Xinh Đẹp Kiều Khí Mỹ Nhân Ở Tu La Tràng Đương Nhiệm Vai Pháo Hôi

Quyển 1 - Chương 2




Gương mặt Sanh Sanh nháy mắt bạo hồng, chu môi run run, ngay sau đó một chân đá vào người Tang Hành: " Ngươi mới là yêu tinh! Ta là tà linh vĩ đại! Mới không phải cái loại yêu tinh đấy!!"

Sanh Sanh tức giận, phe phẩy dù rời đi.

Tang Hành ở bên kia ngây người một hồi lâu, gương mặt hồng hồng, sờ sờ vành tai.

Cùng Tang Hành tình cờ gặp gỡ, sau khi ký kết khế ước, tiến độ nhiệm vụ bắt đầu thong thả dần đi..

Ở cùng một đoạn thời gian sau, Tang Hành dần dần nếm đến hứa nguyện ngon ngọt

" Có thể làm đám đánh ta chịu trừng phạt không? "

" Các bạn học khác đều có máy tính, ta muốn một cái máy tính. "

" Nếu tiền lương có thể cao một chút thì tốt rồi. "

……

Mọi việc như thế.

Sanh Sanh lạnh nhạt nhìn con cá từng ngụm từng ngụm cắn, nghe Tang Hành ở đầu điện thoại kia nói: " Sanh Sanh, lần này thi kiểm tra đánh giá chuyên nghiệp chỉ được hạng nhì, ta không lấy được học bổng. "

Tang Hành gọi điện tới đây, tưởng được Sanh Sanh an ủi, nhưng hắn không giám thấy Sanh Sanh, vừa thấy liền nhớ đến nụ hôn kia cùng cánh môi mềm mại.

Nhưng Sanh Sanh không như hắn tưởng tượng.

" Yêu cầu ta giúp ngươi làm rớt người hạng nhất kia sao? "

Tang Hành lòng đột nhiên nhảy dựng: " Không không không, hiện tại thế kỷ 21, đó là phạm pháp. Nếu hắn không có thời gian học tập thì tốt rồi. "

Sanh Sanh chán chưởng: " Vậy ngươi nghĩ ra cái gì rồi a. "

" Cái gì chậm trễ học tập nhất a? " Tang Hành lẩm bẩm tự hỏi, vô tình bị bạn cùng phòng nghe được thuận tiện tiếp một câu: " Yêu đương chậm trễ học tập a. "

Tang Hành không nghĩ lại, thuận miệng nói: " Cũng là, nếu ngươi đi theo Ứng Thù cùng yêu đương, hắn khẳng định không có thời gian học tập. "

Nói hết lời, Tang Hành liền cảm thấy không đúng rồi. Trán hắn có chút nóng lên, như là châm chọc nhẹ nhàng đâm vào đi.

Cùng lúc đó, hắn nghe được Sanh Sanh nói: " Được, ta hiện tại liền cùng hắn ta yêu đương nha. "

Tang Hành:......A!

….

" Cốc cốc cốc, thiếu gia, gia sư của người tới rồi. "

Người hầu cung kính gõ cửa, được sự đồng ý của Sanh Sanh, hắn rũ mi thuận tiện tiến vào, giây tiếp theo ánh mắt dừng lại ở nửa thoát nửa chưa ống vớ của Sanh Sanh, ánh mắt hắn trầm trầm.

" Thiếu gia, ta giúp ngươi đeo lại vớ. "

Hắn không tiếng động đóng cửa lại, chặn tầm mắt ở ngoài cửa. Đồng thời bước từng bước tới trước mặt Sanh Sanh, nắm lấy mắt cá chân của cậu.

Sức lực có điểm mạnh

Tôi tớ hô hấp dồn dập, dùng ngón tay nắm lấy mép ngoài ống vớ, hướng lên trên mà kéo, ống vớ trắng một lần nữa gọn gàng.

Dường như là ở giữa có nếp uốn, bàn tay hắn từ mắt cá chân một đường lên thẳng cẳng chân.

Sanh Sanh da thịt non mềm, người hầu kia lòng bàn tay thô ráp, chọc đến làn da Sanh Sanh phát ngứa.

" A! Ta từ bỏ! " Sanh Sanh ở trên giường lăn nửa vòng, tròng mắt chứa đựng hơi nước mỏng manh, cậu chưa ngày nào phơi làn da trắng non thanh thấu ra ngoài, vì kích thích quá mạnh, đuôi mắt nổi lên màu hồng phấn.

( Bản gốc ở đây ghi hải đường sắc là màu hoa hải đường, nhưng ở đây mình ghi luôn là màu hồng phấn nhé.)

Người hầu bướng bỉnh: " Còn một bên tất. "

Sanh Sanh khó thở, cậu nghiêng thân thể duỗi chân đá tôi tớ kia.

