Xin Lỗi! Vì Không Ở Bên Em Sớm Hơn

Chương 31:Hôn Mê




Nằm trên băng truyền đẩy vào cấp cứu, máu từ đầu anh không ngừng chảy ra ướt đẫm tấm mền trắng . Cô khóc nấc không thành tiếng, Thiên Thiên từ đằng xa chạy lại gần ôm lấy cô ở ngoài phòng cấp cứu.
\- Y Y, đừng lo lắng quá, anh ấy sẽ không sao đâu.
\- Thiên Thiên, là lỗi của mình ,là mình hại anh ấy bị tai nạn. Phong Thần mà có mệnh hệ gì mình sẽ không sống nổi mất.
Thiên Thiên gọi điện báo tin cho ông bà Cố biết. Chỉ một lát sau họ đã chạy hớt ha hớt hải đến bệnh viện. Nhìn thấy Triệu Y đang ngồi khóc, Thất Thiên Thu chạy lại.
\- Triệu Y, Thiên Thiên đã xảy ra chuyện gì, Phong Thần có làm sao không.
Triệu Y ngước lên nhìn bà nức nở nước mắt.
" Mẹ ơi, là tại con, nếu con không gọi Thần anh ấy sẽ không vội vàng chạy sang đường, sẽ không gặp tai nạn. Tất cả là tại con."
Thất Thiên Thu ngồi xuống ôm lấy vai Triệu Y
\- Không phải lỗi của con, Thần sẽ không sao hết, nó sẽ không có mệnh hệ gì. Tất cả những lời bà nố chẳng qua cũng chỉ là để an ủi cô cũng như chính bản thân mình. Con trai duy nhất của bà mà làm sao thì người làm mẹ như bà sao chịu nổi. Bốn người cứ thấp thỏm lo âu nhìn vào phòng cấp cứu, đã 2 tiếng mà bác sĩ vẫn chưa ra. Thiên Thiên làm bác sĩ phẫu thuật ít nhiều cô biết để cấp cứu lâu như vậy ắt hẳn không hề nhẹ nhưng cô không dám nói sợ làm mọi người hoảng sợ thêm.
Ting, cuối cùng đèn phòng cấp cứu đã tắt bác sĩ bước ra. Mọi người đều vội vàng đến lại gần.
\- Bác sĩ, con trai tôi sao rồi. Ông Cố lúc này vô cùng sốt ruột.
\- Gia đình bình tĩnh, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng mất máu nhiều, tình trạng hôn mê sâu sẽ xảy ra. Cậu ấy tỉnh lại hay không còn tùy thuộc vào chính bản thân cậu ấy và gia đình hỗ trợ. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy đến phòng hồi sức, mọi người có thể vào thăm.
Nghe được tình trạng hôn mê của anh, Triệu Y đã ngất lịm đi trong vòng tay của Thất Thiên Thu. Nằm trong phòng đến tối cô mới tỉnh lại, xung quang không có ai. Cô không biết mình đã lịm đi từ lúc nào. Ở cổ tay cô còn đang cắm ống kim truyền nước. Nhanh chóng rút nó ra cô đi ra khỏi phòng tìm phòng bệnh của anh. Thiên Thiên thấy cô tỉnh thì chạy tới lo lắng.
\- Triệu Y , cậu tỉnh rồi sao, cậu không nghỉ ngơi sẽ ảnh hưởng đến em bé đó.
\- Thiên Thiên, Thần ở đâu, anh ấy ở đâu. Cậu mau dẫn tớ đến gặp anh ấy đi. Cô lại bật khóc trong rối bời.
\- Được được bây giờ mình dẫn cậu đi.
Thiên Thiên dẫn cô đến phòng anh nằm, nhìn thấy anh trên giường bệnh. Đầu thì băng bó kín, cô bật khóc chạy lại.
\- Thần, em đây, Triệu Y đây. Anh mau tỉnh dậy nhìn em đi, mau nhìn xem em mang thai com của chúng ta này. Cô kêu khóc nức nở nhưng chẳng lay động được người nằm trên giường. Anh vẫn nằm im không phản ứng gì. Triệu Y cứ ngồi bên cạnh, hết khóc lại ngồi ngẩn ngơ, hết ngồi lại khóc. Khóc đến kiệt sức mà ngủ quên lúc nào không hay. Thất Thiên Thu nấu ít cháo mang vào cho cô, ngồi nhìn cô xơ xác chỉ sau một ngày bà thương xót vô cùng.
\- Con ăn chút cháo đi cho lấy lại sức.
\- Mẹ ơi con không muốn ăn.
\- Thế con định không nghĩ cho em bé sao. Bây giờ không phải mình con nữa mà là hai người của nhà họ Cố.
Ngày hôm sau Quân Hàm có đem giấy tờ cần chữ kí của anh đến bệnh viện. Cố PHong Vân đã thay con trai kí và tạm thời xử lí công việc của công ty. Cô thì ngày nào cũng ở bệnh viện trò chuyện cùng anh chỉ mong anh sớm tỉnh lại. Vậy mà một tháng trôi qua tình trạng của anh vẫn vậy, không có gì thay đổi.

Én đây, én đây. Các bạn ơi vì đây là tác phẩm đầu của tôi, ngôn từ chưa được trau chuốt lắm. Nếu sai sót mọi người góp ý và bỏ qua cho én nha. Yêu các bạn rất nhiều❤❤