Quý Hào nghe cậu nói xong, biểu tình vô cùng quái dị. Y cổ quái liếc mắt nhìn Thân Giác một cái, mới nói: "Được." Xong y lại duỗi tay sờ soạng bụng của Thân Giác, "Về sau tiểu tử trong bụng cậu phải ngoan ngoãn gọi tôi là ba."
Đối phó với kẻ điên như Quý Hào, cũng chỉ có thể ngửa bài không tuân theo lẽ thường mới mong có thể chống lại y. Quý Hào bày ra một ván bài, Thân Giác cảm thấy vô luận là cậu chọn như thế nào, phỏng chừng kết quả cũng đều là thua, thậm chí còn khiến đối phương càng thêm vui vẻ, bởi vì khoái cảm sung sướng khi đùa bỡn nhân tâm.
Cho nên Thân Giác không thèm lấy cứng chọi cứng với Quý Hào, nếu Quý Hào thật sự để cậu ở bên cạnh, cậu càng có thể tìm thêm nhiều cơ hội để giết Quý Hào. Giết Quý Hào xong, dị năng hoặc tâm kia tự nhiên cũng sẽ biến mất. Nhưng nếu Thiệu Qua lỡ thật tâm thích Quý Hào trước khi cậu giết được y, vậy thì cậu cũng chỉ có thể giết luôn Thiệu Qua, rồi làm lại từ đầu một lần nữa.
Hành lý của Thân Giác không nhiều lắm, rất nhanh đã dọn lên lầu 14.
Cả một tầng 14 được sửa sang lại thành một căn hộ, không gian rộng rãi vô cùng. Cái giường lớn lúc trước đặt ở ngay trước cửa phòng cho Quý Hào diễn trò mây mưa với Thời Trình cũng bị người khác dọn đi, lúc Thân Giác xách đồ linh tinh trở lại tầng 14 thì nó đã không còn xuất hiện trước mặt Thân Giác nữa.
Chuyện khiến Thân Giác hài lòng nhất chính là căn hộ này cung cấp điện nước suốt 24 giờ, phòng của cậu cũng nằm ở phía tít trong cùng của căn hộ.
Tuy rằng Quý Hào rất thích mặc quần áo của con gái, nhưng chỗ y ở lại lạnh như băng, đồ đạc vô cùng ít ỏi, cả gia cụ cũng không có nhiều lắm. Màu sắc chủ đạo cũng chỉ có mấy gam màu nhàm chán đen trắng xám, gần như không tìm nổi một màu sắc nào khác ở căn hộ này.
Thân Giác tham quan phòng ngủ của mình xong, bèn mở tủ lạnh ra xem bên trong có gì không, lại phát hiện bên trong thế mà chỉ có đúng một chai nước khoáng, ngay cả nước ngọt cũng không có.
"Chỗ này của anh không có sữa bò sao? Buổi tối trước khi ngủ tôi phải uống sữa bò mới được." Thân Giác quay đầu lại nhìn Quý Hào.
Quý Hào vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong, khoác một bộ áo tắm dài màu đen, nghe thấy Thân Giác nói thế, sắc mặt có chút âm trầm, "Trước đây không phải cậu vẫn đến nhà ăn ăn cơm sao? Tiếp tục tới chỗ đó lấy sữa bò là được rồi."
"Không được, bây giờ tôi không có phiếu cơm, Thiệu Qua chắc chắn sẽ không nuôi tôi nữa, cho nên chỉ có thể uất ức anh nuôi tôi thôi. Hơn nữa thời tiết càng ngày càng nóng hơn rồi, anh lại nỡ bắt một người đàn ông đang mang thai như tôi vác cái bụng bầu to đùng đi ra ngoài ăn cơm sao?" Thân Giác liếc mắt về phía phòng bếp bên kia một cái, "Không phải ở đây còn có phòng bếp à? Anh nấu cho tôi ăn là được rồi."
Cậu vừa mới xem qua phòng bếp, dụng cụ làm bếp bên trong đều mới tinh, vừa thấy là biết hoàn toàn chưa từng được sử dụng qua.
"Còn lâu tôi mới làm, nếu cậu muốn ăn thì tự đi mà nấu." Quý Hào nói.
"Thế nguyên liệu nấu ăn đâu?" Thân Giác hỏi.
Quý Hào nhíu mi, còn chưa kịp nói gì thì Thân Giác đã chen miệng, "Trước đây lúc tôi còn ở cùng với Thiệu Qua, đều là anh ấy nấu cơm cho tôi ăn thôi, bây giờ tôi đã phải tự mình xuống bếp rồi, đừng nói là anh ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng bắt tôi tự mình kiếm đấy chứ?"
