Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Chương 11: Lần đầu gặp mặt




“Đại sư…”



“Vương đại tiểu thư có biết cô đến đây tìm bần đạo hay không?”



Thúy Vân hơi hơi mím môi, khẽ lắc đầu. Đại sư trụ trì cuối cùng cũng mở mắt, tay nắm xâu chuỗi dừng lại, đôi mắt mang theo vẻ tinh anh lạnh nhạt, khuôn mặt man mác vẻ từng trải, ánh mắt nhẹ lướt qua người của Thúy Vân khiến nàng hơi co người lại, trong lòng tự trấn định mình.



Đại sư chỉ nhìn Thúy Vân một chút lại tiếp tục nhắm mắt, an an tĩnh tĩnh ngồi đối diện tượng Phật mà nhắm mắt lại:



“Những gì cần nói bần đạo đã nói hết, Nhị tiểu thư còn thắc mắc ở điểm nào?”



“Tiểu nữ muốn hỏi…”



Thúy Vân hơi ngập ngừng không biết phải bắt đầu từ đâu, tay siết chặt tà áo, mày chau lại khổ sở nói không nên lời, cuối cùng đành cắn chặt môi, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng gõ mõ đều đặn của đại sư cùng tiếng nổ xèo xèo của đèn cầy trong điện.



“… Đại sư nói tiểu nữ phải chấp nhận, nhưng chấp nhận số phận của tiểu nữ hay của đại tỉ Vương Thúy Kiều?”



Tiếng gõ mõ ngưng lại, Thúy Vân hít vào một hơi, chân bắt đầu cảm thấy hơi nhũn ra. Bây giờ nàng đã hiểu vì sao vào cửa Phật thanh tịnh mà nàng lại bất an thế này, bởi vì khi vào vùng đất linh thiêng này không thể giấu giếm được thứ gì cả, ngay cả thân phận trọng sinh sống lại của nàng cũng bị đại sư nhìn thấu. Nàng cần phải hỏi rõ đại sư, đề phòng sau này lại gặp phải bất trắc…



Đại sư im lặng, tay chậm rãi vuốt qua chuỗi hạt trước ngực, đầu hơi ngẩng lên:



“Cô đến đây ngồi xuống đi”, ông vừa nói vừa chỉ sang đệm nhỏ bên cạnh mình, Thúy Vân ngoan ngoãn y theo lời mà quỳ xuống, tay tay chắp lại, thành tâm cúi đầu trước tượng Phật Tổ…



Đa tạ thần tiên trên trời đã giúp con, giúp con sống lại một lần nữa để không bao giờ vướng vào sai lầm, cho con biết thế nào là ý nghĩa của cuộc sống này…





“… Bề trên thương tình cho cô sống lại không phải để cô thay đổi số mệnh của người khác. Lần đầu tiên khi Vương phu nhân dắt Thúy Kiều đến đây, bần đạo đã sớm nhìn ra số mệnh của cô ấy. Tai họa và hạnh phúc nói là do trời quyết định nhưng thật ra cội nguồn của chúng cũng do từ ở lòng người mà ra. Cô có từng nghe nói: “Tình ái là sợi giây oan nghiệt buộc lấy thân mình” không? Đại tiểu thư là một người có nhan sắc và thông minh, nhưng lại là một cô gái thiếu duyên phúc. Thêm vào đó, cô ấy lại đa tình đa cảm và trở thành nạn nhân của chính cái đa tình đa cảm ấy, luôn luôn tự lấy sợi giây tình mà buộc thân phận mình vào những hoàn cảnh hệ lụy…”



Thúy Vân không hề ngồi dậy, chân vẫn quỳ trên đệm như cũ, đầu cúi xuống, chăm chú lắng nghe từng lời nói một của đại sư…



“…bị cái đa tình đa cảm của chính mình kéo mình đi về những chốn đoạn trường không ngớt. Tình và oan đi đôi với nhau, oan kia sẽ đi theo mãi với tình, và trong hoàn cảnh khổ đau đó chỉ một mình mình biết, một mình mình hay, không ai thấu được nỗi khổ đau của mình, không ai chia sẻ được với mình nỗi cô đơn cùng cực ấy. Cái oan tình ấy sẽ làm cho Đại tiểu thư sống thì đọa, chết thì đày, và cái khổ đau đứt ruột này sẽ đi theo cô ấy cho hết kiếp…”



Đại sư nói xong thì im lặng, tiếp tục gõ mõ tụng kinh. Thúy Vân ngồi bên cạnh vội lên tiếng hỏi, giọng nói có chút sốt ruột mang theo tia sững sờ: “Đại sư, không thể thay đổi nhưng có thể giảm nhẹ xuống được hay không?”




