Omega tuy xinh đẹp nhưng hơi ngốc nghếch, có thể theo đuổi được một Alpha hoàn mỹ như thế là dựa vào chính Alpha tự mình nỗ lực.
Nhưng dạo gần đây Omega hơi muộn phiền.
Sau khi tan làm cậu hẹn vài người bạn ra ngoài uống rượu, bởi vì Alpha không có nhà nên cậu có thể chơi đến khuya.
Kết quả kẻ hưng phấn đầu tiên là cậu nhưng người uống được ba ly đã gục rồi ôm dính lấy bạn thân vẫn là cậu.
Vài người xúm lấy hỏi bị làm sao, Omega buồn bực nốc thêm một hớp rượu cay xè lưỡi mới từ từ giãi bày nỗi khổ khó nói.
Alpha bị lãnh cảm.
Nghe xong mọi người đồng loạt im lặng.
Dàn nhạc bắt đầu một bản tình ca, một người bất ngờ cười to, cậu ta cầm điện thoại không biết nói với ai: “Luật sư Trịnh không được ha ha ha ha ha ha cười chết mất.”
Omega nuốt nốt ngụm rượu rồi run rẩy bóp chặt cổ cậu ta.
Cậu ta tám chuyện trong một nhóm nhỏ, tuy là nhóm nhỏ nhưng dựa vào vòng quan hệ rộng rãi của bọn họ cùng mức độ nổi tiếng của Alpha, không đến một buổi tối tất cả mọi người đều biết.
Omega hơi choáng váng, im lặng cầm bầu rượu rót đầy ly.
Không phải Alpha không được mà ngược lại, anh rất được là đằng khác.
Nhưng không biết có phải bởi vì anh rất được nên Omega mới nghi ngờ bản thân mình không có sức hấp dẫn hay không.
Tuy vậy Omega sẽ không thừa nhận với người khác mình không có sức hấp dẫn đâu.
“Ngày mai phải gặp bị cáo, công việc của em cũng chưa hoàn thành, chúng ta làm xong sớm nghỉ sớm.”
Lần này là làm sau khi làm việc.
“Hôm qua làm xong quá muộn, sáng nay em mãi mới dậy được, phải nghỉ ngơi cho tốt.”