Xin Lỗi Vì Đã Để Em Chờ Lâu Như Vậy

Chương 35






Hà Thanh nhìn theo bóng lưng rời đi vội vàng của Lục Ngôn khuân mặt hiện lên nét lo âu.

" Là Lục Ngôn! Anh ấy có sao không?" Hà Thanh giọng lo lắng hỏi Cố Tiêu Thành.

Đối với Hà Thanh, Lục Ngôn giống như một người anh trai vậy. Mặc dù thời gian quen biết nhau không quá lâu, nhưng với một người chưa từng được cảm nhận tình thương từ anh trai như Hà Thanh mà nói, thì những hành động, lời nói, sự động viên khích lệ tinh thần, sự quan tâm mà Lục Ngôn dành cho cô khiến cô cảm giác như mình có được một người anh trai vô cùng quý giá, luôn có mặt giúp đỡ mỗi khi cô khó khăn. Khi thấy cô buồn thì không ngần ngại mà làm những trò hề để cho cô vui vẻ.

" Cuối cùng vẫn phải đối mặt." Cố Tiêu Thành thở dài, đôi mắt vô định nhìn về phía biển cả đen kịt, nơi mà chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào.

Đôi mắt anh sâu hun hút như đại dương xanh thẳm ngoài kia, ẩn chứa trong đó biết bao suy tư nhưng lại không muốn người ta biết được. Đôi mắt nhìn vào không trung vô định như một kẻ lang thang không có chốn về.

Dù đã che giấu cảm xúc hỗn loạn trong lòng nhưng Cố Tiêu Thành vẫn không giấu được Hà Thanh. Cô nắm lấy bàn tay anh dịu dàng nói:

" Anh đi tìm anh ấy đi."

Cố Tiêu Thành quay sang nhìn Hà Thanh, ánh mắt đã không giấu nổi nét buồn.

" Em biết anh nghĩ gì sao?"

" Không biết! Nhưng đôi mắt của anh không biết nói dối."

" Đi đi! Gửi lời xin lỗi chân thành này của em đến anh ấy nhé." Hà Thanh cười trừ vỗ nhẹ vào bàn tay Cố Tiêu Thành mà nói.

" Được!"

Cố Tiêu Thành tạm biệt Hà Thanh rồi đi xuống đường, đi theo hướng Lục Ngôn rời đi.

Lục Ngôn vẫn ngồi bên vệ đường khóc thút thít, tay còn cầm chiếc bánh kem vị dâu ấy.

Chẳng hiểu sao lúc này Cố Tiêu Thành lại nhìn Lục Ngôn thành dáng vẻ hài hước khiến anh không nhịn được mà bật cười.

Cố Tiêu Thành đến trước mặt Lục Ngôn đưa lon bia ra trước mặt anh chàng.

" Đừng khóc nữa! Nhìn cậu có khác nào đứa trẻ lên ba không."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc Lục Ngôn ngẩng đầu lên nhìn.

" Thằng bạn tồi! Cậu còn mặt mũi đến gặp tôi sao."

Lục Ngôn nhìn thấy Cố Tiêu Thành thì mếu máo khóc to hơn, nước mắt nước mũi lẫn lộn, tèm lem trên khuân mặt ấy. Thì ra đây chính là dáng vẻ khiến cho Cố Tiêu Thành không thể nhịn cười được, người khác thất tình thì có dáng vẻ đau buồn, khổ sở, thất vọng còn Lục Ngôn thất tình thì chẳng khác nào một đứa trẻ con nghịch ngợm làm lấm lem hết mặt mũi, khiến người ta không thể không cười trên nỗi đau của anh được.

" Được rồi! Là lỗi của tôi, là tôi sai. Tôi không nên thiên vị Bắc Tư Đình mà bỏ qua cảm xúc của cậu." Cố Tiêu Thành vỗ nhẹ vào vai Lục Ngôn an ủi.

" Đồ tồi! Cậu và Thanh Thanh đều tệ như nhau. Sao hai người có thể kết hợp lừa gạt tôi chứ. Trái tim nhỏ bé này của tôi sao có thể chịu được tổn thương như thế chứ." Lục Ngôn càng khóc lớn hơn, giọng nói đấy oán trách.

" Cậu có phải đàn ông không vậy? Sao hở tí là khóc rồi." Cố Tiêu Thành thấy Lục Ngôn khóc lớn bèn giở giọng trêu đùa.

Lục Ngôn nghe xong như bị đả kích khiến anh chàng nín khóc luôn mà quay qua nhìn Cố Tiêu Thành bằng ánh mắt hình viên đạn rồi quát lớn.

