Xin Lỗi Phải Là Em!

Chương 19: 19: Xin Lỗi Phải Là Em! Phần Cuối







Sâm Phol trở về nhà từ hai ngày trước.

Sức khỏe anh đã ổn định, vết thương cũng đã lành.

Tuy nhiên, ở gần ngực anh còn có một vết thương khiến anh rất lo lắng, buồn bực.

Là anh không cách nào gặp được Thư.

Gọi điện thoại lúc nào cũng là trong tình trạng không liên lạc được.

Anh đã tới nhà cô nhưng lại gặp ba cô, ông đuổi anh đi như đuổi tà:

- Tôi đã thấy không ưa được cậu từ lúc đầu cậu ăn vạ ở nhà tôi, còn bắt tôi nấu ăn cho cậu.

Nhưng lúc đó vì con gái tôi yêu cậu nên tôi mới bỏ qua.

Còn bây giờ..

cậu cút về chỗ của cậu đi.

Ông tức giận đóng sập cửa cổng, khóa chốt trong sự ngỡ ngàng của Sâm Phol.

Trước khi quay vào nhà, ông Văn còn quay lại trừng anh:

- Liệu hồn mà giải quyết ba cái rối rắm của cậu cho xong đi rồi hãy tới.

Nhưng sau đó, Sâm Phol thấy ông liếc liếc về phía góc sân, bóng dáng của mẹ Văn đang lấp ló ở đó.

Anh thấy ông mím mím môi rồi nháy nháy mắt với anh.

À, hóa ra ba vợ cũng diễn kịch tài thật.

Lúc ông tức giận quát mình và đóng rầm cái cửa suýt làm anh rớt tim.

Sâm Phol đứng như trời trồng ở trước cổng nhà Thư.

Anh đang suy nghĩ xem, rối rắm của mình là gì mà mình không biết.

Ừm, muốn cưới được vợ còn phải vượt qua chướng ngại vật là ba vợ và em trai.

Sâm Phol nhớ là phòng của Thư ở lầu một, còn có một ban công cửa hướng bên ngoài nhưng chỗ đó quá trống, không thể có cách nào leo lên được.

Anh nhìn sang phía cửa sổ, cây xoài.


Ừ, anh có cách rồi, không thể đường đường chính chính mà vào thì ta sẽ vào bằng cửa phụ: Leo tường và trèo cây.

Trưa hôm đó, anh để ý thấy em trai Thư đã ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại ba mẹ Thư, mà giờ chắc họ đã ngủ trưa.

Vì vậy anh sẽ hành động nhanh chóng.

Hàng rào nhà Thư vốn xây tường cao hơn hai mét, lại còn trồng hoa giấy cùng với hoa tigôn khiến cho nó trông xanh mướt.

Sâm Phol lùi lại rồi phóng một cái lên được trên tường rào, trèo qua song sắt là vào được bên trong.

Phòng Thư có một cửa sổ nhìn ra bên ngoài.


Ở trong phòng, Thư có thể thò tay ra ngoài mà hái được mấy trái xoài treo lủng lẳng trên cây.

Nhưng nhiều lúc cô không mở nó giống như bây giờ vậy.

Mùa mưa, nó đầy những sâu.

Sâu lông con nào con nấy mập ú, đen thui, lông dài ngoằn nằm phơi mình trên kính cửa sổ.

Hiện tại là như thế.

Nhưng Sâm Phol bất chấp, mấy con sâu đó dám cản đường truy thê của anh ư? Chỉ cần một giây thì chúng đã bị giẫm bẹp dưới gót giày của anh.

Cửa sổ mở cạch một tiếng, bóng người trong phòng di chuyển gần.

Sâm Phol kéo nhẹ rèm thì thấy Thư đang cầm một cái lọ đựng bút trong tư thế phòng bị, anh suýt bật cười:

- Thư, là anh!

Thư ngơ ngác và vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Sâm Phol đang đứng.