Hà Thanh nhẹ nhàng mở cửa bước ra, cô rón rén bước đi thật nhẹ nhàng ra ngoài.
Ra đến phòng khách cô bắt gặp cảnh tượng Cố Tiêu Thành đang nghiêm túc làm việc, cô ngạc nhiên khi thấy anh đeo kính, trước giờ cô không thấy anh đeo kính cũng chẳng nghe nói anh bị cận hay không.
Nhưng đúng là nhìn dáng vẻ đeo kính nghiêm túc làm việc của anh lúc này nhìn rất ma mị mà lại cuốn hút giống như một tiểu hồ ly vô cùng quyến rũ.
Hà Thanh mê mẩn ngắm nhìn anh, trong lòng cảm thán “ Dáng vẻ nghiêm túc làm việc này vậy mà lại quyến rũ người ta đến thế.”
Hà Thanh khẽ bước thật nhẹ đi về phía Cố Tiêu Thành. Dù cô đã nhẹ nhàng nhất có thể để không ảnh hưởng đến anh làm việc rồi nhưng vẫn bị anh phát giác ra.
Cố Tiêu Thành đang làm việc nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên nhìn. Bỗng chốc anh ngơ người ra, ánh mắt dán chặt lên thân hình mảnh mai của Hà Thanh.
Đôi chân trần trắng nõn của cô bước đi trên nền gỗ mun đen bóng phản chiếu lại hình ảnh của cô tựa như mặt hồ tĩnh lặng. Nhìn cô giống như một bông sen trắng mọc lên giữa hồ nước không có lấy một gợn sóng nào. Chiếc khăn hồng phủ trên đầu còn để lộ ra những lọn tóc ướt cùng với những giọt nước lấp lánh đang nhỏ giọt xuống chiếc áo trắng. Đôi mắt đen sáng lấp lánh nhờ ánh đèn nhìn như những ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm vậy.
Cố Tiêu Thành không ngờ chiếc áo của anh mặc lên người cô lại rộng như vậy. Bị người khác nhìn chằm chằm khiến Hà Thanh cảm thấy ngại ngùng, hai má cô ửng hồng lên, đôi mắt không giấu được sự thẹn thùng trong đó.
Chiếc áo mỏng khoác lên làn da mịn màng như lụa của cô càng làm nổi bật lên nét quyến rũ của người con gái. Nhìn cô giống như một dòng suối trong vắt, thanh khiết vô cùng khiến người ta chìm đắm, say mê vẻ đẹp tự nhiên này.
Cố Tiêu Thành bị vẻ đẹp của cô thu hút, nhìn vào đôi chân thon dài trắng ngần ấy của cô khiến anh có cảm giác ngại ngùng, hai tai anh đỏ lên.
Hà Thanh lấy khăn lau tóc khiến những giọt nước trên tóc cô tung ra bay lại đọng trên đôi môi hồng hào như đã tô một lớp son mỏng của cô. Hà Thanh theo phản xạ tự nhiên đưa tay lên lau miệng, khoảng khắc đôi tay cô chạm vào môi mình để lau đi những giọt nước đã khiến Cố Tiêu Thành nhớ lại cảnh tượng đêm say rượu đó. Nhìn vào bờ môi cô khiến anh nhớ lại cảm giác mềm mại của đôi môi cô đêm hôm ấy, cảm giác bờ môi mát lạnh mềm mại như thạch, hơi thở nhẹ nhàng ấm áp của cô như dư vị của những cơn mưa đầu mùa hạ vừa cho người ta cảm giác mát mẻ vừa sảng khoái vô cùng.
Nhìn vào hành động của Hà Thanh trong chốc lát khiến cổ họng anh nghẹn lại, trong lòng râm ran như có ai đó đang châm lửa thiêu đốt vậy. Rõ ràng anh nhớ đã để điều hoà ở mức nhiệt độ thấp rồi mà sao người anh lại cảm thấy nóng vô cùng. Nhìn thân hình nóng bỏng của cô khiến yết hầu anh chuyển động, có lẽ anh đã phải vất vả lắm để kìm nén con thú trong người.
Hà Thanh bước đến sau lưng anh vươn người về phía trước nhìn chiếc máy tình của anh đang sáng trên bàn mà nói.
'' Anh đang làm việc sao?''
Cố Tiêu Thành nghe Hà Thanh hỏi mới định thần lại, anh điều chỉnh lại cảm xúc rồi hắng giọng trả lời.
'' À! Ừmmm....''
Bỗng Hà Thanh đột ngột quay lại nhìn anh chằm chằm khiến anh có hơi chột dạ như bị cô phát hiện mình đang nhìn lén.
'' Anh bị cận sao? Sao trước giờ không thấy anh đeo kính?''
Nghe xong câu hỏi của cô mới khiến anh bớt căng thẳng hơn, anh từ tốn trả lời cô.
'' Không cận! Đây là kính chống ánh sáng xanh máy tính. Anh phải làm việc với tần suất cao nên cần dùng đến nó.''
'' Ò '' Hà Thanh chỉ ò một tiếng rồi tiếp tục lau tóc mình.
