Xoay Ngược Lại Nhân Sinh

Chương 1: Trao đổi linh hồn




Học kỳ mới ngày đầu tiên đến báo danh, Mộc Tưởng Tưởng lại bị Phương Linh Lị gọi người nhốt ở trong WC.

Bởi vì trò hề hoang đường tương tự như thế này đã xảy ra rất nhiều lần trong suốt học kỳ của nửa năm học trước, nên lúc này Mộc Tưởng Tưởng vừa thấy mở không được cửa liền thông minh mà từ bỏ giãy giụa.

May mắn trường Quốc tế Anh Thành là trường cấp ba tư thục có cơ sở tốt nhất toàn bộ thành phố A, ngay cả phòng vệ sinh cũng vô cùng gọn gàng sạch sẽ.

Bởi vậy Mộc Tưởng Tưởng đối với trước mắt hiện trạng cũng không hề cảm xúc, giống như mấy lần trước, cô bình tĩnh mở cặp sách ra, nương ánh sáng tràn đầy nhà vệ sinh học thuộc từ mới.

Cho đến hết tiết ba, nghe được tiếng xe vệ sinh đi qua hành lang, cô lập tức đập cửa nhờ cô lao công thả mình ra ngoài.

Có lẽ bởi vì học kỳ I thường xuyên có chuyện tương tự, mấy cô lao công đều nhận thức cô, Mộc Tưởng Tưởng cảm ơn xong liền đi về lớp, làm lơ những ánh mắt thương hại sau lưng. Trong dự kiến, cô nhìn thấy sách mới của mình rơi vãi đầy đất.

Không ngừng khom lưng nhặt đồ vật là công việc khiến người mệt mỏi, đặc biệt là người bình thường cơ hồ không rèn luyện thân thể như Mộc Tưởng Tưởng.

Nhặt xong sau kiểm tra lại, cô phát hiện có hai quyển bị rách bìa. Mặc dù cô luôn bình tĩnh tự giữ, lúc này cũng vô cùng đau lòng mà thở dài. Từ nhỏ đến lớn, cô đối mọi thứ đều không để ý nhiều, chỉ duy nhất yêu quý sách vở.

Xem ra cô không thể tùy tiện để sách giáo khoa ở lớp học giống những học sinh khác. Mộc Tưởng Tưởng lau sạch sách, cố sức cõng cặp sách to quá khổ so với thân mình. Cô lung lay bước ra phòng học, vừa lúc gặp được hai bạn cùng lớp bước vào.

Một người trong đó thấy tình huống của cô có vẻ không đành lòng, định bắt chuyện thì bị một người khác ngăn lại.

Mộc Tưởng Tưởng cười với bọn họ, lúc rời đi nghe được tiếng nói chuyện sau lưng:

- Tại sao cô ấy lại đắc tội Khương Linh Lị?

- Này còn phải hỏi, ngoài vì Khương Hải ra còn có lý do nào khác?

*********​

Tháng giêng, trên phố còn lưu lại không khí Tết, gió lạnh sôi nổi chen chúc tới, Mộc Tưởng Tưởng dán sát tường, vừa đi vừa gom lại áo khoác, miệng thở dài.

Cô thực sự không hiểu vì sao Phương Linh Lị lại cho rằng cô và giáo thảo Khương Hải có mập mờ. Rõ ràng năm ngoái hai người chỉ tình cờ gặp nhau vài lần trong các kỳ thi, thậm chí cô còn chưa từng nói chuyện với Khương Hải lần nào.

Nhưng mà trong trường học đột nhiên truyền bá tin đồn nhảm nhí như vậy, mọi người cũng đều tin tưởng không hề nghi ngờ. Cho đến một lần Khương Hải nhận ra cô, chủ động chào hỏi, Phương Linh Lị bắt đầu nổi điên.

Ban đầu Mộc Tưởng Tưởng cảm thấy rất oan ức, hồi cấp hai cô thích quá một thiếu niên, nhưng thứ nhất người ta đã chuyển trường hồi lớp mười, tuyệt đối không phải Khương Hải. Thứ hai là mặc dù hồi đó cô cũng chỉ xôn xao ngắn ngủi một thời gian, bộ não lý trí của cô bình tĩnh đem loại này "thích" khống chế ở giai đoạn "yêu thầm", không có sinh ra ý định tiến thêm một bước.

