã không cần phải chú ý đến bất kỳ điều gì. Mỗi một lần Đại hội thi đấu Tiên Ma diễn ra đều sẽ phát thiệp mời cho Ảm Hồn Môn, nhưng những lần trước Tiết Vấn Xuân đều không tham gia, đây chính là lần đầu tiên Tiết Vấn Xuân tham gia nhưng ban tổ chức của Tiên Ma đấu cũng đã sâu sắc hiểu được câu nói –
"Thỉnh thần đến thì dễ, tiễn thần đi thì khó."
......
Sau khi Giải Trầm lên đài, Tiết Vấn Xuân lập tức động thủ, lúc bọn họ đánh nhau, cơ hồ không thể nhìn rõ được cái gì, toàn bộ người ngồi trong thính phòng đều bị đống pháp thuật làm cho chấn kinh, hoa hết mắt, ngay cả miệng cũng không khép lại được.
Chiêu thức cả hai dùng đều là sát chiêu, chiêu nào cũng đánh vào điểm chí mạng tựa như hoàn toàn không muốn để đối phương sống sót.
Thân Giác càng xem thì mày nhăn càng chặt. Theo đạo lý mà nói thì Phù Cửu Âm không thể nào để Giải Trầm đến đây tham gia thi đấu một mình được.
Bây giờ Phù Cửu Âm còn không có mặt thì chỉ có thể là do hắn không thể đến đây được, nhưng vì chuyện gì mà hắn lại không thể đến được?
Thân Giác nhìn chằm chằm vào hai người trên lôi đài, trong lòng chợt hiện ra một phỏng đoán cực kỳ đáng sợ. Người đang đánh trên đài không nhất định phải là Giải Trầm, rất có khả năng đó chính là Phù Cửu Âm.
Giải Trầm tuy thiên tư hơn người, nhưng trong trường hợp không có linh đan cực phẩm mà lại có thể đối chiến ngang tài ngang sức với Tiết Vấn Xuân là không có khả năng.
Nhưng ngay lúc này, Tiết Vấn Xuân bị pháp thuật của Giải Trầm đánh trúng, liên tục lui về phía sau vài bước, thậm chí còn phun ra một búng máu.
Người xem ở khán đài ồ lên một tiếng, tựa như không thể tin vào hai mắt của mình.
Tiết Vấn Xuân vậy mà lại bị một tu sĩ vừa mới hai mươi ba tuổi đánh đến hộc máu?
Thân Giác nhìn thấy tình cảnh này thì lập tức đứng lên rời đi, Giang Vân Tích gọi tên cậu nhưng cậu chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy. Nếu lúc nãy còn có chút không thể chắc chắn thì hiện tại cậu khẳng định người trên đài trăm phần trăm chính là Phù Cửu Âm.
Nếu người ở trên đài chính là Phù Cửu Âm, vậy thì Giải Trầm có khả năng đang ở trong khách điếm.
Thân Giác nhanh chóng trở về khách điếm, đi đến trước cửa phòng Giải Trầm, vừa chạm tay lên cửa liền phát hiện căn phòng được tạo kết giới. Trong nháy mắt, tim Thân Giác nhảy lên một nhịp, cậu mím môi, dừng một chút mới bắt đầu phá hủy kết giới.
May mắn chính là Thân Giác đã đi theo Phù Cửu Âm rất nhiều năm, cũng biết được một chút phương pháp để phá giải kết giới mà đối phương tạo ra, nhưng dù có biết thì cậu vẫn mất một lúc lâu mới có thể phá vỡ kết giới này.
Cậu vừa mở cửa liền nhìn thấy Giải Trầm đang nằm trên giường.
Mặt Giải Trầm đang hướng về phía cửa, khi nhìn thấy Thân Giác thì đôi mắt kinh ngạc mở lớn, "Ngọc Khuynh?"
"Là ta." Khi Thân Giác nhìn thấy Giải Trầm thì ánh mắt cậu lập tức chậm rãi thay đổi, cậu bước vào bên trong, "Không phải hiện tại ngươi đáng lẽ phải tham gia trận chung kết sao?"
Giải Trầm nghe được cậu nói như thế thì biểu tình trên mặt trở nên rất kém, "Cửu Âm huynh ấy... Huynh ấy cải trang thành ta để tham gia trận đấu, ngươi mau cởi bỏ thuật định thân trên người giúp ta, ta muốn đi đến đại hội thi đấu."
"Định thân thuật này phải giải như thế nào?" Thân Giác vừa nói vừa đi đến mép giường, bàn tay bên trong tay áo bắt đầu thi pháp.
Lúc này, khi thời cơ đã đến thì dưới lầu đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào.
"Lục soát! Nhất định là đang ở trong phòng!"
"Các ngươi là ai?" Thanh âm chưởng quầy của khách điếm vang lên.
"Ảm Hồn Môn đang làm việc, cút ngay!"
Ánh mắt Giải Trầm biến đổi, càng thúc giục Thân Giác hơn, "Ngọc Khuynh, mau giúp ta cời trói."
Nhưng Thân Giác không nhúc nhích.