Cậu là ác độc vai ác

Hành sự quái đản, tùy ý.

Nhiều năm như vậy, cậu hoàn toàn đã dung nhập vào nhân vật.

Câu tuy rằng ngẩng một bộ mặt khoa trương xinh đẹp, nhưng lại ngầm khi dễ người hầu kia, gọi là vũ nhục " ca ca ".

Giống hiện tại, cậu duỗi chân, bừa bãi đạp lên vai người hầu kia.

Trên cao nhìn xuống, mặt mày cẩu thả, ngập lệ, giống như hoạ nhưng mở miệng lại ác độc đến cực điểm.

" Ngươi nếu lại lần nữa làm cho ta phát ngứa, ta liền lấy chân đá lên mặt ngươi a! "

Người hầu im tiếng, hàm răng gắt gao cắn cánh môi, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, ngồi xổm dưới đất thân thể phát run, nếu chú ý một chút, liền phát hiện ra eo hắn lui lui về phía sau, quần bị mồ hôi làm ướt, thấm một vệt toàn nước, càng giấu đi lại càng lộ. Hàm răng cắn đến trắng bệch, tròng mắt lại tràn đầy sắc dục cùng si mê.

Sanh Sanh dạt dào đắc ý, ương ngạnh nuông chiều: [ Hệ thống, ta rất xấu nga, trông hắn ta đều sợ tới phát run! ]

Ngu ngốc không rõ cậu có xấu xa hay không, nhưng 001 lại rõ ràng cái nhấc chân thời điểm kia của cậu, tùy ý trương dương, không chút nào cố kỵ. Từ ống quần hướng lên trên, đường cong tinh tế nhìn không sót một thứ gì.

Trên người cậu không có bất kỳ sắc tố đen nào đọng lại, kể cả đầu gối cũng là sắc ngọc phấn, hai chân càng là thẳng tắp nhỏ dài, mắt cá chân khớp xương rõ ràng, ngón chân đều lộ ra màu hồng phấn.

Bị một đôi chân như vậy dẫm lên, nơi nào sẽ đau?

[....]

Ngoài cửa Ưng Thù đợi trong chốc lát nhưng không ai phải ứng

Hắn gõ tiếp hai cái, chính mình mở cửa đi vào.

" Cố tiểu thiếu gia, có thể bắt đầu học rồi chứ? "

Sanh Sanh tính tình hư, hướng lên trên mặt hắn gối đầu: " Ta đã cho ngươi vào rồi sao? "

Người hầu như trút được gánh nặng, nhanh chóng để vớ lại chỗ cũ, lại nhìn đến Ưng Thù, mày nhăn chặt.

Sanh Sanh hiểu

Cậu vô cớ gây rối, liền người hầu kia cũng nhìn không được.

Nhưng tên kia là như thế nào, cậu còn có thể càng quá mức!

Sanh Sanh duỗi tay: " Ôm ta qua đi."

Ưng Thù cười lạnh một tiếng: " Ngươi là không có chân?. "

Ánh mắt hắn rơi xuống cẳng chân mảnh khảnh, chân khá dài, bộ ống vớ trắng còn khá xinh đẹp.

Gót chân nhỏ đong đưa hai cái, biểu tình giảo hoạt cao ngạo: " Ta vừa mới đi vớ, sẽ làm dơ. "

" Để ta. " Người hầu cung kính cứng đờ đem Sanh Sanh bế lên, Sanh Sanh ghé vào lòng ngực hắn, nhìn Ứng Thù làm mặt quỷ.

Thiên chân minh diễm.

Ứng Thù phì cười.

Kiêu căng, tùy hứng, đường cũng không muốn đi, đời này lần đầu hắn nhìn thấy, sống sờ sờ như một món tráng miệng phế vật.

Người hầu thật cẩn thận đem Sanh Sanh ôm đi thư phòng, như là ôm một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, đem cậu đặt ở trên ghế, sau đó cung kính rời đi, đi một bước rồi quay đầu lại nhìn, làm Sanh Sanh tận đáy lòng cảm khái: [ Hình tượng ác độc vai ác của ta quả nhiên thâm nhập vào nhân tâm người khác, hắn sợ ta quá nha. ]

[.....]

Ứng Thù không lập trường mà quở trách Sanh Sanh, hắn là gia sư đại học tới giúp cậu bổ túc bài khoá.

Đối phương ra giá rất cao, Ứng Thù không có dư thừa sự hiếu kỳ, đối với bảo bối xinh đẹp vì cái gì đó mà không đi học trước mắt đây hắn không có hứng thú.

Ứng Thù chính thức dạy học.

Sanh Sanh căn bản không nghe.