" Cậu mới không là đàn ông đó! Ông đây trai thẳng rõ ràng nhé."

Nhìn Lục Ngôn tức giận Cố Tiêu Thành lại liên tưởng anh chàng thành bộ dạng con nhím đang xù lông lên khi bị chọc vào làm anh bật cười.

" Cậu còn cười được. Cố Tiêu Thành, cậu có trái tim không vậy. Ông đây cóc thèm chơi với cậu nữa." Lục Ngôn càng tức giận hơn khi bị Cố Tiêu Thành chê cười.

" Không khóc nữa sao? Nhìn dáng vẻ lúc nãy của cậu ẻo lả, yếu đuối chẳng khác nào con gái cả."

" Còn nói được sao! Đó chẳng phải do tên khốn nhà cậu và cô người yêu bé bỏng của cậu gây ra cho tôi à." Lục Ngôn đấm vào vai Cố Tiêu Thành phụng phịu nói.

" Chẳng phải cậu biết trước kết quả này rồi sao? " Cố Tiêu Thành ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao nghiêm túc nói.

 Lục Ngôn đang giận dỗi thì vẻ mặt bỗng trầm tư xuống, anh thở dài một hơi rồi cũng ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời đêm rồi nói.

" Biết chứ! Nhưng vẫn không nhịn được mà muốn thử một lần. Chỉ là không ngờ lại đau đến vậy."

Cố Tiêu Thành lặng lẽ quay sang nhìn Lục Ngôn.

" Khó buông bỏ đến vậy sao?"

Lục Ngôn nhìn những ngôi sao trên trời lên tiếng trả lời.

" Ừm! Cô ấy xuất hiện trong cuộc đời tôi như ngôi sao Thiên Lang vậy. Dù xung quanh có hàng trăm vì sao khác thì cô ấy cũng không bị lu mờ đi, cô ấy chính là sự đặc biệt nhất trong cuộc đời tôi. Đặc biệt đến nỗi tôi chỉ muốn giấu cô ấy đi làm của riêng mình. Như thế thì chẳng ai có thể tranh giành cô ấy với tôi được nữa."

" Nhưng đáng tiếc! Cô ấy không yêu tôi. Cho dù là tôi xuất hiện trước nhưng cô ấy vẫn chọn Tư Đình. Dù tôi biết trước kết quả này rồi những vẫn không kiềm chế được mà muốn đến gần cô ấy hơn một chút."

Lục Ngôn cành nói, anh càng trở nên xúc động.

" Tôi chỉ muốn cá cược một lần, chỉ là lần cá cược này tôi thua thảm quá."

Đôi mắt Lục Nhôn đỏ ngầu, nước mặt lại một lần nữa chảy xuống gò má anh. Dù cố gắng kìm chế rồi nhưng vẫn là không được. Mỗi lần nghĩ đến người con gái mình yêu thì trái tim lại đau nhói không thôi.

" Lục Ngôn! Cậu không thua, chỉ là chưa đúng người thôi."

" Đừng bi lụy như thế chứ! Chẳng giống Lục Ngôn mà tôi quen chút nào." Cố Tiêu Thành vỗ vỗ vào vai Lục Ngôn động viên.

" Tôi không có lụy nhé! Cho tôi buồn hết đêm nay đi. Ngày mai tôi sẽ học cánh quên đi cô ấy." Lục Ngôn tay cầm lon bia đưa lên uống một hơi liền hết nửa lon.

Lục Ngôn đưa tay lau miệng quay qua nhìn Cố Tiêu Thành thì thấy anh đang nhìn mình bằng ánh mắt không tin tưởng thì tức giận nói.

" Đừng nói là cậu không tin tôi nhé! Lục Ngôn này có bao giờ nói xuông chưa. Cố Tiêu Thành ngày mai tôi sẽ cậu thấy một Lục Ngôn hoàn toàn mới." Lục Ngôn tuyên bố hùng hổ trước mặt Cố Tiêu Thành.

Cố Tiêu Thành nghiêng đầu mỉm cười không nói gì.

" Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Tôi nói được làm được, cậu chờ đó cho tôi."

" Được thôi! Rất mong chờ cậu Lục vào ngày mai." Cố Tiêu Thành cười trừ nói.

" Cậu đợi đó." Lục Ngôn nói rồi tiếp tục uống cạn lon bia.

Hai người cứ như vậy ngồi uống với nhau chẳng biết đã hết bao nhiêu lon bia. Chỉ thấy khi Cố Tiêu Thành đưa Lục Ngôn trở về khách sạn thì người anh chàng đã mềm như sợi bún rồi nằm bất tỉnh nhân sự không biết gì nữa.