“Việc này bần tăng không thể nhìn ra được, chỉ biết khuyên cô một câu, không nên đi ngược lại với quy luật của thế giới này… Bản thân cô đi ngược được không có nghĩa là người khác có thể đi ngược được, nếu cô làm gì đó đi ngược với tự nhiên, không chỉ cô phải gánh chịu lấy hậu quả mà e rằng Thúy Kiều cũng không thể thoát được…”



Về cuộc đời oan trái của Thúy Kiều, Thúy Vân đương nhiên biết tất cả, vô cùng rõ ràng là đằng khác. Khi vừa trở về, Thúy Kiều đã đến tìm nàng, hai tỉ muội tỉ tê tâm sự với nhau cả một đêm, Thúy Kiều khóc không biết bao nhiêu là nước mắt. Có lẽ Thúy Vân không hề oán hay hận gì đại tỉ chính vì những chuyện mà đại tỉ phải gánh chịu đau khổ hơn nỗi khổ của nàng rất nhiều, suy đi xét lại đến cùng thì Thúy Kiều không hề phạm phải lỗi lầm gì cả, là do số mệnh của con người quá trớ trêu thôi!



Thúy Vân ngay ngốc một hồi mới đứng dậy, khẽ khom lưng chào đại sư, chân vừa chạm của đã nghe ông ấy nói vọng ra: “Cuối cùng Thúy Kiều cũng sẽ trả hết nợ hồng trần, xóa tên mình trong sổ đoạn trường thôi, Nhị cô nương cô cứ yên tâm… Còn nữa, đừng để lãng phí cuộc đời của mình”



“Đa tạ đại sư…”, Thúy Vân quỳ xuống, đầu khẽ dập lên thềm đất, thành tâm cảm tạ với đại sư. Không ngờ hiện nay lại có người có thể cho nàng một lời khuyên bổ ích như thế. Nàng như sực nhớ ra điều gì, nghĩ ngợi một hồi lại nói: “Đại sư, trong chùa chúng ta có kẻ rất đáng ngờ, xin đại sư cẩn thận…”



Bên trong không có tiếng trả lời, tiếng mõ quen thuộc lại đều đặn chậm rãi cất lên. Thúy Vân thở phào một cái, đúng vậy, nàng lo xa để làm gì, sao không tận hưởng cuộc sống tươi đẹp trước mắt mà cứ phải lo toan tính toán?



Nàng lẻn về phòng ôm lấy bọc thuốc bảo bối của mình, lần theo đường cũ mà ra ngoài trúc viên đêm qua nhìn thấy. Thúy Kiều đang đến nghe giảng kinh cùng mấy vị tì nữ và ma ma lớn tuổi rồi, vốn Thúy Kiều chịu để Thúy Vân ở nhà vì sáng sớm gọi mãi muội ấy cũng không tỉnh, đêm qua lại có biểu hiện lạ thế kia, chắc là không khỏe trong người, thôi thì đành để muội ấy nghỉ ngơi vậy, cũng không nỡ đánh thức, thế nên nàng mới có cơ hội đánh lẻ chuồn ra ngoài êm thế này.