Lời trong lời ngoài đều ám chỉ Quý Hào không bằng Thiệu Qua. Quý Hào trong nháy mắt xúc động, còn nghĩ không bằng đuổi quắt cái tên gia hỏa không biết sống chết này đi luôn cho rồi, nhưng cuối cùng y vẫn nhịn xuống.
Sân khấu đã dựng xong, diễn viên cũng đã vào chỗ, rất nhanh nữa sẽ có trò hay để xem, y có ngu mới bỏ dở nửa chừng.
"Được rồi, đợi lát nữa tôi sai người đưa nguyên liệu nấu ăn cho cậu được chưa. Nhưng cậu phải nhớ kỹ một chút, ở đây, thư phòng là nơi cậu tuyệt đối không được phép bén mảng vào. Ở trong đó tôi đã lắp camera rồi, nếu cậu để tôi phát hiện là cậu dám đi vào trong đó...." Quý Hào âm trầm cười, lộ ra hàm răng trắng đều như tuyết. Y bâng quơ nghiến chặt hàm răng, nhẹ giọng nói, "Tôi sẽ lôi đứa trẻ còn chưa thành hình trong bụng cậu ra quẳng cho tang thi ăn."
Thân Giác bị đe dọa, nhưng cũng chẳng bị dọa sợ bao nhiêu, chỉ bình thản gật đầu.
......
Thân Giác cứ như vậy ở lại chỗ của Quý Hào. Lúc cậu dọn đồ đi, Thiệu Qua cũng không có ở trong phòng. Sau đó cậu lại chết dí trong căn hộ của Quý Hào mấy ngày, càng không có cơ hội gặp mặt Thiệu Qua.
Mấy ngày nay, cậu vẫn luôn tự mình nấu cơm ăn, thời gian Quý Hào ở trong phòng không nhiều lắm, mặc dù Thân Giác ở nơi này nhưng cũng chẳng mấy khi chạm mặt y. Thường là khi Thân Giác thức dậy thì cả căn hộ cũng chỉ có một mình cậu, đến khi cậu ngủ, Quý Hào cũng chưa trở về.
Nếu không phải cậu để ý quần thấy áo phơi ngoài ban công luôn thay đổi, chắc cậu sẽ lầm tưởng rằng Quý Hào cũng không có ở đây.
Mỗi tối Thân Giác đều đi tản bộ dưới sân thể dục, vậy mà cũng không chạm mặt Thiệu Qua được một lần nào. Ban ngày cậu còn hữu ý vô tình đi ngang qua phòng đơn của Thiệu Qua, nhưng cũng chỉ thấy cửa khóa chặt chẽ, bên trong cũng không có người.
Thiệu Qua phảng phất như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cậu vậy.
Hôm nay, cậu theo thường lệ tản bộ xong thì trở về phòng tắm rửa, thang máy vừa mới dừng ở tầng 14, cậu đã chạm mặt Quý Hào.
Quý Hào nhìn thấy Thân Giác đứng trong thang máy, đôi mắt hồ ly hơi nhướn lên, "Đi đâu?"
"Đi tản bộ sau khi ăn xong." Thân Giác đi ra khỏi thang máy, "Anh định đi ra ngoài sao?"
Quý Hào nhìn chằm chằm Thân Giác một hồi, phát hiện cậu ở chỗ y mới được có mấy ngày, vậy mà không chỉ không ốm đi một tẹo nào, ngược lại còn béo lên một chút, sắc mặt càng thêm hồng nhuận, không khỏi nhíu mi, "Đêm nay cậu ăn cái gì vậy?"
Thân Giác dừng một chút, "Anh cũng muốn ăn sao? May là còn dư lại một ít đồ ăn đó, nếu anh muốn ăn thì nói với tôi, tôi nấu lại cho anh một chén mì."
Cái gì cơ, bảo y ăn lại đồ ăn thừa á?
Quý Hào chưa từng gặp ai to gan lớn mật như vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng. Chẳng qua y thật đúng là muốn nhìn một chút xem cậu còn có thể lớn mật đến mức nào, cho nên y theo chân Thân Giác trở về phòng.
Thân Giác đi rửa sạch tay trước, sau đó mới tráng sạch nồi, lại hứng lưng lưng nồi nước, bắt lên bếp lửa.
Đêm nay cậu đột nhiên thèm ăn chua quá, cho nên làm một nồi cá hầm cải chua. Nhưng cá quá nhiều, ăn không hết, phần còn dư lại cậu vẫn để ở ngay trên bàn bếp, còn chưa kịp cho vào tủ lạnh.