Giải Trầm tựa hồ nhận ra được có chút không thích hợp, ánh mắt chậm rãi thay đổi, "Ngươi..."
"Xin lỗi."
Dứt lời, Thân Giác liền cấp cho Giải Trầm một đạo thuật hôn mê, đem khuôn mặt của Giải Trầm biến thành mặt của Phù Cửu Âm. Cậu tạo kết giới cho gian phòng thêm một lần nữa rồi mới rời đi bằng cửa sổ.
Thân Giác cũng không đi xa mà lại dùng thuật ẩn thân đứng phía trên nóc nhà. Hồi lâu sau, cậu nhìn thấy người của Ảm Hồn Môn nâng một cái bao tải đem lên xe ngựa.
Người của Ảm Hồn Môn quả nhiên cực kỳ kiêu ngạo, bắt cóc cũng có thể quang minh chính đại đến như vậy, không hổ danh thuộc hạ dưới trướng Tiết Vấn Xuân.
Vốn dĩ cậu có ý định trực tiếp giết chết Giải Trầm, nhưng sau khi nghĩ lại thì vẫn quyết định để chuyện này cho người của Ảm Hồn Môn làm.
Thủ thuật che mắt kia chỉ hiệu quả trong một khoảng thời gian, không lâu sau người của Ảm Hồn Môn sẽ phát hiện người bị trói đi không phải Phù Cửu Âm mà chính là Giải Trầm.
Mắt thấy xe ngựa dần dần đi xa, Thân Giác lúc này mới trở lại đại hội thi đấu. Giải Trầm có mặt trong khách điếm, vậy thì người đang ở trên lôi đài chỉ có thể là Phù Cửu Âm mà thôi. Chờ đến khi cậu đến nơi, Phù Cửu Âm cùng với Tiết Vấn Xuân vậy mà vẫn còn chưa đánh xong, chỉ là tình huống của Tiết Vấn Xuân không tốt chút nào, sắc mặt càng trắng hơn thường ngày, trên khóe môi cùng vạt áo đều có những vết máu chưa khô.
Bọn họ lại giao thủ thêm mấy chục chiêu, Tiết Vấn Xuân đột nhiên xoay người bỏ chạy, Phù Cửu Âm đang dịch dung thành bộ dáng của Giải Trầm liền lập tức đuổi theo. Diễn biến như vậy làm cho tất cả mọi người ở đây đều khựng lại.
Thân Giác nhìn phương hướng hai người rời đi, sau đó liền quay về chỗ ngồi của Thiên Thủy Tông, Giang Vân Tích vừa thấy cậu liền chạy lại bên cạnh, "Ngọc Khuynh, huynh vừa đi đâu vậy?"
"Lúc nãy bụng ta có chút không thoải mái." Thân Giác giả vờ thành một bộ dáng thẹn thùng, thậm chí còn chủ động nắm lấy tay áo của Giang Vân Tích, "Ngươi đừng nói với người khác nhé, quá mất mặt."
Giang Vân tích cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang đặt trên tay áo của mình, sau đó nở một nụ cười xán lạn với Thân Giác, "Yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu."
Thân Giác đáp lại bằng một nụ cười tươi, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt. Cậu lại nhìn về phương hướng mà Tiết Vấn Xuân rời đi thêm một lần nữa, tốt nhất là trong hôm nay Phù Cửu Âm có thể giết chết được Tiết Vấn Xuân, còn bên phía Ảm Hồn Môn thì nhận ra bọn họ đã bắt nhầm người rồi động thủ giết chết Giải Trầm.
Từ đó, nếu Phù Cửu Âm phát hiện Giải Trầm xảy ra chuyện thì chỉ có thể tìm đến Ảm Hồn Môn gây phiền toái, thời điểm cậu trở về khách điếm đã cố ý không đi bằng cửa chính là vì muốn phòng hờ việc có người nhìn thấy cậu ở đó.
Vì Tiết Vấn Xuân cùng với "Giải Trầm" chỉ mới đánh đến một nửa đã rời khỏi sân thi đấu cho nên cuối cùng được phán định bỏ cuộc. Nhưng phần lớn đệ tử của Thiên Thủy Tông đều rất vui, bởi vì "Giải Trầm" đã đánh cho Tiết Vấn Xuân phải bỏ chạy.
Có một vài người lại không thể tin được vào kết quả này, nhưng trận thi đấu mà họ nhìn thấy được vào hôm nay, đúng thật là "Giải Trầm" đã chiếm được thượng phong.
Thân Giác trở về khách điếm cùng dòng người, vừa về đến khách điếm thì chưởng quầy liền vội vội vàng vàng nói với bọn họ chuyện người của Ảm Hồn Môn đã ghé đến nơi này, lúc rời đi còn vác theo một bao tải ra ngoài, nhìn qua hình dạng thì bên trong hẳn là người nào đó.
Mọi người nghe xong thì đều ngây ngẩn cả ra, nhóm sư bá lập tức kiểm tra lại nhân số, bao gồm cả yêu thú có mặt. Hiện tại chỉ không có mặt Giải Trầm với Phù Cửu Âm tại đây.