Rốt cuộc trước khi cô có thể tay làm hàm nhai, tất cả những thứ có khả năng ảnh hưởng đến thành tích đều không hề cần thiết.

Tiếc là dù cô giải thích thế nào, não Phương Linh Lị bị úng nước, nghe không được. Mà cô thì chỉ có đầu óc phát triển, thể lực yếu đuối đến mức chạy 800m liền thở hổn hển, không có bạn bè. Đối với gia thế hiển hách lưu manh như Phương Linh Lị, cô như cọng bún sức chiến đấu bằng 5, không hề phần thắng.

Mộc Tưởng Tưởng lẳng lặng nhìn mờ nhạt đường chân trời, nghĩ: "Thôi kệ, ai kêu Anh Thành nhiều học bổng đâu." Nạp học phí xong còn thừa để giúp đỡ trong nhà, vì vậy cô mới đến đây học.

Chỉ cần chịu đựng đến lúc thi đại học, cô sẽ được giải thoát. Đối với cô mà nói khắc chế và nhẫn nại thì dễ như trở bàn tay.

Bây giờ, việc cô cần làm là đi đến căn cứ bí mật, sửa sang lại bản thân, tránh cho bố mẹ thấy mình chật vật mà lo lắng.

Mộc Tưởng Tưởng thử mỉm cười một chút, rất nhanh đã bị tiếng moto gầm rú ngang qua gián đoạn.

Cô ngẩn người nhìn moto gào thét đi xa, người trên trạm xe buýt đã bắt đầu đoán giá trị chiếc xe xa xỉ thế nào. Mộc Tưởng Tưởng không hiểu về xe, nhưng đó là con số khiến người nói chuyện say sưa.

*********​

Ở một công viên phía tây thành phố, phía nam của nó tọa lạc một trong những biệt thự cao cấp có giá nhà cao nhất, còn phía tây chính là khu xóm nghèo xập xệ cũ nát, nhà Mộc Tưởng Tưởng ở đây.

Mộc Tưởng Tưởng đi đến ngôi đình hẻo lánh bên hồ nước, nơi này thậm chí không nghe được tiếng nhạc dân vũ ngoài quảng trường truyền đến. Quả thực là học thuộc từ mới, thậm chí giết người cướp của lựa chọn số một địa điểm. Ít nhất thì cô chưa từng nhìn thấy người khác ở đây bao giờ.

Nhưng hôm nay, cô vừa ngồi chưa đầy nửa giờ, liền có xa lạ mà cường đại hơi thở tới gần.

Mộc Tưởng Tưởng chợt ngồi thẳng lưng lên, dời mắt khỏi sách nâng cao, quay đầu nhìn lại.

Một bóng hình cao lớn từ khúc ngoặt đầu kia đường hiện ra, trên con đường lát sỏi, trên người mặc áo khoác lông vũ màu đen, bên trong là đồng phục phối màu kì dị của trường cấp ba số mười hai. Nhưng đồng phục xấu xí còn rộng thùng thình cũng không làm giảm khí chất phong lưu của người đến.

Khi ngọn đèn đường chiếu đến gương mặt anh tuấn kia, cậu ta đang cầm điện thoại nói gì đó, mặt mày đầy lệ khí, tiếng nói cũng rất có tính chất:

- Tôi không sao. Tôi ước gì bọn họ cả đời không quay về, tốt nhất toàn bộ đều chết sạch. - Ngữ khí và ánh mắt cậu ta đều lộ ra châm chọc.

Hẳn là cậu ta không ngờ ở đây còn có người khác, trong giây phút ánh mắt đối diện nhau với Mộc Tưởng Tưởng, tiếng nói cậu ta tạm dừng một lát, đôi mắt nhanh chóng đảo qua đồng phục vô cùng nổi bật của cô, là ánh mắt nhìn người xa lạ. Sau đó cậu ta lập tức tiếp tục cuộc gọi:

- Không có gì, gặp được một học sinh trường Anh Thành.

- Anh Thành? Ha Ha Ha, đó là trường của anh hồi lớp mười còn gì...

Anh em tốt còn đang lải nhải an ủi cậu ở đầu kia điện thoại, bởi vì chuyện bố cùng anh trai cậu lỡ hẹn đợt tết. Kiều Nam nhẫn nại không tắt máy, nói thật ra cậu cũng thói quen, nghĩ đến cả năm trong nhà đều vắng vẻ, ăn tết một mình dường như cũng không có gì ghê gớm. Hơn nữa trước khi ra ngoài cậu còn đập phòng khách nát nhừ, lại phóng xe chạy hai vòng, hiện tại cảm xúc đã bằng phẳng nhiều.