Thân Giác sờ soạng, vẫn còn hơi ấm một chút.
Sau khi nước trong nồi sôi lên, Thân Giác thành thạo bỏ sợi mì bản to vào trong nước, đợi một chút rồi vớt ra, sau đó lại dội nước lạnh vào.
Lúc cậu luôn tay luôn chân nấu nướng, Quý Hào vẫn đứng tựa ở cửa phòng bếp, xa xa nhìn cậu, khóe môi trước sau treo một mạt cười lạnh. Chờ đến khi nhìn thấy Thân Giác gắp từng sợi mì gần như trong suốt kia vào chén cá hầm cải chua còn dư lại, biên độ của nụ cười lạnh cũng đạt tới mức lớn nhất.
Thân Giác lấy ra một đôi đũa sạch sẽ, sau đó bưng chén đi ra khỏi phòng bếp, cậu đặt chén lên mặt bàn trà ngoài phòng khách.
Căn hộ này còn chẳng có nhà ăn, càng khỏi nói đến bàn ăn.
"Được rồi, anh có thể ngồi ăn ở đây, tôi đi tắm rửa trước. Đúng rồi, lúc anh ăn xong nhớ dọn dẹp lại phòng bếp cho sạch sẽ đó. Nồi dễ rửa lắm, tráng một nước là sạch rồi, chén đũa cũng vậy, anh nhớ phải dùng dầu rửa chén đấy, rửa kĩ kĩ vào." Thân Giác nói xong, tự nhiên như không trở về phòng đi lấy quần áo.
Quý Hào nhíu mày, không vui mà nhìn theo bóng dáng Thân Giác rời đi. Một lát sau, y lại dời tầm mắt về lại chén mì đặt ở trên bàn trà.
......
Lúc Thân Giác tắm rửa xong đi ra phơi quần áo, phát hiện chén trên bàn trà đã trống không, ngay cả nước canh cũng cạn sạch chẳng còn một giọt. Cậu liếc mắt về phía phòng bếp một cái, phát hiện không có ai, bèn thong thả phơi quần áo rồi về phòng.
Buổi sáng hôm sau lúc cậu rời giường, chén bát trên bàn trà quả nhiên đã không thấy nữa, cậu lại đi vào phòng bếp, nồi niêu trong phòng bếp cũng đã được rửa sạch sẽ, chỉ là bị vất chỏng chơ ở bồn nước, không được úp lại về chỗ cũ đàng hoàng.
Thân Giác mới vừa úp nồi lại chỗ cũ, Quý Hào đột nhiên xuất hiện ngay phía sau cậu, "Sáng nay ăn cái gì vậy?"
Thân Giác không quay đầu lại, "Lần sau nhớ phải úp nồi lại cho đúng chỗ đó, còn có, sau khi rửa ráy xong, nhớ phải lấy khăn lông lau sạch nước bắn lên trên kệ bếp biết chưa, nếu không thì sẽ dơ lắm."
Cậu nói xong thấy không ai trả lời, quay đầu lại, ánh mắt hơi hơi rủ xuống, nhìn thẳng vào mắt Quý Hào, "Nghe không hiểu à? Cần tôi lặp lại lần nữa không?"
Dường như là Quý Hào cũng vừa mới tỉnh dậy, vẫn còn đang mặc một bộ váy ngủ màu hồng nhạt, một bên vai áo trễ xuống lộ ra nửa bả vai trắng nõn trơn láng như ngọc bảo, mái tóc đen dài buông xõa như thác nước. Sáng sớm thoạt nhìn y càng giống một nữ hài tử hơn, nếu biểu tình y không có âm trầm như vậy thì lại càng giống nữa.
"Cậu còn dám bắt tôi rửa chén?" Y lạnh giọng nói.
Thân Giác chớp mắt, "Ngay cả một người đang mang thai như tôi còn phải nấu cơm cho anh ăn, bắt anh rửa có mấy cái chén thì làm sao? Nếu không thì chúng ta đổi lại một chút, anh nấu cơm, còn tôi rửa chén. Yên tâm, tôi không có nhu nhược như anh đâu, vẫn có thể rửa chén tốt."
"Cậu!" Quý Hào phát hiện lá gan Thân Giác thật sự là càng lúc càng lớn, thế mà lại dám châm chọc y, y vừa định nổi giận, Thân Giác đã giành nói trước.