Đột nhiên có người hít một hơi, "Sẽ không phải là đám người Ảm Hồn Môn nhân lúc Giải Trầm thi đấu mà bắt trói tiền bối Phù Cửu Âm đi rồi chứ?"
"Ngu xuẩn, Giải Trầm bị bắt trói còn khó, tiền bối Phù Cửu Âm lại càng không thể dễ dàng bị bắt đi như vậy, hẳn là tiền bối Phù Cửu Âm đã ra ngoài rồi."
Mọi người sôi nổi nghị luận lại không thể cho ra một kết quả xác định. Thân Giác nghe đến phiền, dứt khoát xoay người quay về phòng, còn Giang Vân Tích thì ở lại đại sảnh, thảo luận cùng với đám sư huynh đệ kia về việc rốt cuộc là ai đã bị bắt đi.
Sau khi trở về phòng, Thân Giác vừa đi đến bàn chuẩn bị rót cho mình một chén nước thì một dải sa tanh màu đỏ đột nhiên chui ra từ dưới bàn, trực tiếp trói chặt lấy cậu.
Là Khốn Tiên Thằng.
Ngay lúc đó, Tiết Vấn Xuân đột nhiên xuất hiện trong phòng, tròng mắt gã đen đặc, yên lặng nhìn chằm chằm Thân Giác, gã đột ngột tiến lên, chế trụ cổ tay Thân Giác kéo về phía cửa sổ bên cạnh.
Một khi đã bị Khốn Tiên Thằng trói lại, càng giãy giụa sẽ càng bị trói chặt hơn.
"Ngươi muốn làm gì?" Thân Giác không hiểu vì sao Tiết Vấn Xuân lại ở đây lúc này, gã còn muốn đem cậu đi đâu đó.
Tiết Vấn Xuân mang theo Thân Giác rời đi, trên đường đi gã lại phun ra một búng máu, nhưng gã cũng không dừng lại, chỉ dùng tay áo lau đi vết máu bên môi, "Tới nơi thì ngươi sẽ biết."
Rất nhanh sau đó, Tiết Vấn Xuân ngừng lại, địa phương mà gã dừng chân là một vách núi, Thân Giác nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang đậu ở phía bên cạnh.
Sau khi đứng vững thì Tiết Vấn Xuân mới nhìn về phía Thân Giác, ngữ khí của gã bình tĩnh, "Ngươi đã cho ai uống viên đan dược trong hộp đỏ?"
Thân Giác không do dự nói, "Phù Cửu Âm."
"Nói dối." Tiết Vấn Xuân vô cảm đánh gãy lời nói dối của Thân Giác, "Vậy cũng không sao, cho ai uống cũng không thành vấn đề."
Gã lôi kéo Thân Giác đi về phía xe ngựa, lúc này Thân Giác cũng đã đoán được người đang ở trong xe ngựa là ai, thời điểm Tiết Vấn Xuân xốc màn xe lên, quả nhiên bên trong chính là Giải Trầm vẫn còn đang hôn mê.
Giải Trầm đã biến trở về khuôn mặt nguyên bản.
"Phía dưới chính là Độc Vụ Cốc, từ đó đến nay không một ai có thể từ dưới đó trở lên." Vách núi này rất lớn, khiến thanh âm của Tiết Vấn Xuân nghe có chút mờ ảo. Gã dời mắt nhìn về phía Thân Giác, trước tiên thu hồi lại Khốn Tiên Thằng, sau đó lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp màu vàng ném qua cho Thân Giác.
Lúc này, từ phía xa xuất hiện một chiếc bóng màu trắng, tốc độ của bóng trắng nọ rất nhanh, cơ hồ chỉ trong một chớp mắt liền đến ngay trước mặt.
Là Phù Cửu Âm.
Tuy rằng Phù Cửu Âm vẫn còn đang trong hình dạng của Giải Trầm, nhưng thần thái của riêng hắn lại toát ra hoàn toàn. Tấm mắt hắn dạo một vòng trên người Tiết Vấn Xuân và Thân Giác, cuối cùng dừng lại trên chiếc xe ngựa bên cạnh.
"Phù Cửu Âm." Tiết Vấn Xuân nhẹ nhàng gọi Phù Cửu Âm một tiếng, "Ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ ký kết khế ước với ta, phải không?"
Trong mắt Phù Cửu Âm hiện lên một mạt chán ghét cực kỳ rõ ràng, "Vô nghĩa."
Tiết Vấn Xuân nghe vậy thì trầm thấp cười một tiếng dài, nửa ngày sau mới dừng lại.
Gã nhìn Phù Cửu Âm, chậm rãi thu lại nụ cười, "Vậy được, ta cũng muốn nhìn xem ngươi sẽ đến cứu ai." Vừa dứt lời, gã đột nhiên bạo phát đánh một quyền lên xe ngựa, xe ngựa lập tức rơi xuống vựa sâu.
Còn một chưởng khác, gã đánh mạnh lên người Thân Giác.
- ----
D: Lâuquá chưa đăng, hờ hờ