Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Chương 14: Âm mưu




Thúy Vân cùng Minh Sơn hòa thượng âm thầm đi theo bọn họ từ đỉnh núi xuống, đến tòa tháp giữa chân núi thì hoàn toàn mất dấu.



Lúc này tin chắc xung quanh đã không còn ai, Thúy Vân mới chán nản hỏi:



“Minh Sơn, huynh nói xem, trước giờ trong chùa có ai bị mất tích không? Tại sao trụ trì lại không hay biết gì hết vậy?”



“Sư phụ bảo ta theo dõi quan sát bọn họ”



“Ô? Đại sư trụ trì á?”



Lúc này Thúy Vân mới ngớ người, sau đó cười gượng ngùng. Quên mất, đại sư là ai cơ chứ, hóa ra ông ấy đã sớm nhìn ra sự việc, chỉ là chưa bứt dây động rừng mà thôi!



Tuy nhiên, trong lòng Thúy Vân vẫn còn rất nhiều nghi hoặc, tỉ như:



“Minh Sơn đại sư, chẳng lẽ gia đình của những vị tiểu thư kia… lại không hay biết gì ư?”



Minh Sơn vừa quan sát canh chừng bên dưới, ánh mắt sắc lạnh cảnh giác nhìn xung quanh, miệng đáp: “Những vị tiểu thư đó khi mất tích đều để lại một bức thư cho gia đình, đại loại là theo tình lang bỏ trốn. Bọn họ sợ mất mặt nên không dám đi báo lên quan phủ, chỉ đành tự trách mắng mình quản con không nghiêm, nào ngờ…”



“Không đúng, chẳng lẽ bọn họ không nhìn ra nét chữ của con gái mình hay sao? Lại để một lá thư che mắt?”



Bất giác Minh Sơn khẽ cười lên một tiếng, sát khí cũng dần dần hạ xuống: “Ta cũng đang tìm hiểu chuyện đó!”



Nhìn thấy nụ cười ấm áp mê người của vị hòa thượng đầu trọc kia, Thúy Vân bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, đành cúi đầu xuống, tay cầm cành cây vạch vạch vài đường lung tung trên đất. Bỗng nhiên nàng nghe thấy một âm thanh nỉ non nức nở… dường như là của một cô gái…



Thúy Vân theo quán tính ngẩng đầu lên, tìm tới tìm lui một hồi mới xanh mặt, tay run rẩy kéo kéo ống tay áo của Minh Sơn…



“Kia… kia… Ma… nữ…”



Minh Sơn nghe Thúy Vân nói thế thì nhíu mi, nhìn chằm chằm vào vị trí mà ngón tay Thúy Vân đang chỉ vào…



“Cô nương? Nào có ai?”



Thúy Vân muốn khóc, cả người chuyển sang bấu chặt vào tay áo của Minh Sơn, hắn có chút không quen, do trời tối nên không nhìn ra đang đỏ mặt, định gỡ tay nàng ra thì phát hiện lòng bàn tay nàng đã đầy mồ hôi, run rẩy rất sợ hãi:





“Huynh không nhìn thấy ư? Cô … cô ta… đang nhìn chúng ta, vừa nhìn vừa khóc đó…”



Minh Sơn thấy bộ dạng của Thúy Vân không giống như đang giả vờ, đành cẩn thận vén tán cây lên, nhìn lại một lần nữa về ô cửa sổ…



“Cô nương, thật sự không có gì mà? Cô nhìn đi”



Thúy Vân không tin, đẩy người Minh Sơn ra, nhoài người ra nhìn qua tán lá, khí thế hừng hực do tức giận hoàn toàn bị đẩy lui, cả người tiếp tục run rẩy lẩy bẩy hết cả lên:



“… Cô ấy… cô ấy…”



“Cô nương, cô nhìn thấy có người trong đó thật sao?”



Mặt Thúy Vân trắng bệch, cả người lạnh toát, mồ hôi đã sớm ướt đẫm tay chân cùng quần áo, đầu gật lia lịa, ánh mắt chắc nịch, còn không quên kèm theo lời miêu tả:



“Minh Sơn, ta lừa huynh làm gì? Cô ấy mặc một bộ quần áo đỏ thẫm, khuôn mặt trắng bệch, tóc tai… tóc… thế này này…”



Thúy Vân vừa nói, tay buông Minh Sơn ra, vặn vặn trên đầu mình ra sức miêu tả, chỉ là càng nhìn Minh Sơn càng không hiểu, đầu hơi nghiêng sang một bên. Thúy Vân cắn môi, nghĩ ngợi một hồi mới vui mừng thốt lên:



“Đúng rồi, kiểu tóc rất giống tân nương!”



