Xin Lỗi Vì Đã Để Em Chờ Lâu Như Vậy

Chương 8




Bốn người vừa ngồi ăn trưa vừa nói về cuộc thi thì Lâm Khả để ý thấy Cố Tiêu Thành và Hà Thanh đều có món sườn xào chua ngọt nên cô bèn hỏi.

'' Anh họ, anh cũng thích món sườn xào chua ngọt này ư?'' Lâm Khả hỏi Cố Tiêu Thành.

'' Ừm'' Cố Tiêu Thành chỉ ừm một cái đầu vẫn không ngẩng lên, tay vẫn cầm đũa gắp thức ăn đưa vào miệng.

'' Thanh Thanh cũng rất thích ăn món này đó. Hai người giống nhau ghê.'' Lâm Khả cười tít mắt mà nói.

Cố Tiêu Thành nghe Lâm Khả nói vậy thì dừng đũa lại, cả hai không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau. Hai ánh mắt chạm nhau làm Hà Thanh có chút ngại ngùng, nói sao thì cô cũng là thích anh, đột nhiên bị nhìn thẳng như vậy cô ngại cũng là đúng thôi.

'' Món này rất ngon, nhiều người thích cũng phải thôi.'' Hà Thanh vội vàng trả lời vì sợ Lâm Khả hiểu lầm, nhưng sao cô phải sợ Lâm Khả hiểu lầm trong khi cô và Cố Tiêu Thành có là gì của nhau đâu chứ.

'' Ò'' Lâm Khả ò một tiếng nhưng khi nhìn thấy hai gò má ửng hồng của Hà Thanh thì cô đã không nhịn được mà cười.

'' Anh ăn xong rồi! Về cuộc thì nếu có gì thắc mắc không hiểu thì cứ hỏi anh.'' Cố Tiêu Thành đứng dậy chuẩn bị rời đi.

'' Vậy hay là chúng ta kết bạn Wechat với nhau đi. Nếu có gì việc gì thì chỉ cần nhắn tin thôi, đỡ bọn em phải chạy đi tìm các anh.'' Lâm Khả hí hửng đưa ra đề nghị.

'' Ý này hay đó. '' Lục Ngôn vỗ tay tán thành ý kiến.

Cố Tiêu Thành suy nghĩ một chút rồi nói.



'' Vậy cũng được.'' Nói rồi anh lấy điện thoại từ trong túi áo ra bấm vào mã wechat của mình rồi đặt lên bàn.

'' Quét mã đi, có gì thì nhắn cho anh.'' Cố Tiêu Thành nói.

Lâm Khả lấy máy ra quét mã wechat của Cố Tiêu Thành sau đó quay qua nói với Hà Thanh.

'' Thanh Thanh, cậu cũng kết bạn với anh ấy đi, như vậy thì lúc cậu cần tìm anh ấy cũng không cần phải thông qua mình nữa.''

Hà Thanh tay cầm điện thoại hơi do dự thì đã bị Lâm Khả cướp mất điện thoại rồi tự quét mã của Cố Tiêu Thành.

'' Cậu không phải sợ sẽ làm phiền. Anh ấy à, cậu cứ tuỳ ý làm phiền đi.'' Lâm Khả vui vẻ cười đùa với Hà Thanh.

'' Như vậy sao được chứ.'' Hà Thanh lo lắng nói với Lâm Khả. Cô chỉ sợ làm như vậy sẽ phiền đến anh, nhỡ mà khiến anh ghét cô thì phải làm sao đây.

'' Không phiền.''

Cố Tiêu Thành đột nhiên lên tiếng, Hà Thanh ngước lên nhìn anh, ánh mắt lại một lần nữa chạm nhau. Lần này ánh mắt anh nhìn cô đã khác lúc nãy rồi, có một chút sự ôn nhu trong đó. Đôi mắt Cố Tiêu Thành đen láy hoà lẫn trong đó một sự ôn nhu, dịu dàng khiến Hà Thanh nhìn anh mãi không rời.

Cố Tiêu Thành thấy Hà Thanh ngơ người ra bèn ho một tiếng khiến cô gái nhỏ giật mình vội quay mặt đi.

