Xinh Nhi! Mỹ Mộng Của Cậu Thành Chân Rồi

Chương 6: Quyết định của mẹ




Xinh Nhi! mau dậy đi, mẹ đã nói hôm nay chúng ta phải sang nhà bà, con không nhớ sao?

Tiếng mẹ cô vọng từ phía dưới gác mái, trên người đã chuẩn bị tươm tất quần áo chỉnh chu, tay cầm nồi đậu hủ còn thừa của hôm qua đang dọn lại.

Xinh Nhi đầu bù tóc rối, thân vẫn quấn quanh chiếc chăn bằng lông mãi vẫn không chịu buôn ra. Sau khi nghe vậy, cô ngây người rồi lập tức bật dậy, trên miện vẫn còn vương vãi mùi hanh nước bọt. Cô nhanh chóng đáp lại rồi phi nhanh vào phòng vệ sinh.

6h30p, bà Thanh Nhã đã đợi trước cửa, mắt cứ lo lắng nhìn vào đồng hồ rồi lại quay lên hối thúc.

- Còn không mau nhanh lên là trễ chuyến xe đấy.

Từ bên trong, miệng Xinh Nhi vừa ngậm lát bánh mì bơ nóng vừa khoác chiếc áo ấm vội vã chạy ra.

Cũng mai khi vừa đến trạm thì xe bus chỉ mới bắt đầu nổ máy. Sao khi ổn định chổ ngồi, Thanh Nhã thở phào rồi lại nói.

- Hôm nay con lạ thật đấy, lần đầu mẹ thấy con dậy muộn thế, lần sao hãy đặt báo thức đi nhé.

- Vâng ạ..

Thật ra, vì câu nói của Hạo Thiên mà cô không tài nào vào giấc được, trong đầu luôn lẩn quẩn suy nghĩ " Kỳ thi tuyển trường Kim Lan", nếu cô nói muốn tham gia thì mẹ cô sẽ như thế nào, bà ấy có đồng ý không?

Cô biết đây là cơ hội để cô tiếp cận đến giấc mơ, từ lúc sinh ra cô chưa bao giờ được lên thành phố, nếu đậu vào ngôi trường danh giá hàng đầu này, thì cô sẽ được chuyển đến thành phố A. Tuy xát xuất được đỗ vào trường là rất thấp, nhưng chưa thử thì sao mà biết được. Giờ cô cần suy nghĩ thật kỹ. Theo lời của Hạo Thiên nói, thì hạn chót nộp đơn đăng ký là vào tháng 7 nên vẫn còn gần một tháng để cô suy nghĩ. Thật sự mà nói cô không muốn vụt mất cơ hội này.

Sao khoảng tầm ba mươi phút thì xe dừng chân tại một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô nằm phía trên con dốc xát vách núi, nó không quá to chỉ đủ dành cho hai người ở, một căn nhà hai tầng, xung quanh thưa thớt nhà cửa, kế bên có một con suối chảy từ đầu thượng nguồn xuống đến tận ngôi đền nhỏ dưới chân núi, cảnh vật tạo hóa xanh thuần khiết, làn gió mát mẻ cùng hàng cây trải dài hai bên con lộ, làm cho Xinh Nhi mỗi khi đến đây lại cảm thấy vô cùng thích thú và thư giản.



Bước vào bên trong, không gian nhỏ nhắn lại ấm cúng. bà cô với đôi mắt đã mờ, mí mắt trên trĩu xuống nhưng mỗi khi nhìn lấp ló bóng dáng quen thuộc là nhận ngay ra là Xinh Nhi.

Tình bà cháu của cả hai rất thấm thiết nên vừa thấy cô là bà đã bước nhanh đến, tay đặt lên đầu cô xoa xoa rồi nhẹ nhàng nói.

- Đã lâu rồi không gặp, đứa cháu của bà đã lớn đến thế này rồi ư, mau vào trong đi.

- Cháu chào bà ạ.

Thấy vậy mẹ Xinh Nhi, Thanh Nhã bước đến dìu bà vào trong rồi vừa nói:

- Chân mẹ đã đỡ hơn chưa? cứ vào nghỉ cho lành hẳn đi đã.

- Không sao, mẹ đã đỡ nhiều rồi.

Lý do hai mẹ con cô về thăm là vì tuổi bà đã lớn, xương khớp cũng yếu đi, chỉ cần một chấn thương nhỏ, cũng phải mất vài ngày để phục hồi. Bà bị trật khớp lúc đang bước lên bật thềm nhà, không vững nên thành ra như thế này. Xinh Nhi cũng đã xin bà Phi Vân cho cô nghĩ một hôm để tiện đi chăm sóc bà.