Nghe thấy hai chữ tân nương này, ánh mắt của Minh Sơn hạ xuống mang theo tia suy nghĩ, sau đó đặt Thúy Vân lên vai, cả người tung lên không trung, cuối cùng đáp xuống ngay bệ cửa sổ. Ban đầu Thúy Vân không biết hắn định làm gì nhưng khi nhìn lại điểm dừng của mình, nàng sợ hãi giữ chặt lấy cả người của Minh Sơn, nhất định không buông hắn ra, bắt đầu nức nở:



“Minh Sơn, cho ta về đi, ta đi báo quan, báo quan, ta không ở đây đâu, có quỷ a~~~~”



“Im lặng!”



Lúc này Thúy Vân mới chịu nín hẳn, âm thanh nỉ non kia càng lúc càng rõ, không còn mơ hồ như khi nãy nữa, da gà bỗng nhiên dựng ngược cả lên, túm lấy cổ của Minh Sơn càng lúc càng chặt.



“…Cô nương, ta nghĩ… ta cũng nghe thấy…”



Nghe thấy? Nghe thấy mà lại có thể mang bộ dáng điềm tĩnh trầm tư đó ư? Minh Sơn đại sư, huynh là người là là quỷ giống cô ta vậy?




Minh Sơn cũng không rảnh để quan tâm tới những chuyện đại loại như nam nữ thụ thụ bất thất gì đó, chỉ nhỏ giọng nói vào tai Thúy Vân: “Cô nương, cô còn nhìn thấy cô ta không?”



Thúy Vân từ trong lòng ngực của Minh Sơn thò đầu ra, ánh mắt lướt quanh một vòng, sau đó tái mặt giơ ngón tay chỉ về phía giường ngủ. Hắn thận trọng trèo xuống khỏi cửa sổ, bộ dạng tiểu cô nương kia sợ hãi thế này, thôi thì cứ để nàng đu bám trên người mình vậy.



Thế là hắn bước vào, phía trước ngực là một vật thể đu tòng teng sống chết không chịu bỏ ra.



Quan tâm cái quái gì, mạng là quan trọng nhất.



Bước đến bên cạnh giường, không hiểu sau Thúy Vân cảm thấy sợ muốn chết, ngay cả rèm cửa nhè nhẹ lay động cũng tạo cảm giác rùng rợn chứ đừng nói tới cơn gió quái ác nào đó đang cuộn lấy cổ nàng.



Cả hai nhìn nhau trao đổi một hồi, cuối cùng rèm được vén lên…



Bên trên giường lộ ra một bóng dáng nhàn nhạt, hư hư ảo ảo, trên mình mặc bộ y phục đỏ thẫm, rõ ràng là quần áo của tân nương, đang cuộn người lại tỉ tê khóc, thương tâm vô cùng.



Thúy Vân thở phào ra một hơi, chí ít đây cũng là một cô nương có bộ dạng rất xinh đẹp, không phải quỷ là được rồi! Tới tận lúc này cả người Thúy Vân mới thả lỏng, vừa định trèo xuống, chân chưa kịp chạm đất thì đã bị câu hỏi của Minh Sơn đại sư khiến nàng bám hắn còn chặt hơn khi nãy:



“Cô nương, có thấy cô ta không?”



“Huynh không nhìn thấy ư?”



Minh Sơn lắc đầu, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh: “Ta chỉ nghe tiếng khóc của cô ấy, không nhìn thấy gì cả…”




Bóng người trên giường cử động, nghẹn ngào cất tiếng, âm thanh như dưới điện Tu La truyền về, khản đặc lại mang theo tia mềm mại kì lạ: “Đại sư không thể nhìn thấy ta đâu, chỉ có cô nhìn thấy thôi, cô và ta đều là hồn ma giống nhau mà…”



“Ma… ma biết nói, á á!!”



Thúy Vân dùng sức siết chặt cổ của Minh Sơn, chân quắp lên ôm lấy hông hắn, gỡ thế nào cũng không ra, hắn đành bất lực: “Cô ấy nói gì vậy?”