Thúy Vân lần mò từng chút một, cuối cùng cũng tìm ra đường đi. Đường vào trúc viên này rất nhỏ, chỉ vừa khoảng hai người đi, bên dưới được rải đều bằng sỏi nhỏ, mỗi bước đi đều vang lên vài âm thanh vui tai. Trên đường lên đỉnh núi thì trông thấy núi non hùng vĩ bất tận nhưng giờ đây tất cả đều bị che khuất bởi rừng trúc xanh um tươi tốt này, chúng vươn từng chiếc là mỏng manh ra để đón lấy ánh nắng mặt trời, ven đường bên dưới là một vài bông hoa dại, mấy con ong con bướm chậm rãi vòng quanh nơi đó…




Nàng vui vẻ chạm nhẹ vào vài chiếc lá, không hiểu sao trong lòng nhẹ nhõm vô cùng, cười khúc khích một lát lại ôm đồ chậm rãi đi tiếp. Đi hết rừng trúc dài, càng đi sâu vào trong càng cảm thấy không khí mát lạnh còn mang theo tí hơi nước, khoan khoái dễn chịu vô cùng, nhất là không khí nơi đây vừa yên tĩnh lại vừa trong lành. Ôi, giá mà ở hoa viên nhà nàng cũng sẽ có một nơi như thế này!



Lối đi vãn cảnh chùa len giữa những khối núi đá tạo không gian mát rượi, cùng với những bức tượng nằm rải rác ở khắp nơi, ngay trong trúc viên này cũng có vài pho tượng. Có những am điện thờ nằm bên dưới khối đá khổng lồ đến khó tin. Có những khối đá nằm cheo leo tưởng không thể chống đỡ được và sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào, nhưng vẫn uy nghi như vậy không di dời thay đổi qua bao năm tháng, có những gian thờ nằm lọt thỏm bên giữa những khối đá to…



Nơi đây còn có rất nhiều hang động kỳ bí, khi xưa còn tương truyền rằng có hang động là nơi sinh sống của thú dữ, của thần linh. Ngoài những hang đá kì bí kia, nơi đây còn có một dòng suối vô cùng nổi danh, gọi là Hổ Bào Tuyền. Suối ở chùa Hổ bào, lại nói Chùa Hổ bào ngày xưa có tên cũ là “Đại Từ Định Tuệ Thiền Tự”; tương truyền vào năm Nguyên hòa 14, đời Đường, thiền sư Hoàn Trung đến ở chùa này, rất khổ cực vì không có nước. Một hôm, bỗng có 2 con hổ đến đào đất làm hang, nước theo đó phun lên, vì thế có tên là suối Hổ bào và chùa Đại Từ Định Tuệ Thiền từ đó cũng được đổi lại gọi là chùa Hổ bào. Nước suối trong mát và ngọt, được xếp hạng là Suối lừng danh trong thiên hạ. Phía tây suối còn lại nền một ngôi tháp thờ ngài Đạo tế, vị Cao tăng đời Tống và phía sau núi có tòa tháp thờ một phần di cốt của pháp sư Hoằng Nhất.



Quả nhiên, một hồi sau Thúy Vân nghe được tiếng suối róc rách truyền vào tai mình, tinh thần nàng hào hứng vô cùng, bước chân vội nhanh hơn để được chiêm ngưỡng dòng suối nổi tiếng đó.



Chẳng phải nàng đã nói rồi sao, những lần trước đến nơi này đều vị mẫu thân cùng đại tỉ kiềm cặp chặt chẽ, chưa kể khi đó nàng là một cô gái nhỏ rất mực nghe lời cha mẹ, là một tiểu thư khuê các đúng chuẩn, không dám bước chân ra ngoài nữa bước huống hồ gì tới việc một mình tự ý bỏ ra ngoài ngắm cảnh thế này!



Thúy Vân nhìn dòng nước trong veo đang nhẹ nhàng chảy qua trước mặt mình thì hai tay chống bên hông mà cười lớn: “Ha ha, cô nương ta thật cao hứng!”, đoạn, tao nhã vén váy ngồi xuống, nhúng nhẹ bàn tay vào dòng nước trong vắt, trong đếm nỗi in ngược cả màu xanh của nền trời và thấy được từng đám rong rêu cùng sỏi đá bên dưới đáy, thậm chí Thúy Vân còn thấy vài con cá bơi loạn xạ bên dưới.



Nàng cười, gương mặt trẻ con non nớt trong dòng nước cũng nheo mắt lại cười, tựa hồ rất vui vẻ. Thúy Vân chạm tay vào quấy quấy vài cái, nghĩ nghĩ một hồi lại cẩn thận để bọc đồ xuống, bụm hai tay lại, vốc lên một ngụm nước mà đưa vào miệng…



Nước suối trong veo ngọt lịm, quả nhiên thiên hạ đồn không ngoa! Vừa uống vào đã thấy tâm hồn sảng khoái.




