Hôm nay cô suy nghĩ mãi có nên đi gặp anh hay không thì đến giờ ăn trưa Cố Phong Thần lại gọi cô vào phòng làm việc. \- Trưa nay đi ăn cùng tôi nhé.
Cô suy nghĩ một lát thì từ chối.
\- Xin lỗi nhưng hôm nay tôi có hẹn mất rồi.
\-Vậy sao , thế thôi để lần khác vậy. Anh đang cảm thấy hơi thất vọng vì mình bị từ chối nhưng cũng đành thôi.
Giờ nghỉ trưa cô bắt xe đến quán Coffee C nơi đó thời còn đi học cô và anh ta thường hay lui đến. Đẩy cửa bước vào cô đã nhìn thấy Hoắc Kiến Kiêu ngồi ở bàn anh đang mân mê cốc nước có vẻ rất suy tư . Bước lại gần, cô ngồi xuống phía đối diện.
\- Em đến rồi Sao em uống gì để anh gọi.
\- Thôi có gì nói thẳng đi , tôi còn phải về làm việc .
\- Vậy dạo này em sống có ổn không?
\- Từ lúc anh đi thì tôi sống ngày nào cũng ổn, ăn càng ngon ngủ càng tốt.
Hoắc Kiến Kiêu nắm lấy tay cô với ánh mắt đầy hối hận và bi thương.
\- Tiểu Y, anh xin lỗi em , xin lỗi vì đã tổn thương em . Nhưng em có thể cho anh một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm không??
Cuối cùng thì cô cũng đã nghe được câu nói đó. Trong lòng dâng lên nỗi xúc động làm mắt cô dần mờ hơi nước.
\- Anh nói hay nhỉ , trong tình yêu khi đã phản bội thì chỉ cần một lời xin lỗi là có thể bỏ qua sao.
\- Tiểu Y, anh thật sự biết mình sai nhưng hôm đó do anh hồ đồ , mất kiểm soát chứ anh thật sự rất yêu em . Em vẫn còn yêu anh mà phải không.
\- Yêu, nếu lúc đó anh nói anh yêu tôi thay vì rời đi thì có lẽ tôi đã tha thứ cho anh rồi. Nhưng ngày hôm đó chính anh đã từ bỏ đi cơ hội đó rồi.Cô nở nụ cười nhưng nước mắt nơi khóe mi cũng đã rơi.
Hoắc Kiến Kiêu quỳ xuống nắm chặt lấy đôi bàn tay của cô mặc kệ những ánh nhìn từ những người xung quanh.
\- Tiểu Y, anh biết mình là thằng tồi tệ nhưng xin em hãy vì tình cảm 9 năm tốt đẹp của chúng ta mà cho anh thêm một cơ hội để chuộc lỗi.
Cô cười chua xót:
\- 9 năm tốt đẹp ư? Anh thật sự coi đó là tốt đẹp . Chỉ có anh cảm thấy nó tốt đẹp thôi. Cô quát lớn.
\- Năm 17 tuổi, tôi là người theo đuổi anh. 20 tuổi vừa học vừa làm kiếm tiền giúp anh. 22 tuổi tôi không màng danh lợi cùng anh trưởng thành. Tôi chưa bao giờ than trách 1 câu khi ở cạnh anh vì tôi nghĩ sau này anh ổn định rồi lúc đó sẽ lấy tôi làm vợ. Nhưng không, anh trả lại cho tôi bằng 1 cú phản bội liệu anh nghĩ tôi có nên yêu anh nữa hay không. Xin lỗi anh nhưng đã đến lúc tôi phải đền bù lại thanh xuân cuối cùng cho bản thân rồi.
Cô hất tay anh ra rồi đứng dậy rời khỏi quán còn anh thì quỳ gối mà tâm như chết lặng.
\- Mình đã đối xử với cô ấy tệ đến vậy sao? Mình có thể vô tâm đến thế à.
Cô rời khỏi quán với tâm trạng chẳng khá hơn là bao nhưng ít ra cuối cùng thì những lời trong lòng cũng đã được nói hết. Từ bây giờ coi như cô sống vì chính bản thân, phải yêu thương bản thân nhiều gấp bội.
Hoắc Kiến Kiêu sau khi gặp cô xong thì cũng như một kẻ thất bại. Bây giờ anh mới hiểu cô đối với anh quan trọng như thế nào. Lang thang trên phố nhìn dòng người qua lại, nhìn những cặp đôi vô tư thể hiện tình cảm làm anh cảm thấy nếu không vì ham muốn, không vì hư vinh chắc giờ này anh cũng đang bên cô hạnh phúc như vậy.
Sau bao lâu thì tôi cũng quyết định trở lại, là tác phẩm đầu hơi nản xíu nhưng mọi người hãy ủng hộ tui nhen??