Trong trí nhớ của cậu, bốn chữ " Đầu óc ngốc nghếch " đã quán triệt tính cách của cậu. Ngay từ đầu nghe Ứng Thù giảng bài, có lẽ còn có điểm hứng thú, nhưng cậu trời sinh không phải để đọc sách, sau lại ngồi ở trên ghế 1 giờ quả thực như tra tấn. Cậu vặn đông vặn tây một hồi liền dứt khoát nằm bò xuống ngủ.

Chờ Ứng Thù nói xong, tư thế của cậu liền thay đổi vài cái, khuôn mặt nhỏ đều ngủ đến phấn hồng, phiến lông mi ở khuỷu tay, trên môi nị một tầng hơi nước.

Ứng Thù có vài giây thất thần, ánh mắt dừng ở cánh tay như bông tuyết củ sen.

Khuôn mặt tinh xảo đè lên khuỷu tay, bày biện ra trạng thái vừa mới tỉnh ngủ, tròng mắt mơ hồ, nhìn chằm chằm hắn, liếm liếm khoé miệng.

Chậc.

Ứng Thú nhíu hạ mi.

_____

Sanh Sanh vừa mới tỉnh ngủ, sợ chính mình chảy nước miếng, nhanh nhanh liếm liếm khoé môi, sau đó phát ngốc nghe 001 báo tin tức.

[ Ứng Thù, nguyên văn nam chủ công.]

[ Ứng gia tư sinh tử. Mẫu thân hắn mắc bệnh nan y, đang ở bệnh viện tiếp thu trị liệu. ]

Sanh Sanh đắn đo câu kia " Mẫu thân đang ở viện tiếp thu trị liệu. ", lập tức ác đọc vai ác thú vị.

Hắn mở nửa đổi mắt đen, nửa tinh nửa mê, duỗi tay chống cằm.

Xinh xắn gương mặt nhẹ nhàng nâng lên, ánh mắt cao ngạo.

" Ứng Thù, muốn cùng ta yêu đương hay không. "

Ứng Thù phản ứng kịch liệt: " Cái gì? "

Tròng mắt cậu nhiễm một tầng sương, vươn vai ngáp một cái, mơ hồ nhìn thấy một chút hồng hồng lưỡi.

" Ta đây bảo dưỡng ngươi? "

Xấu hổ cùng nhục cảm giống như một cái tát thật mạnh đánh vào mặt hắn. Sanh Sanh duỗi tay định nắm cổ tay hắn, ngón tay vừa mới đụng vào Ứng Thù hắn liền như bị điện giật, quăng xuống cổ tay cậu, sắc mặt nặng nề: " Cút ngay! "

Sanh Sanh hoảng sợ, ngã uỳnh một cái, mặt mày sưng lên. Cậu đem cẳng chân đặt ở trên bàn, bộ ống vớ trắng đem một loạt sách giáo khoa trên bàn quét xuống đất.

Cậu nhẹ nhàng cười rộ lên, so với loài hoa xán lạn nhất trên đời còn muốn minh diễm hơn. Khoé mắt, đuôi lông mày, đều đơn thuần, rực rỡ, nhưng lời nói nói ra đều ác độc vô cùng.

" Được bổn thiếu gia coi trọng là ohucs khí của ngươi, Ứng Thù. "

Ứng Thù tuyến cằm căng thẳng, sắc mặt âm trầm, tròng mắt không chút nào che giấu chán ghét cùng ghét bỏ.

Ứng Thù cười lạnh một tiếng: " Cố Sanh Sanh, ta đối với ngươi loại này…."

Hắn đem Sanh Sanh nhìn từ đầu tới cuối giống như đánh giá một vật phẩm.

".....Loại này chưa đủ lông đủ cánh, giống như một tiểu nam hài, không có hứng thú. "

" Ngươi mới chưa đủ lông đủ cánh! " Sanh Sanh khó thở, tùy tay cầm lấy một đồ vật mà ném.

Khuôn mặt giận một tầng phấn mỏng, tròng mắt sáng lấp lánh.

Sanh Sanh buồn bực, đá ghế dựa thật mạnh rồi đi ra ngoài.

Ghế không ngã vào ngươi, nhưng thật ra lại ngã đến bình hoa cổ, bùm bùm từng mảnh bát đầy đất.

Ứng Thù hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dừng ở trên ống vớ trắng của Sanh Sanh, suy nghĩ ngắn ngủi xẹt qua như một cái chớp mắt.

Ống vớ trắng kia bị bẩn rồi…

…….

Sau khi Ứng Thù rời đi liền nhận được điện thoại từ bệnh viện.

Như là hưởng ứng lệnh triệu tập ác độc nào đó, dây giày Ứng Thù đứt gãy, hắn vừa tiếp điện thoại cánh môi liền gắn gao cắn cho đến khi bật máu.