"Sáng nay tôi định làm bánh bao chiên với cháo yến mạch, anh có ăn không?" Vẻ mặt Thân Giác vô cùng bình thường, phảng phất như mới vừa nãy hai người bọn họ chưa từng sinh ra khắc khẩu.
Quý Hào dừng một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Vậy anh đi rửa mặt trước đi, làm xong tôi sẽ gọi anh, đúng rồi, anh phải rửa chén đó, nếu anh không chịu rửa, thì tôi chỉ nấu cho một mình tôi ăn thôi." Thân Giác nhìn Quý Hào, đáy mắt lấp lóe ý không tín nhiệm.
Quý Hào mím môi, có chút bực bội mà nói: "Tôi gọi người lên đây rửa, đã được chưa."
"Được rồi." Thân Giác nói.
Bánh bao cậu đã làm xong từ chiều ngày hôm qua rồi, buổi sáng hôm nay chỉ cần lấy ra đợi rã đông một chút là có thể bỏ vào nồi hấp luôn, sau đó lại đổ vào một chút nước lạnh, là đã có thể chờ bánh bao chín.
Cháo yến mạch lại càng đơn giản hơn, bỏ yến mạch ra ngâm với nước ấm cho nở ra, xét đến chuyện ngày hôm qua Quý Hào ăn sạch chén cá hầm cải chua to như vậy, Thân Giác bèn múc hai phần vào chén của Quý Hào.
Chờ bánh bao hấp xong, lại rắc mè đen và hành lá thái nhỏ xuống rồi bày lên bàn. Thân Giác bày xong thì cất tiếng gọi Quý Hào, "Quý Hào, anh vào đây bưng ra hộ tôi với, một mình tôi không thể bưng hết cả hai bát ra được."
Cậu gọi một lần, không ai đáp trả lại cả, vì thế, cậu lại đề cao thanh âm, kiên trì gọi thêm một lần nữa, lúc này mới nhìn thấy Quý Hào tâm bất cam tình bất nguyện mà đi vào.
Thân Giác không để ý tới y, chỉ bưng phần của mình rồi đi ra ngoài. Cậu cũng không đợi Quý Hào ra, cứ thế tự mình ăn trước.
Chẳng qua Quý Hào ăn sau cậu, nhưng lại ăn xong trước. Sau khi y ăn xong, hai mắt vẫn còn thẳng băng nhìn chằm chằm vào mâm bánh bao chiên của cậu.
Thân Giác dừng một chút, buông đũa, đẩy mâm qua, "Tôi ăn no rồi, vẫn còn dư lại, anh ăn giúp tôi nhé."
Sắc mặt Quý Hào khẽ biến, "Cậu dám bảo tôi ăn đồ thừa của cậu?"
Thân Giác mặt không đổi sắc, "Không muốn ăn? Vậy thì trưa nay tôi chỉ nấu cho mình tôi ăn thôi."
Quý Hào hừ một tiếng, "Cậu cho rằng cậu có một chút tay nghề nấu nướng này đã là rất lợi hại sao?"
"Trưa nay tôi định làm thịt kho tàu xương sườn với hương chiên cá trích."
Ánh mắt Quý Hào khẽ nhúc nhích, mà Thân Giác đã đứng dậy đi về phòng rồi. Đến trưa khi Thân Giác đi ra chuẩn bị nấu cơm, thùng rác cũng không có bỏ bánh bao chiên bị vứt vào, mà nồi chén gáo bồn gì cũng đã được rửa sạch sẽ, thậm chí hai bên cạnh bồn rửa chén cũng được lau vô cùng sạch sẽ.
Thân Giác thấy thế thì hơi cong khóe môi cười một chút.
Mấy ngày nay cậu ở đây vẫn luôn suy nghĩ tìm kiếm nhược điểm của Quý Hào. Quả thật đúng là khiến cậu nhớ lại một chút, trước đây cậu chạm mặt Quý Hào ở nhà ăn tầng 4 rất nhiều lần, nhưng chẳng có lần nào Quý Hào chạm vào đồ ăn cả. Lần trước lúc y thử cậu mà nói mình muốn ăn, cũng chẳng qua là nói miệng, còn trong ánh mắt thì chẳng có một tí khát vọng nào đối với đồ ăn.
Loại người này nếu không phải là không có hứng thú với thức ăn, thì chính là quá mức bắt bẻ. Mà Thân Giác đã trải qua ngàn năm luân hồi, đã sớm luyện được một tay trù nghệ, tám món chính hệ cậu đều biết làm, thậm chí mỗi món ăn cũng có thể nấu đến mức hương vị thượng thừa.