Người ngồi trong góc đình đã đứng dậy, yên lặng thu xếp sách vở, xem ra là chuẩn bị rời đi. Kiều Nam tùy ý tìm một chỗ trong đình ngồi xuống, khóe mắt thường thường vô tình nhìn đến hình bóng đối phương.

Thiếu nữ hơi gầy, kiểu tóc đen thẳng thực bình thường, trên mặt mang cái mắt kính rõ to, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn nho nhỏ, căn bản không thấy rõ trông như thế nào. Quyển sách cô cầm trên tay hình như là sách học tiếng Anh. Tới công viên còn đọc sách, không hề nghi ngờ chính là con mọt sách.

Cổ tay cô mịn màng có ánh sáng, trắng tuyết tinh tế, không chịu được lực. Kiều Nam thất thần mà xoa bóp nắm tay, cánh tay thế này sợ là cậu một lần có thể bóp nát hai cái.

Nhưng mà nghĩ đến cuối học kỳ I thành tích của cậu cộng lại cũng không đầy 200 điểm, Kiều Nam lại cảm thấy tứ chi phát triển cũng chẳng có gì đáng tự hào.

Cậu đối với loại này vô hại, không ở cùng một thế giới với chính mình người không hề có hứng thú, nhưng mà lúc này lại nhịn không được nhìn nhiều vài lần. Ngoại trừ một chút cảm giác quen thuộc lạ lùng ra, còn bởi vì đối phương nhìn rõ ràng không hề lực lượng, lại có khí chất đĩnh bạt dường như gánh vác rất nhiều.

Cô xách lên chiếc cặp sách to đến mức không bình thường, chậm rì rì đứng dậy, trừ bỏ lần đầu tiên nhìn nhau, toàn bộ quá trình không hề nhìn thẳng cậu. Kiều Nam cứ cảm thấy cách cô biểu hiện kháng cự người đến gần ra ngoài ngàn dặm quen quen.

Nhưng cậu chưa kịp nghĩ nhiều, bên tai đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng nước khác thường khiến cậu theo bản năng quay đầu lại. Dưới ánh chiều tà, trong hồ nước phía trước đình hóng gió có một hình bóng nho nhỏ đang vùng vẫy.

Có trẻ con rơi xuống nước!

Đầu kia điện thoại, anh em tốt còn cười hì hì nói mời cậu uống rượu giải sầu, Kiều Nam không nghe vào tai một từ nào cả. Cậu theo bản năng nhảy qua rào chắn, khi nhảy vào trong nước, bên tai còn nghe được tiếng "bùm" chậm hơn mình một giây.

Nửa phút sau, đứa bé được người đồng tâm hiệp lực đưa lên mặt nước, người trên bờ xúm xít lại một chỗ hô to gọi nhỏ. Kiều Nam ghé vào trên bờ từng ngụm thở dốc, nửa thân dưới ngâm mình trong hồ nước rét lạnh đến xương mùa đông, cậu chỉ cảm thấy tứ chi của mình mất hết sức lực, mệt đến mức khác thường.

Trong nước quấy hồ nhão sao? Thậm chí đến đoạn cuối cậu xém không nâng nổi tay lên, cậu nằm đẩy 100kg tạ ở phòng tập thể thao là cho chó ăn?

Kiều Nam lau nước dính trên mặt, muốn kiềm chế cảm xúc táo bạo. Giây tiếp theo, cậu mở tay ra, không thể tin tưởng mà nhìn vào cổ tay mảnh khảnh, nhỏ yếu. Sau đó cậu bỗng nhiên quay đầu, cách cậu không đến nửa bước chân là một khuôn mặt tuấn tú đang tràn ngập mờ mịt.

*********​

Không có tiếng thét chói tai, cũng không có hoảng hốt, trước khi hai người kết thúc đứng hình thì đã được bảo vệ công viên kéo ra hồ nước. Các nhân viên giới tính khác nhau phân công giúp đỡ hai người hảo tâm thay quần áo, sau đó nhét vào văn phòng uống nước gừng, dường như họ đông lạnh choáng váng người.