'' Thanh Thanh, hay là em quét luôn wechat của anh đi.'' Lục Ngôn vừa nói vừa đưa điện thoại ra trước mặt Hà Thanh.

'' Thanh Thanh? Hai người thân thiết với nhau từ khi nào vậy?'' Cố Tiêu Thành nghe bạn thân gọi Hà Thanh như vậy thì có chút khó chịu.

'' Vừa lúc nãy.'' Lục Ngôn mỉm cười nói với Cố Tiêu Thành rồi quay qua nhìn Hà Thanh luôn.

'' Vừa lúc nãy? Cậu cũng không phải tham gia cuộc thi, kết bạn với cậu làm gì chứ.'' Cố Tiêu Thành có chút bực bội mà nói với Lục Ngôn.

'' Sao nào, chỉ mình cậu được kết bạn với mỹ nữ còn mình thì không được sao.'' Lục Ngôn trả lời Cố Tiêu Thành với giọng điệu châm chọc. Từ ngày quen biết Cố Tiêu Thành đến nay Lục Ngôn chưa từng thấy anh để ý đến bất cứ cô gái nào cả, wechat anh còn không kết bạn với bất cứ cô gái nào, nhiều lúc Lục Ngôn còn tưởng Cố Tiêu Thành không thích con gái. Hôm nay mới được chứng kiến tiểu Tiêu Thành không gần nữ sắc để ý đến một cô gái nên Lục Ngôn nhất định không bỏ qua cơ hội này mà trêu chọc anh.

'' Tuỳ cậu.'' Cố Tiêu Thành khuân mặt u ám trả lời Lục Ngôn.

Lục Ngôn cứ ngỡ sẽ được chứng kiến cảnh Cố đại nhân ghen tuông mà ai ngờ anh nói câu khiến Lục Ngôn chán nản tụt hết cảm xúc.



Cố Tiêu Thành quay người rời đi, vừa đi được ba bước thì anh dừng lại.

'' Chiều nay em có tiết không?'' Anh quay lại hỏi Hà Thanh.

Hà Thanh bị hỏi đột ngột nên hơi sững sờ, cô lúng túng nói.

'' Anh hỏi tôi ư!'' Cô vừa nói vừa chỉ tay vào người mình.

'' Không em thì còn ai, chẳng lẽ hai người họ.'' Cố Tiêu Thành nhìn cô chằm chằm mà nói.

Bị người khác nhìn đối diện như vậy Hà Thanh có chút bối rối, cô cố trả lời câu hỏi của anh.

'' Có, 2 tiết.''

'' Vậy chiều cùng về đi. Tôi đợi ở cổng.'' Anh nói với Hà Thanh rồi quay người bước đi nhưng bị Hà Thanh nói lại.

'' Tôi tự về được.'' Hà Thanh trả lời trong sự tức tối. Anh muốn người ta đi cùng mà anh dùng giọng điệu ra lệnh như vậy thì ai mà muốn về cùng chứ.

Cố Tiêu Thành nghe cô trả lời như vậy ánh mắt anh tà mị nhìn cô.

'' Tôi không muốn lại phải nhặt em về như lần trước nữa đâu. Kẻo lại có một vài người có ý đồ bất chính, tôi cứu không nổi.'' Anh vừa nói với cô vẻ châm chọc vừa liếc ánh mắt lạnh lùng qua nhìn Lục Ngôn.

Lục Ngôn bị Cố Tiêu Thành liếc khiến anh rùng mình, trước giờ Cố Tiêu Thành có bao giờ nhìn anh như vậy đâu. Lục Ngôn cảm thấy tiểu Tiêu Thành của anh đã thay đổi rồi.

Hà Thanh sau khi nghe Cố Tiêu Thành nói vậy thì như chết lặng. Cô không hiểu sao anh lại nói như vậy, nội tâm Hà Thanh lúc này “ anh ấy nói gì vậy, gì mà nhặt về như trước kia chứ, mình nhớ là đâu có thân thiết với anh ấy đến mức đó đâu. Khoan đã, trước kia ư, chẳng lẽ là đêm hôm đó....” Hà Thanh chợt nhớ ra đêm Cố Tiêu Thành thông báo chương trình “ Ngôi sao nhỏ giữa bầu trời đêm” ngừng phát sóng, cô đã đi uống rất nhiều rượu, nhưng cô không biết bản thân mình đã về nhà bằng cách nào. Bây giờ mới nhớ đến đêm hôm đó Cố Tiêu Thành đưa cô về tận nhà mà cô chẳng hề hay biết gì.