Tối hôm qua, cậu chẳng qua chỉ định tùy tiện thử một chút, không ngờ tới Quý Hào thật sự đã ăn, cho nên sáng nay cậu mới thăm dò nói sẽ nấu bữa sáng cho y, vậy mà Quý Hào vẫn ngoan ngoãn mà cắn câu.
Xem ra Quý Hào thật sự rất thích ăn uống, chỉ là không thích ăn cơm ở nhà ăn tầng 4 mà thôi. Thân Giác đã ăn cơm ở tầng 4 một khoảng thời gian rồi, chỉ có thể nói là cũng không tệ lắm, còn không ngon bằng Thiệu Qua làm.
Thân Giác nghĩ đến đây, đột nhiên nhíu mi.
Mấy đời trước rốt cuộc Quý Hào thích Thiệu Qua ở điểm nào? Đừng nói là thích trù nghệ của hắn chứ? Cho nên không tiếc dùng dị năng hoặc tâm, cột chặt hắn vào bên người, còn chấp nhận cùng đối phương nắm tay lên phi thuyền đi đến một tinh cầu khác.
Kỳ thật ấn theo tính cách của Quý Hào, y cứ ở lại nơi này khéo khi còn tự do tự tại hơn biết bao nhiêu. Đến tinh cầu mới, lại phải một lần nữa tuân thủ những quy tắc, chuẩn mực đạo đức. Còn ở nơi này, y chính là bá vương, y thậm chí còn có thể thao túng cả tang thi, căn bản là không cần phải sợ tang thi cắn mình.
Cho nên Quý Hào nhất định là rất thích, cực kì thích Thiệu Qua, mới có thể theo Thiệu Qua rời đi.
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán, chỉ dựa vào trù nghệ đã thích một người, cái lý do này cũng quá kỳ quái.
Đang lúc Thân Giác cố gắng hồi tưởng mọi chuyện, Quý Hào lại xuất quỷ nhập thần mà xuất hiện phía sau cậu, "Bây giờ cậu đã bắt đầu nấu cơm chưa? Nhớ nấu nhiều cơm một chút."
Thân Giác hơi khựng lại "Tôi định đợi lát nữa sẽ làm một dĩa salad trộn, anh có ăn không? Nếu anh ăn thì để tôi làm nhiều một chút."
So với buổi sáng, lúc này dường như Quý Hào đã thực sự hoàn toàn từ bỏ đấu tranh, trực tiếp đáp: "Ăn."
Bởi vì đã chứng kiến qua khản năng ăn uống của Quý Hào, buổi trưa Thân Giác cố tình nấu nhiều hơn bình thường rất nhiều, là phần ăn của ba người, vậy mà Quý Hào vẫn có thể ăn sạch sành sanh đồ ăn trên mặt bàn, thậm chí cơm trong nồi cũng vét hết sạch.
Thân Giác làm một dĩa rau trộn đậu tương, có hơi cay, Quý Hào ăn đến sưng cả miệng lên, nhưng vẫn không chịu dừng tay.
Cuối cùng lúc ăn xong, y hoàn toàn đập nát hình tượng trước đây, ngả người tựa vào cái bàn hít hà, cay đến đỏ hoe cả mắt.
Thân Giác yên lặng rót một cốc nước đặt ở trước mặt Quý Hào, "Không ăn cay được vì sao không nói với tôi?"
Quý Hào nghe vậy, cặp mắt hồ ly đang ngập nước của y không lưu tình mà trừng mắt liếc Thân Giác một cái, "Ai nói tôi không thể ăn cay, được không phải tôi đã ăn hết rồi đó sao." Y cãi xong, lại hỏi, "Tối nay chúng ta ăn cái gì vậy?"
Thân Giác không trả lời câu hỏi này, ngược lại đưa ra một yêu cầu.
"Tôi cần một cái bàn ăn, ăn cơm ở bàn trà miết, eo tôi cong đến phát đau."
Cánh môi Quý Hào giật giật, cuối cùng cũng nói một tiếng được.
Buổi chiều, một cái bàn ăn mới được chuyển vào.
Hai người khuân cái bàn vào khiến Thân Giác có hơi bất ngờ, chính là hai anh em Vương Kinh Ý.
Bọn họ đã nhìn thấy Thân Giác, nhưng không có ai dám nói chuyện gì với cậu cả, cúi đầu đặt cái bàn xuống xong là đi luôn.
Quý Hào đứng ngay sau lưng Thân Giác, thình lình nói: "Vốn dĩ đều từng là người ở cùng một phòng ký túc xá mà, giờ gặp mặt ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào nhau luôn sao?"