Bỏ mặc tất cả mọi thứ xung quanh anh lao ngay lập tức về gặp cô. Vừa chạy vào nhà anh đã ầm ĩ.
\- Tiểu Y em đâu rồi, em ở đâu rồi.
Con bé nó về quê rồi. Thất Thiên Thu từ trong bếp đi ra. Sao tự nhiên con lại tìm con bé vậy.
\- Con nhớ ra rồi , con nhớ cô ấy rồi.
\- Nhớ ra rồi à, thấy có lỗi chưa. Mẹ nói ngay từ đầu có nghe đâu. Bà tỏ ra rất bình tĩnh như đã biết chuyện này sẽ xảy ra.
\- Mẹ, cô ấy đi lâu chưa, có nói bao giờ sẽ quay lại không.
\- Con bé mệt rồi, nó không nói bao giờ quay lại chỉ nhờ mẹ chăm sóc con. Để con bé yên tĩnh ít bữa rồi hãy về. Lần này về thì xin phép cưới con bé luôn đi. Bà nói xong thì quay lưng bỏ lên lầu. \( Bà mẹ khó hiểu ghê?\)
Anh cứ đứng như trời trồng giữa nhà, anh muốn ôm cô ngay lúc này. Tại sao lúc đó lại không nhớ cô, tại sao lại khiến cô khóc. Lồng ngực anh vô cùng khó chịu "Triệu Y xin lỗi em".
Triệu Y về đến nhà thì ôm chầm lấy bố mẹ mà khóc. Họ biết cô gặp chuyện chứ nhưng họ không hỏi vì có lẽ cô đang rất mệt.
\- Nghỉ ngơi đi con mai dậy mọi thứ sẽ qua thôi. La Thanh Lam an ủi.
Triệu Y về phòng tắm rửa bà nghỉ ngơi, đúng là về nhà mọi thứ thật yên bình. Ngày hôm sau tỉnh dậy cô cũng chỉ nói cho bố mẹ biết mình đang mang thai chứ không nói rằng anh đang mất trí nhớ, cô sợ bố mẹ sẽ lại suy nghĩ nhiều.
Ông Triệu nhìn con gái là đủ hiểu mọi chuyện không đơn giản như thế nhưng con bé không muốn nói thì ông bà cũng không muốn ép.
Cố Phong Thần sau khi nhớ lại mọi chuyện mà không gặp được cô thì như phát điên. Anh muốn về gặp cô nhưng lại sợ liệu cô có giận anh . Triệu Y về nhà thoắt cái đã một tuần, nhận được sự chăm sóc, tẩm bổ của bố mẹ mà sức khỏe đã có phần cải thiện hơn. Cô hàng ngày đi làm cùng bố mẹ, dạo chơi nhặt vỏ ốc trên bãi cát cũng rất vui. Chí ít điều đó sẽ không làm cô nhớ anh nhiều hơn.
Sau khi không thể chịu nổi nữa Cố Phong Thần đã dẹp bỏ hết công việc book vé về gặp cô. Triệu Y đang đi dạo ở bờ biển, ngắm nhìn mọi người hoạt động và đám nhóc đang nô đùa trên cát rất vui vẻ. Cô đưa tay xoa xoa chiếc bụng đang ngày một nhô ra của mình.
\- Bảo bối nhỏ của mẹ nhanh lớn nhé. Mẹ sẽ cho con đi chơi đùa như các bạn nhỏ kia.
\- Triệu Y....
Đột nhiên cô nghe thấy ai đó gọi mình nghe rất giống anh. Chả lẽ lại nhớ anh đến mức ảo giác rồi sao.
\- Triệu Y là anh đây.
Cô quay lưng lại nhìn thấy anh đứng ở đóconf đang dang tay về phía cô , đây là thật không phải ảo giác. Triệu Y liền bật khóc hạnh phúc, cuối cùng anh nhớ lại rồi, anh nhớ lại cô rồi. Cô chạy lại ôm trầm lấy anh
\- Phong Thần em nhớ anh lắm, em sợ anh sẽ vĩnh viễn quên em luôn.
\- Xin lỗi vì đã quên em, đã để em tổn thương. Anh còn sợ em sẽ giận anh về mọi chuyện chứ.
\- Giận làm sao được, anh xem này con chúng ta đã lớn hơn rồi đó. Triệu Y đặt tay anh lên xoa bụng mình.
Cố Phong Thần lúc này mới nhớ tới mình đã sắp làm bố.
\- Triệu Y cảm ơn em, cảm ơn vì không bỏ mặc anh. Chúng ta kết hôn nhé, anh quỳ xuống đưa ra trước mặt cô mộ chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.
Cô vừa khóc vừa gật đầu đồng ý. Mọi người ở bờ biển nhìn họ đều vỗ tay chúc phúc. Cố Phong Thần đeo nhẫn vào tay cô rồi đứng dậy ôm cô vào lòng và hôn lên trán .
\\- Dạo này Én cứ bí bí từ ngữ sao ý, mọi người có thấy vậy không???