Lúc tớ tỉnh giấc đã là sáng hôm sau rồi. Đầu thì đau, người thì nhức, nhưng cũng đã đỡ hơn rất nhiều. Tối qua có lẽ do kiệt sức nên tớ đã thiếp đi cho đến bây giờ.
Tớ ngồi dậy thấy tay, chân và tráng đều được băng bó cẩn thận. Chắc chỉ là trầy xướt nhẹ thôi, người tớ trước giờ đã có nhiều vết sẹo lắm rồi, chả biết có phải là con gái không nữa.
Bước ra bên ngoài chỉ còn là tàn cuộc, khung cảnh vắng vẻ chắc mọi người vẫn còn ngủ, dù sao cũng chỉ mới năm giờ thôi. Chổ tro của lữa trại tối qua đã tàn, vỏ chay nhựa, rác chất đầy sân. Chắc hẳn tối qua đã rất vui, không thể tin vận mai tớ lại hết ngay lúc này. Đã trông chờ lắm kia mà, đúng là xui hết chổ nói.
Cứ mãi trầm ngâm liên tưởng, mà nước mắt đã đọng đầy trên khóe sấp tràng.
- Xinh Nhi! người cậu còn yếu, từng đi lung tung.
Đột nhiên phía sau có giọng nói quen thuộc truyền đến.
Lại là Hạo Thiên, cậu ấy luôn xuất hiện bất ngờ như vậy, đương nhiên không thể để bị thấy là đang khóc được, nên tớ dụi dụi tay sau đó quay lại cười rồi đáp.
- Không sao, tớ khỏe rồi, mà sao cậu dậy sớm thế.
Cậu ấy nhìn chầm vào tớ vài giây rồi nói.
- Cậu...khóc à?
- H-hả? làm gì có chứ.
Hạo Thiên bước đến gần hơn rồi ôm lấy tớ, thực sự không hiểu chuyện gì sảy ra nữa, tim tớ nổ mất.
- H-Hạo Thiên! có chuyện gì vậy?
Cậu ấy gục đầu vào vai tớ, tuy chủ động như vậy nhưng tớ cảm nhận cậu cũng đang rất ngại. Đáng yêu quá đi.
- Vì mãi nghĩ đến chuyện đêm qua, mà tôi không thể ngủ ngon giấc được.
- Cậu có sao không?
- Xin lỗi...thì đã bỏ cậu lại mà về trước.
- Đó không phải là lỗi của cậu đâu mà.
Người cậu xiết chặt hơn, có vẻ cảm xúc của cậu ấy rất lớn, có phải Hạo Thiên đã quá kích rồi không? nhưng tại sao lại cảm thấy như vậy? đúng là một cậu trai ấm áp, lại còn hay tự trách bản thân nữa.
- Nếu như tôi nhận ra và đến cứu cậu sớm hơn...cậu đã mong chờ buổi cắm trại này rất nhiều, tôi biết rõ điều đó nhưng lại... Xin lỗi.
Tớ lại có cảm giác như lúc đó rồi, lúc cậu ấy tiêu cực, liên tục nói xin lỗi. Mỗi lần như thế tớ chỉ muốn là một liều thuốc để xoa dịu trâm trạng đang tụt dốc này.
Tớ chầm chậm đưa tay lên ôm ngược lại cậu, điều tớ cần nói bây giờ chắc là những lời an ủi.
- Tớ mới phải xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng, cậu không cần tự trách mình như vậy, tớ rất vui vì cậu quan tâm tớ đến thế. Cắm trại thì hẹn lại dịp khác, chỉ cần được đi cũng cậu là tớ mãng nguyện rồi.
Nghe tớ nói xong câu này, hình như Hạo Thiên cũng khá bất ngờ, có vẻ câu tớ nói thân mật quá, không biết cậu ấy suy nghĩ gì nữa...
Khoảng tầm 30 phút sau thì nhiều giáo viên và các bạn học khác cũng thức giấc, ai nhìn thấy tớ cũng vội đến hỏi thăm. Nói thật lòng thì khi nghe những lời quan tâm như vậy, thì sức khỏe tớ cũng đỡ hơn rất nhiều.
Tớ và Thanh Mai, Tiểu Hy cùng nhau ngồi trên bàn dùng bữa sáng, hai cậu ấy đã nhường cho tớ hai chiếc xúc xích chiên, đó là phần ngon nhất rồi mà, hạnh phúc quá đi mất.
- Cậu mới khỏe một chút, nên cần bồi bổ thêm, cứ ăn tự nhiên đi nhé.
- Lấy luôn phần của tớ nha.
- Tớ cảm ơn rất nhiều!
Ngồi ăn được một lúc thì Thanh Mai lại lên tiếng hỏi.
- Cậu và Hạo Thiên là gì của nhau vậy?
- Sao lại hỏi vậy, tức nhiên là bạn rồi.
Mặt cậu ấy có vẻ nghiêm túc, tiến gần lại mặt tớ rồi nheo mắt nói tiếp.
- Tớ thấy hết rồi! hai cậu thích nhau có đúng không?
" Thấy hết"? chẳng lẽ... phải trả lời như thế nào đây, những chuyện như này rất khó giải thích.
- Chuyện dài lắm, từ từ tớ sẽ kể cậu nghe mà.
- Cậu có thích cậu ta, đúng chứ?
Tuy không muốn phải thừa nhận, nhưng chính là vậy, tớ biết dù có giải thích thì cậu ấy vẫn sẽ giữa cái suy nghĩ đó.
- C-chắc là vậy.
Nghe xong thì Thanh Mai cười nhẹ một phát, sau đó lại tiếp tục ăn.
- Tớ sẽ ủng hộ, dù sao hai cậu rất hợp đôi, có đúng không Tiểu Hy?
- Ư- ừm! tớ cũng thấy thế đấy.
Tớ thấy vậy thù cũng tiếp lời, phải nói thôi chứ không thì ngại lắm.
- Nhưng mà...các cậu cũng biết, Hạo Thiên rất thân với Mỹ Anh sao? có thể hai cậu ấy mới đúng là một đôi.
Mặt Thanh Mai lại trở nên khó chịu, cao mày.
- Thế thì phải dành lấy chứ, từ chối bỏ cảm xúc của mình nữa, thành thật với bản thân một chút đi, cậu có muốn nhìn thấy người mình thích thân mới bạn gái khác không?
Nghe xong câu đấy tớ như được thông não, người toát ra vẻ đầy ý chí, ưởng ngực tuyến bố.
- Không muốn! tớ nhất định sẽ cố gắng.
[...]
Ở một góc khuất nào đó, cuộc nói chuyện lại bị người khác nghe lén, không ai khác là Khả Vi. Cô ta như nắm thóp được tình hình, trong lòng hưng phấn lên.
- Dễ rồi, từ giờ mình cũng phải chèo thuyền thôi!