Hình ảnh mẹ đứa trẻ nằm trên bờ vừa khóc thút thít vừa dập đầu còn ở trước mắt, xe cứu thương gào thét chạy đến vừa mang họ đi vài giây trước. Nhân viên công tác trong công viên đang kinh hồn bạt vía kể lại chính mình hiểu biết cho nhau, sau đó bọn họ và phóng viên cùng nhau ghé vào cửa sổ văn phòng, thật cẩn thận cảm nhận không khí quỷ dị trong đó.

- Bọn họ làm sao vậy? Cứ nhìn chằm chằm vào đối phương, trông khiếp quá.

- Chẳng lẽ bị đông lạnh khờ rồi? Hôm nay nhiệt độ ngoài trời thấp đến âm năm độ đấy, vừa rồi lúc thay quần áo cậu thanh niên cả người đều cứng còng.

- Tôi nhận ra đồng phục của cô bé kia, đồng phục đẹp nhất toàn thành phố A, là trường quốc tế Anh Thành.

- Một người khác hình như là trường cấp ba số mười hai, thời buổi này người trẻ tuổi thật tốt bụng!

Kiều Nam và Mộc Tưởng Tưởng nghe tiếng thảo luận bay vào lỗ tai, hoảng hốt hai mặt nhìn nhau, nhìn chằm chằm vào gương mặt thuộc về chính mình trước đó.

Họ chưa từng nghĩ đến chính mình sẽ gặp phải cốt truyện siêu hiện thực như vậy, nhưng bây giờ hai người không biết dùng cảm xúc gì để biểu đạt chấn động. Trừ bỏ ngồi thẫn thờ, bọn họ cũng không biết nên làm gì.

Sau một lúc lâu, vẫn là Mộc Tưởng Tưởng bình tĩnh dẫn đầu mở miệng, cô nghe được chính mình phát ra âm thanh rất có tính chất, giọng nam mang theo rất nhỏ run rẩy: "Có thể là vừa rồi ở trong hồ xảy ra vấn đề."

".. Muốn báo cảnh sát sao?" Câu nói vừa ra khỏi miệng, Kiều Nam lập tức cảm thấy mình là thằng thiểu năng trí tuệ. Cậu siết chặt cái ly nước ấm trong tay, kìm nén ý muốn quăng nó vỡ nát, phiền muộn muốn nắm tóc. Nhận ra chính mình nắm là một đầu tóc dài, cậu càng thêm táo bạo: "Không được, vậy cậu nói xem giờ phải làm sao?"

Mộc Tưởng Tưởng nhìn gương mặt của mình có biểu cảm hung hãn xa lạ, giờ phút này cô lại thần kỳ muốn cười, khiến Kiều Nam nhìn cô đầy kinh ngạc. Cô suy nghĩ một lát, nhẹ giọng trả lời: "Trước tiên phải biết rõ ràng chúng ta hiện tại.. Là tạm thời hay là vĩnh viễn. Ở đây người nhiều mắt tạp, trước tiên phải tìm một nơi an toàn đã."

*********​

Hai người lấy cớ chính mình vô cùng mệt mỏi, để lại số điện thoại rồi thoát thân. Mộc Tưởng Tưởng kiểm tra hai người hiện trạng một chút, phát hiện điện thoại bấm phím second-hand của mình ngấm nước hỏng rồi.

Cũng may điện thoại của Kiều Nam không thấm nước, vì thế cậu nhắn tin qua WeChat gọi người bạn biệt danh Con Khỉ, nhờ hắn đưa chìa khóa một căn hộ đang bỏ trống ở thành phố A đến. Chờ đến lúc vị thiếu niên cà lơ phất phơ kia trình diện, cậu trốn sau thân cây chỉ huy Mộc Tưởng Tưởng đi lấy chìa khóa.

Mộc Tưởng Tưởng nhớ đến cậu nhắn tin WeChat nói chuyện rất thân thiết, cô lại không có kinh nghiệm cùng bạn tốt giao lưu, suy nghĩ cẩn thận hơn: "Lát nữa cậu ta có khả năng sẽ nói chuyện với tôi, có thể bị phát hiện không?"

Kiều Nam nghe vậy cũng cảm thấy rất có thể, cậu cố gắng bình tĩnh suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vững vàng mở miệng nói: "Không có việc gì, lúc cậu không biết trả lời thế nào, trực tiếp chửi bậy là được. Tôi dạy cho cậu hai từ: **, ***."

Mộc Tưởng Tưởng: "..."