Đến chiều, Hà Thanh vừa ra đến cổng thì thấy Cố Tiêu Thành đã đứng đợi cô dưới gốc cây Mộc Lan, bên cạnh anh là một chiếc xe đạp. Hà Thanh bước đến chỗ anh đang đứng.

'' Anh đợi lâu chưa.'' Cô cất giọng hỏi anh.

Cố Tiêu Thành nghe thấy tiếng Hà Thanh vội quay lại nhìn.



'' Cũng vừa ra đến thôi.'' Anh ngập ngừng trả lời cô. Thật ra buổi chiều hôm nay anh chỉ có 1 tiết học, bình thường hết tiết là anh sẽ về nhà luôn vậy mà hôm nay anh lại đứng đây chờ cô cả tiết.

'' Vậy thì cùng về thôi.'' Hà Thanh cười mỉm nói với anh.

'' Ừm! Ngồi đi.'' Cố Tiêu Thành vừa nói anh vừa ngồi lên chiếc xe đạp của mình rồi anh quay qua kêu Hà Thanh cũng ngồi lên.

'' Đây là xe anh à.'' Hà Thanh hơi bất ngờ khi anh lại đi xe đạp đến trường, bình thường cô chỉ đi xe bus đến trường thôi.

'' Ừm, ngồi lên đi.'' Anh trả lời rồi thúc giục cô ngồi lên xe.

Hà Thanh ngôi lên yên sau để Cố Tiêu Thành chở về, vì trước giờ không quen mặc váy ngắn nên khi ngồi trên xe váy Hà Thanh đã bị gió hất bay lên, cô vội vàng lấy tay kéo váy lại. Cố Tiêu Thành thấy Hà Thanh đang lúng túng vì chiếc váy nên đã dừng xe lại, anh cởi chiếc áo khoác ngoài đưa cho cô.

'' Thời tiết hôm nay nóng quá! Cô cầm giúp tôi.'' Nói rồi anh đưa chiếc áo ra phía sau cho Hà Thanh.

Hà Thanh thấy Cố Tiêu Thành đưa áo khoác cho mình thì mỉm cười, Hà Thanh thầm nghĩ “ Con người này đúng là ngoài lạnh trong nóng mà.” Thời tiết hôm nay chỉ có 17 độ C, làm gì mà nóng chứ.

Hà Thanh đón lấy chiếc áo Cố Tiêu Thành đưa cho rồi khoác lên đùi mình.

'' Bám chắc vào tôi đi sẽ hơi nhanh đấy.'' Cố Tiêu Thành nói với Hà Thanh.

Hà Thanh nghe vậy hai tay đưa lên định nắm lấy áo anh nhưng lại ngập ngừng rụt tay lại. Cố Tiêu Thành thấy vậy anh cố tình đạp xe nhanh hơn khiến Hà Thanh hoảng sợ vội vàng nắm lấy vạt áo anh. Thời điểm này cả hai không hẹn mà cùng mỉm cười, trong lòng cả hai người đều cùng nảy ra một cảm giác khác lạ với đối phương, một hạt giống tình cảm đã được gieo vào trong trái tim hai người.

Tháng ba ở Nam Kinh chính là tháng hoa Mộc Lan nở rộ đẹp nhất, trên con đường từ trường về nhà của hai người trông rất nhiều hoa Mộc Lan. Mộc Lan nở rộ trắng xoá hai bên đường, mùi hương hoa toả ra khắp con phố mà hai người đi qua, gió rung rinh làm những cách hoa bay theo làn gió mát chạm vào mái tóc thiếu niên rồi từ từ rơi xuống bàn tay thiếu nữ, khoảnh khắc ấy cách hoa trắng ngần đã được tô hồng bởi sự rung động chớm nở.