Bỗng nhiên…



Nàng nhìn thấy từ trong dòng nước phản chiếu lên hình ảnh của một người, người đó thân để trần, tĩnh tâm ngồi yên lặng trên tảng đá lớn dưới dòng thác, hai tay đặt lên đầu gối, mắt nhắm nghiền… Thúy Vân chớp mắt vài cái lại khẽ cụp mắt xuống…



Không lẽ nàng có bệnh trong người hay sao, nhìn hòa thượng mà cũng có cảm giác xinh đẹp sống động như vậy?




Thúy Vân nheo mắt lại nghĩ ngợi, không đúng, không thể gọi là xinh đẹp được, phải dùng hai chữ mĩ miều chăng?



Người đó ngồi yên trên đá, mặc cho dòng nước ào ào chảy xiết trút lên đầu mình mà lưng vẫn thẳng như tùng, vững vàng như núi Thái Sơn, tựa hồ như không có thứ gì có thể lung lay được. Thác nước đó nằm ở thượng nguồn, nước chảy rất mạnh thế nhưng khi đổ về đến dòng suối nhỏ lại chảy một cách chậm rãi hiền hòa, thật không biết đâu mới là bản chất thật sự của nó.



Thúy Vân bâng quơ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, phía trước là dòng suối trong xanh, bên trái là núi non trùng trùng điệp điệp, sau lưng là rừng trúc tươi tốt… Ạch, còn bên phải là thác nước cùng cái vị hòa thượng đã có lòng tốt dắt nàng trở về phòng đêm hôm qua. Nàng mím môi khó xử, định bụng hôm nay lẻn ra đây để tìm một không gian yên tĩnh để lựa thuốc, nào ngờ lại có người đến trước mất rồi.



Nghĩ cũng lạ, đây là địa bàn của người ta, mình chỉ là khách, có lẽ nên nhường chỗ…



Xoay lưng lại, bước chân chậm chạp vừa bước đến rừng trúc thì dừng lại, ánh mắt vô cùng nuối tiếc…



Ông trời ơi, cảnh đẹp như thế này, phong cảnh nên thơ hữu tình thế này… Cả đời người mới gặp được một lần, chẳng lẽ lại rời đi hay sao? Cứ thế này mà rời đi hay sao? Chưa kịp chiêm ngưỡng tận hưởng mà đã phải rời đi hay sao?



Thúy Vân dứt khoát quay đầu bước chân đi về hướng dòng suối nhưng vừa tới nửa đường đã dừng chân lại…



Nơi đây chỉ có mỗi nàng cùng vị hòa thượng kia, cô nam quả nữ ở chung một chỗ, nếu để mọi người biết được cũng không hay cho lắm.



Thế là tiểu cô nương đành quay đầu lại, trong tâm trí đấu tranh tư tưởng dữ dội: “Hắn là thầy chùa cơ mà, có gì phải sợ, cứ xem hắn như đại sư trụ trì là được rồi!!!”



Cuối cùng cũng hạ được quyết tâm, Vương nhị cô nương mới chịu ngừng cái trò đi qua đi lại, nhanh chóng phóng tới một tảng đá to bên cạnh dòng suối mà đặt môi ngồi xuống, vươn vai hít vài hơi thật sâu, sau đó bắt đầu lấy đồ nghề ra…



Nàng cố ý lựa chọn một nơi cách vị tiểu hòa thượng khá xa, lại khuất tầm nhìn, thế là an an tĩnh tĩnh mà có một không gian riêng tư thoải mái vô cùng! Thúy Vân khẽ nhoài người ra ngoài quan sát vị đại sư kia, sau khi thấy hắn vẫn nhắm mắt ngồi thiền thì mới thở phào một hơi, bộ dạng ngốc nghếch của mình khi nãy, may mắn không có ai thấy, nào ngờ khi Thúy Vân vừa rụt đầu vào phía sau tảng đá lớn, người kia chậm rãi mở đôi mắt sáng quắc như chim ưng lên nhìn chằm chằm về phía nàng…