Cố Tiêu Thành thấy vậy bèn đứng dậy đi lấy máy sấy tóc rồi quay lại kéo cô đi.
'' Qua đây anh sấy tóc cho.'' Anh lúc nào cũng dùng giọng điệu nhẹ nhàng, ôn nhu nhất để nói với cô. Giống như mọi sự dịu dàng nhất của anh đều dành cho cô vậy.
Hà Thanh chỉ im lặng đi theo không nói gì. Dường như cô đã quen với việc được anh cưng chiều, đối xử tốt. Nhưng cô lại cảm thấy nó giống như hành động cưng chiều đối với một người em gái hơn là bạn gái.
Hà Thanh lẳng lặng không nói gì, từ đầu đến cuối đều ngồi im để cho anh sấy tóc. Mái tóc cô sau một hồi đã được anh sấy khô, tiếng máy sấy tắt đi khiến không gian trong nhà trở nên im ắng vô cùng.
Cố Tiêu Thành nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt của cô, anh biết bây giờ cô đang nghĩ gì, nếu hôm nay anh không gỡ bỏ nút thắt trong lòng cô thì anh và cô sẽ rất khó để xác định mối quan hệ. Bỗng anh lên tiếng.
'' Thanh Thanh, em đang nghĩ gì vậy?'' Giọng nói trầm ấm vang lên, đôi tay vẫn dịu dàng vuốt ve mái tóc cô.
Hà Thanh từ đầu tới cuối vẫn không ngẩng mặt lên, cô vẫn cúi mặt trả lời.
'' Không nghĩ gì cả!'' Cô nhẹ nhàng trả lời.
Bỗng cô bị giật mình vì anh kéo người cô lại nhấc bổng lên để cô ngồi trên kệ tủ. Bây giờ thì cô có thể nhìn thẳng khuân mặt anh mà không cần phải ngẩng đầu lên nữa rồi.
Cố Tiêu Thành áp sát người cô khiến cô lùi về sau cho đến khi sát tường rồi khiến cô không còn chỗ lui mới chịu dừng lại. Anh dùng giọng điệu trách móc hỏi.
'' Không nghĩ gì! Vậy còn câu trả lời em hứa với tôi đâu? Đừng nói là em chiếm tiện nghi của tôi xong rồi thì phủi mông không chịu trách nhiệm nhé!'' Cố Tiêu Thành vẻ mặt tà mị vô cùng gian xảo ép sát Hà Thanh vào tường.
Hà Thanh vẫn chưa hết bàng hoàng trước hành động của anh. Nghe anh nhắc đến chuyện đó mới khiến cô nhớ lại, hoá ra trước giờ anh vẫn không quên chuyện đêm đó. Hà Thanh tức giận mà quát vào mặt anh.
'' Cố Tiêu Thành, thì ra anh không quên! Đồ lưu manh nhà anh, ai mới là người bị chiếm tiện nghi chứ. Rõ ràng là anh cưỡng hôn tôi mà...'' Hà Thanh hùng hổ nói nhưng nói đến đây thì cô thấy có gì đó sai sai, cô ngượng ngùng quay mặt đi vì xấu hổ. Cố Tiêu Thành anh vậy mà lại gài bẫy cô.
'' Ồ... vậy ra là tôi cưỡng hôn em. Nhưng tôi nhớ đêm hôm đó hình như em cũng không có ý đẩy tôi ra nhỉ?'' Cố Tiêu Thành để lộ nụ cười đắc ý, ánh mắt nham hiểm nhìn cô.
'' Cố Tiêu Thành, anh trêu tôi.'' Hà Thanh tức giận đẩy người Cố Tiêu Thành ra mà bỏ đi.
Cố Tiêu Thành nắm tay Hà Thanh kéo cô vào lòng ôm chặt.
'' Em định chạy đi đâu hả “ Khăn Tắm Hồng”'' Cố Tiêu Thành ghé sát tai cô thì thầm.
Hà Thanh giật thót người khi nghe cái tên “ Khăn Tắm Hồng” ấy, làm sao cô quên được đây chính là tên tài khoản của cô khi cô nghe radio và sử dụng nó để gửi điện tín cho anh chứ.
Hà Thanh quay người lại tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh.
'' Ngạc nhiên lắm sao?'' Cố Tiêu Thành mỉm cười tươi tắn nhìn cô nói.
'' Sao anh lại biết?'' Hà Thanh ngơ ngác mà hỏi Cố Tiêu Thành.
'' Haizzz....thật không ngờ cô gái của anh lại mê đắm giọng nói của anh như vậy. Nếu em thích sau này anh chỉ nói như vậy cho mình em nghe thôi. Chỉ một mình em.'' Cố Tiêu Thành kéo người cô lại gần hơn, ánh mắt thâm tình nhìn cô nói.
'' Ai mà thèm chứ!'' Hà Thanh ngượng đỏ cả mặt phụng phịu quay mặt đi chỗ khác.
Cố Tiêu Thành thấy dáng vẻ này của cô thì không nhịn được mà cảm thán “ Giận dỗi mà cũng đáng yêu như vậy.”