Xin Lỗi Vì Đã Để Em Chờ Lâu Như Vậy

Chương 33




Đêm hôm ấy.

Lâm Khả vừa tắm xong bước từ trong phòng tắm ra thì thấy Hà Thanh đang cặm cụi bấm điện thoại như đang nhắn tin với ai đó.

" Thanh Thanh! Cậu nhắn tin với anh họ sao? Cứ cười tủm tỉm mãi thế!" Lâm Khả bước đến bên kệ tủ đầu giường kéo ngăn kéo ra lấy chiếc máy sấy không quên trêu trọc luôn cô bạn thân.

Hà Thanh nghe thấy tiếng Lâm Khả ngay cạnh bên tai mình thì vội vàng úp điện thoại xuống, vẻ mặt cô gượng gạo lắp bắp trả lời.

" Đâu....đâu có đâu." Hà Thanh đưa tay ra sau gáy vuốt nhẹ, giọng nói hơi run cứ như cô vừa bị người ta bắt quả tang tại trận khi đang làm điều gì mờ ám vậy.

Quen biết nhau hơn mười năm Lâm Khả hiểu rõ con người của Hà Thanh. Lâm Khả biết mỗi lần Hà Thanh nói dối là tay cô lại vô thức đưa lên gáy vuốt nhẹ, còn giọng điệu lắp ba lắp bắp nói không nên lời mỗi khi cẳng thẳng của cô nữa.

" Ồ! Mình biết rồi! Cậu không cần phải căng thẳng quá đâu." Lâm Khả mỉm cười cầm máy sấy đi vào phòng tắm. Cô lười vạch trần diễn xuất vụng về này của Hà Thanh. Hà Thanh có thể khiến cho người khác tin vào lời nói dối của mình bằng ánh mắt và khả năng điều tiết cảm xúc ổn định nhưng với Cố Tiêu Thành thì là ngoại lệ. Cứ mỗi lần nói về Cố Tiêu Thành là những lời nói dối của cô đều vô hiệu lực, cứ như anh là điều duy nhất khiến cô không thể vượt qua được vậy.

Nhìn theo bóng lưng Lâm Khả đi cho đến khi cánh của phòng tắm đóng lại Hà Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng cầm máy lên nhắn một dòng tin nhắn rồi gửi đi " May quá! Khả Khả, không phát hiện."

Một lúc sau Lâm Khả bước ra khỏi phòng tắm thấy Hà Thanh đang sửa soạn lại váy áo thì tò mò hỏi.

" Thanh Thanh, cậu đang làm gì vậy?"

" Khả Khả! Sấy tóc xong rồi sao? Thay đồ rồi cùng mình ra ngoài." Hà Thanh vừa chỉnh lại mái tóc của mình vừa nói.

" Ra ngoài? Thanh Thanh, cậu ra ngoài vào giờ này làm gì?" Lâm Khả ngạc nhiên khi nghe Hà Thanh nói, vì bây giờ đã gần mười hai giờ đêm rồi mà Hà Thanh còn định ra ngoài.

" Đi dạo! Mình biết có một quán ăn đêm gần đây ngon lắm. Dẫn cậu đi thưởng thức." Hà Thanh quay lại nhìn Lâm Khả mỉm cười nói.

" Ăn đêm sao? Được đó! Mình thay đồ liền." Cứ nhắc đến đồ ăn là hai mắt Lâm Khả lại sáng lên, cô nàng hí hửng đi thay đồ.

" Mà cánh anh họ cũng đi cùng chúng ta sao?" Lâm Khả chợt nhớ ra ban nãy có thấy Hà Thanh nhắn tin cho Cố Tiêu Thành nên cô nàng vu vơ hỏi mặc dù biết trước là kiểu gì cũng sẽ có họ đi theo.

" Không! Họ không đi cùng. Chỉ mình và cậu thôi. Đi ăn đêm là phải ăn uống hết mình, nếu để anh Tiêu Thành thấy bộ dạng ăn uống của mình lúc đó thì hình tượng mình xây dựng bấy lâu nay sẽ sụp đổ mất. Không được! Không được!" Hà Thanh vừa nói vừa lắc đầu liên tục.

Lâm Khả không nói gì chỉ nở một nụ cười đồng cảm với Hà Thanh rồi tiện tay cầm lấy một chiếc váy để thay.

" Không! Thay bộ váy trắng kia đi." Hà Thanh khuân mặt nghiêm túc chỉ tay vào bộ váy trắng trong vali của Lâm Khả mà nói lớn.

" Bộ này sao?" Lâm Khả cầm bộ váy trắng trong vali lên nhìn Hà Thanh hỏi.

Hà Thanh gật đầu biểu thị rồi vội vã đẩy Lâm Khả vào trong phòng tắm thay đồ.

Lâm Khả mặc dù rất thắc mắc tại sao Hà Thanh lại muốn cô mặc bộ váy trắng này, mà không phải bộ khác, nhưng cô vẫn vô thức làm theo.