Đến chiều, trên bàn ăn đầy đủ nhiều món, đa số là các món mà Xinh Nhi thích. Dì ngồi bên cạnh cũng thốt lên:

- Xinh Nhi thấy không, vì biết hôm nay cháu sẽ đến nên bà đã bảo dì mua nguyên liệu về làm các món này đấy.

- Cháu cảm ơn ạ, bà vẫn nhớ cháu thích mấy món này luôn ạ?

- Sao lại không chứ, ta biết rất rõ đấy nhá.

Cuộc trò chuyện cho buổi cơm tối đầy vui vẽ cũng kết thúc. Xinh Nhi ngồi bên ngoài thềm thẫn thờ suy nghĩ nhiều thứ trong đầu, mà chắc là chuyện gì thì cũng biết rồi đấy.

Mẹ cô bưng ly nước cam mát ra đặt xuống thềm rồi bảo:

- Con uống đi, là bà đã vắt cho con đấy, thật là.. mẹ đã bảo sẽ tự làm cho con rồi mà bà ấy nhất quyết không chịu.

- Cảm ơn ạ.

Thanh Nhã cũng ngồi xuống, bà bắt đầu luyên thuyên về công việc và một số câu chuyện:



- Ngày nào cũng dọn đậu hủ ra bán làm mẹ thấy uể oải quá, hôm nay phải nghĩ ngơi cho lại sức mới được...

Xinh Nhi vẫn yên lặng, không nói câu nào, có vẽ đã chuẩn bị đưa ra một quyết định nào đó.

Mẹ cô lại nói tiếp:

- Bà thương con thật đấy...

- con có chuyện này muốn nói với mẹ ạ.

Chưa nói xong đã bị một câu nói chặn họng của Xinh Nhi, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô là biết nó quan trọng thế nào. Bà Thanh Nhã cũng bị nó làm ngây người vài giây rồi lại đáp:

- C- có chuyện gì sao?

- Con định sẽ tham gia kỳ thi tuyển vào trường Kim Lan, mẹ thấy thế nào?

- Cái gì!?

- Con biết có vẻ mẹ chắc sẽ bất ngờ, nhưng con muốn biết câu trả lời sớm hơn.

Mẹ cô đúng là bất ngờ, bà mở to mắt, nhìn chầm vào đứa con gái đang tự quyết định một chuyện quan trọng.

- Con có biết ngôi trường đó ở tận thành phố A không?, không phải ai muốn là có thể vào được,vả lại...phí học cũng rất cao...mẹ nghĩ chúng ta không có khả năng đâu con à..

- Con biết điều đó, con đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này.

Thế là Xinh Nhi kể toàn bộ như những lời Hạo Thiên đã nói, rằng chỉ cần thực lực thì không cần phải lo vấn đề tiền bạc và cô thực sự rất muốn đến thành phố A.

Khoảng không im lặng bắt đầu, mẹ cô cũng rất rối, vì chuyện như vậy không thể trả lời qua loa mà không suy nghĩ. Bà cuối gầm mặt, hẳn là rất đang lo lắng với những lời nói của Xinh Nhi.

Nhìn ra sắc mặt mẹ có chút khó coi, cô nghĩ mình đã làm khó bà rồi. Xinh Nhi cũng xụ mặt xuống, ngỡ rằng hy vọng chẳng còn.



Thì từ xa, có một giọng nói trầm ấm phát lên:

- Xinh Nhi à...đừng lo lắng, cứ làm những gì mà cháu thích, nếu đã quyết định kỹ càn rồi thì hãy tiến tới đi, ta sẽ luôn ủng hộ cháu mà.

cả hai bất ngờ quay lại nhìn bà, môi bà cong nhẹ mỉm cười, Thanh Nhã thấy vậy thì đáp lại:

- Nhưng mà mẹ à...

- Tương lai của con bé thì cứ để nó tự quyết định, không ai muốn mình phải bị ràng buộc hay tuân theo sự xấp đặt của người khác, mẹ đã dạy con như vậy mà đúng không?

- ...

Xinh Nhi sao khi nghe những lời xoa dịu ngọt ngào từ bà, cô ngay lập tức vỡ òa trong cảm xúc, nước mắt tuôn ra rồi chạy đến xà vào lòng bà.

- Con cảm ơn bà rất nhiều ạ..

- Nghe này Xinh Nhi, tương lai chỉ trông cậy vào quyết định của cháu, nếu có chọn sai con đường hay thất bại, thì cũng tự mình chịu mà chấp nhận đứng dậy làm lại nó, đừng gục ngã nhé.

- Vâng ạ..

Mẹ cô cũng mỉm cười phía sao, bà không còn ý kiến nào nữa, bà sẽ tin tưởng vào cô mà ủng hộ cô.

" con hãy cố gắng thực hiện ước mơ của mình, đừng quên phía sao vẫn luôn có mẹ nhé ".