" …..Bệnh tình nguy kịch, yêu cầu ngay lập tức phẫu thuật……"

Ứng Thù khẩn cấp chạy tới bệnh viện, nghênh đón hắn chính là một tờ phí giải phẫu kếch xù.

Thân thể mẹ của hắn vẫn luôn không tốt, vì phải nuôi sống Ứng Thù dẫn tới mệt nhọc quá độ, thân thể sớm đã bệnh đến cực hạn.

Ứng Thù còn chưa kịp sửa sang lại tâm trạng của bản thân đã phải lựa chọn sự nhân sinh tàn khốc.

Hộ sĩ từ phòng cấp cứu vội vàng chạy ra, đem lựa chọn đưa đến trước mặt hắn.

" Người bệnh chịu đựng không nổi…Chúng tôi tính sử dụng loại dược mới, nhưng phí sẽ rất cao…Có cứu hay không?"

Bên trong lỗ tai Ứng Thù chỉ còn lại tiếng ù ù, đã nghe không rõ thanh âm ở xung quanh, thần chí cố gắng bắt giữ mấu chốt của câu chữ.

Cứu hay không cứu?

Hộ sĩ lại lần nữa dò hỏi, " Cứu " âm thanh chỉ cờ hồ vì buột miệng mà thốt ra, nhưng lại bị đè ép xuống.

Này chủ định lại là một phen sổ nộ rối mù.

Bác sĩ cùng hộ sĩ đều nói ra thực minh bạch. Dù có cứu cũng không bảo đảm là có thể sống thêm nhiều năm, cũng không thể hoàn toàn khắc phục.

Phí trị liệu ở bệnh viện được coi như một cái hố không đáy, nằm viện, thuốc thang, sinh hoạt…Tất cả đều yêu cầu tiền.

Thanh âm tập ngưng trì trong cổ họng, khoé mắt hắn như muốn nứt ra, tròng mắt đều mang theo tơ máu.

"......." Ứng Thù phát không ra nổi một thanh âm.

………

[ Hiện tại ngươi có thể tận lực mà vũ nhục hắn. ]

…..Hầu kết hắn thật lớn nha

[ ….. ]

Ngón tay lãnh lẽo của Sanh Sanh nhẹ nhàng kích thích hầu kết của nam nhân, rất thú vị nha, giống trĩ nhi đối lập với thể xác của người trưởng thành. Cậu thu hồi tay, tự vuốt vuốt chính mình nhỏ nhỏ hầu kết, dường như có chút không hài lòng, canh môi hồng nhuận giống như đỗ quyên hoa nhấp ra một độ cung.

Miệng cậu khẽ nhếch

" Ứng Thù, cùng ta yêu đương, ta có thể thay ngươi chi trả phí bệnh viện, thậm chí còn có thể giúp ngươi tiền chữa bệnh. Nếu không, ngươi muốn nhìn thấy mẹ ruột chính mình nằm trong nhà xác sao? "

Ứng Thù xốc hạ mí mắt.

Trong một khắc, biểu tình của Sanh Sanh thật sự là đáng giận.

Nùng diễm, trù lên, bụi gai hoa hồng dường như đâm vào cuộc sống sinh hoạt bình thường của hắn, tùy ý mọc rễ nảy mầm, không kiêng nể gì mà đè ép vùng đất của hắn.

Lại bừa bãi người, môi cũng rất mềm, trông rất nở nang mang theo cánh hoa hồng bọt nước.

Ứng Thù quay đầu đi hắn không có biện pháp cự tuyệt cái điều kiện tốt này.

Câu trả lời tốt nhất là trầm mặc.

Sanh Sanh không rành cách người trưởng thành muốn trốn tránh, một hai muốn bức hắn phát ra âm thanh, Ứng Thù nhàm chán, đem người kéo lại gần, giọng nói tựa hồ như một đồ vật, nói không nên lời.

Sanh Sanh thuận theo quán tính, cho rằng đây là muốn ôm ôm, Ứng Thù còn chưa nói lời nào, cậu liền tự giác phiêu ohieeu mà ngồi vào lòng hắn.

Ứng Thù cả người chấn động, chóp mũi tràn đầy hương ngọt chưa từng được ngửi qua, từng chút từng chút câu lấy hắn nhân tâm.

Sanh Sanh bất mãn ở trên người hắn sưng sỉa một chút: " Ngươi còn không có trả lời ta. "

Ứng Thù bình tĩnh nhìn hắn, nuốt một ngụm nước miếng.

" Được rồi…..Vậy tại sao trên người ngươi lại có mùi hương như này. "

[ Chú ý nhân thiết ]

Sanh Sanh hung hăng liếc xéo hắn một cái: " Quản chuyện của ta? Cái đồ mũi chí! "

Ứng Thù buông cậu ra, ôm ngực cười lạnh một tiếng: " Ta là chó, ngươi là cái gì? …Là tiểu lão công cún con của ta?? "