Thúy Vân trợn mắt: “Minh Sơn, huynh không nhìn thấy nhưng lại tin ư?”



Minh Sơn không nhìn Thúy Vân nữa, lớn tiếng nói chuyện, ngay cả hắn cũng không xác định được con ma mà Thúy Vân nói đang ở đâu: “Diệp cô nương, có phải cô hay không?”




Bóng ma trên giường xúc động: “Hắn biết ta ư?”



Thúy Vân rơi lệ: “Huynh biết cô ta ư?”



Minh Sơn: “Sau khi cô ấy mất tích, ta có đến tìm hiểu thì được nha hoàn của cô ấy cho hay, trước khi rời đi cô ấy mặc một bộ trang phục của tân nương tử, khi nãy nghe cô nói như thế nên có chút nghi ngờ…”



Hồn ma kia gật đầu lia lịa, cả người nhoài ra ngoài. Thúy Vân hét lên một tiếng, chân ra sức đạp, Minh Sơn nghe thấy nàng hét thì giật mình, vô thức ôm chặt tiểu cô nương trong lòng lại: “Chuyện gì?”



Hồn ma thấy Thúy Vân phản ứng như thế thì không dám tiến tới nữa, tủi thân khóc than: “Ta chết oan uổng lắm…”



Kêu… kêu oan thì kêu oan, việc gì phải động tay động chân khiến Thúy Vân nàng sợ hãi như thế? Tuy đang sợ hãi nhưng Thúy Vân vẫn hảo tâm quay sang phiên dịch cho Minh Sơn: “Cô ta bảo cô ta chết oan…”



“Diệp cô nương, có thể kể lại cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra hay không?”



Ma nữ gật đầu, Thúy Vân lệ rơi đầy mặt, hướng Minh Sơn gật đầu.



Thế là từ một thiếu nữ bất tài vô dụng, Thúy Vân bỗng nhiên trở thành người phiên dịch cho âm dương hai cõi. Ban đầu nàng rất sợ hãi nhưng về sau, thấy hồn ma kia cứ khóc rồi nấc trông cực kì thương tâm, xem ra không có vẻ gì đáng sợ cả, tâm dần dần mới bình tĩnh lại.



Thúy Vân vuốt ngực, tự trấn an: “Bình tĩnh, mình cũng đã từng giống cô ta, mặc dù chỉ trong một thời gian ngắn thôi…”



Hít một hơi dài mới ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Cô nương gì ấy, cô kể đi.”



Hồn ma kì lạ kia nghẹn ngào lên tiếng: “Tiểu nữ vốn là con gái của một thương gia, gia đình khá giả. Một lần lên chùa liền gặp được Minh Thường đại sư liền đem lòng yêu quý, ngài ấy cũng có tình ý với tiểu nữ. Do lệ chùa nghiêm ngặt, bọn tiểu nữ cũng không dám công khai mà chỉ lén lút gặp nhau. Một ngày kia ngài ấy bảo muốn đưa tiểu nữ bỏ trốn khỏi nơi đây…”, nói đến đây thì tiếp tục khóc một cách không ngừng không nghỉ, lệ tuôn xối xả, khuôn mặt vốn đã trắng nay lại càng trắng hơn.



Nước mắt ban đầu vốn long lanh trong suốt như hạt ngọc từ từ đổi thành màu đỏ tươi diễm lệ, tràn ra từ hai khóe mi, ngay cả tròng mắt nàng ta cũng dần dần chuyển sang đỏ lừ, phẫn nộ: “Hắn cư nhiên lừa tiểu nữ đem bán cho một thương nhân buôn người, thế mà tiểu nữ lại đem cả trái tim dâng cho hắn…”



Thúy Vân bắt đầu hình dung ra sự tình của câu chuyện, mày hơi nhíu lại: “Sau đó cô nương chống cự phản kháng liền bị hắn giết, đúng không?”



“Đúng, đúng vậy!”, hồn ma của Diệp Nguyệt ngẩng phắt đầu dậy, mắt mở lớn, hai vệt máu nổi bần bật trên gương mặt xinh đẹp, tròng mắt nổi gân xanh, đồng tử co lại chỉ còn hai chấm nhỏ. Thúy Vân nuốt nuốt nước miếng, muốn khóc gần chết nhưng cố gắng nhẫn nhịn để tường thuật trực tiếp lại cho Minh Sơn:



“Đại loại là…”