Lâm Khả bước ra khỏi phòng tắm nghi hoặc hỏi Hà Thanh.

" Thanh Thanh! Chỉ là đi ăn đêm thôi mà, có cần phải ăn mặc thế này không?"

" Đi thôi! Không lát nữa là hết đồ ngon đó." Hà Thanh không trả lời câu hỏi của Lâm Khả mà vội vàng đẩy cô bạn thân ra ngoài mặc cho trong đầu cô nàng đang có rất nhiều thắc mắc.

" Thanh Thanh! Sao lâu vậy vẫn chưa tới nữa? Cậu có chắc là đi đúng đường không đó? Mà hình như đây là bãi biển buổi chiều nay chúng ta chơi đùa mà." Lâm Khả thừa biết cái tính mù đường của Hà Thanh vậy mà lúc đầu vẫn cố chấp để cho Hà Thanh dẫn đường, khiến bây giờ từ đi ăn đêm mà lại ra tận bãi biển luôn rồi.

Hà Thanh sờ soạng trong túi áo như đang tìm thứ gì, sau đó là vẻ mặt hốt hoảng lo lắng quay sang nói với Lâm Khả.

" Khả Khả! Mình quên ví và điện thoại rồi. Bây giờ mình chạy về lấy, cậu đợi mình ở đây nhé!" Nói rồi Hà Thanh vội vàng chạy đi thật nhanh khiến Lâm Khả có lời muốn nói với cô nhưng không kịp mở lời.

Lúc này chỉ còn mình Lâm Khả đứng trên bãi biển, ánh đèn đường ngoài kia dù rất sáng nhưng lại không thể chiếu tới bờ biển ở đây được, khiến cho mọi thứ xung quanh đều bao chùm bởi một màu đen tĩnh mịch.

Gió mang theo hơi thở của biển thổi đến, mát lạnh, chạm vào làn da mỏng manh của Lâm Khả khiến cô cảm thấy có chút lạnh. Dù rất sợ bóng tối nhưng tiếng sóng biển ngoài kia lại thu hút sự chú ý của Lâm Khả khiến cô mê mẩn bước ra ngoài bãi cát. Lâm Khả nhắm mắt lại, cô cảm nhận rõ ràng được sự mát mẻ của biển cả từ những cơn gió mang đến và tiếng sóng biển rì rào như lời thì thầm của biển cả.

Đang mải đắm chìm trong sự dịu dàng mà biển cả mang lại thì bỗng những ánh đèn sáng lên khiến Lâm Khả theo phản xạ mà vội vàng che mắt lại vì chói.

Ba mươi giây sau Lâm Khả mới dần thích nghi được với ánh đèn sáng, cô từ từ mở mắt ra. Một hình ảnh lung linh xinh đẹp hiện ra trước mặt cô.

Trước mắt Lâm Khả là hình ảnh Bắc Tư Đình đứng trong một vòng hình trái tim được thắp sáng bằng đèn và những bông hoa, anh khoác trên mình bộ âu phục màu đen chỉnh tề, tay cầm một bó hoa hồng đỏ rất lớn nhìn về phía Lâm Khả mà mỉm cười.

Khoảng khắc ấy trong đôi mắt của Bắc Tư Đình chỉ có hình ảnh của một mình Lâm Khả, tất cả bao nhiêu sự dịu dàng, cưng chiều của anh dành cho cô đều biểu thị hết ở trong ánh mắt đó.

Lâm Khả bất ngờ trước sự xuất hiện của Bắc Tư Đình, bao bọc xung quanh anh là những chiếc đèn sáng lấp lánh và những bông hoa hồng đỏ, đằng sau lưng còn có một tấm bảng rất to có chữ " Làm bạn gái anh nhé! Khả Khả" tất cả đều được thắp sáng bằng những ánh đèn.

Lâm Khả vẫn chưa hết bàng hoàng thì Bắc Tư Đình đã bước đến trước mặt cô.

Bắc Tư Đình đưa tay ra trước mặt Lâm Khả nở nụ cười dịu dàng với cô nàng rồi ôn nhu nói.

" Đi với anh nhé!"

Lâm Khả nhìn vào ánh mắt đầy trân thành của Bắc Tư Đình mà không khỏi rung động, bàn tay từ từ đưa lên nắm lấy tay Bắc Tư Đình.

Bắc Tư Đình nắm chặt lấy bàn tay Lâm Khả dẫn cô bước vào đứng giữa trung tâm.

Bắc Tư Đình đứng đối diện trước mặt Lâm Khả, anh hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí và can đảm của một người đàn ông từ từ khụy một gối xuống, bó hoa trên tay cũng đưa ra trước mặt Lâm Khả, trên tay anh còn cầm theo một chiếc hộp bên trong là một sợi dây chuyền được đặt làm riêng, cả thế giới này chỉ có một sợi duy nhất.