Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!

Chương 40: Thay hình đổi dạng




Gần đây, huyện Vân cách thành Ân Châu hơn mười dặm đột nhiên xuất hiện rất nhiều nhân vật giang hồ đeo đao xách kiếm.

Tuy trước giờ Ân Châu là trọng điểm võ lâm nhưng lê dân bách tính bìnhthường vẫn không có cảm tình với người giang hồ. Dù sao trong mắt dânchúng những vị cao thủ võ lâm này không phải luôn luôn hành hiệp trượngnghĩa, phần lớn thời gian họ sẽ ỷ vào vũ lực và võ công để hoành hànhkhắp nơi, chỉ một chút ngôn từ không hợp đã giơ đao đâm chém, nếu chọcphải bọn họ xui xẻo còn mất mạng. Đối với những người như vậy, bách tính chỉ có thể tự cầu nhiều phúc, có thể tránh là tránh thật xa, cố gắngkhông dính vào bọn họ để tránh gặp rắc rối, tóm lại một câu là tự làmbậy không thể sống.

Hy vọng quan phủ đứng ra kiềm chế? Vậy càng nằm mơ. Từ trước đến nay quanphủ nổi danh bắt nạt người lương thiện, sợ kẻ ác, chỉ biết từ chối những kẻ giang hồ này, chưa bao giờ quản lý nhiều.

Nhưng nơi nào có người nơi đó sẽ có giang hồ, nơi có giang hồ nơi đó sẽ thịnh hành một số loại làm ăn. Trong số đó, thịnh hành nhất phải kể tới tửulâu và khách điếm, rồi sau đó mới tới kỹ viện.

Nhất là những thành trấn nơi có giao thông thuận tiện cả bốn phía.

Thời gian gần đây thuyền hoa ở huyện Vân làm ăn tương đối tốt, người đi kẻlại nhiều như mây. Dù đang lúc thanh thiên bạch nhật khách tới tìm việcvui cũng nối liền không dứt.

Thuyền Khởi Mộng ở giữa dòng Địch Trần, tức lối vào của huyện Vân, là conthuyền hoa nổi danh nhất, đắt khách nhất của vùng này. Khi hoàng hônbuông xuống, trên ban công đèn lồng treo cao, màn lụa phấp phới làm nổibật sóng nước dập dềnh trong lòng sông, có thể nói là vô cùng mỹ lệ, đẹp không sao tả xiết.

Hôm nay sắc trời đã gần hoàng hôn, mặt trời dần lặn sau dãy núi. Trong Khởi Mộng phường oanh oanh yến yến không ngừng, thỉnh thoảng vang lên mộttrận cười thô lỗ, lẫn trong đó là tiếng cười duyên thanh thanh, cùng với tiếng hô của trò chơi đoán số ra lệnh, tiếng ồn ào không dứt bên tai,rượu sắc tài khí, không gì không có.

Lầu hai của thuyền hoa, trong một gian khuê phòng hoa lệ, hoa khôi HồngDiên của thuyền Khởi Mộng không cao ngạo lạnh lùng như thường ngày màđang cung kính quỳ trên mặt đất, miệng liên tục xin lỗi: “Thuộc hạ làmviệc bất lực, xin đường chủ trách phạt.”

Ngồi trên giường là một gã nam tử, điểm nổi bật nhất là mái tóc trắng muốt,nhưng gương mặt hắn lại vô cùng trẻ tuổi, tuấn tú, có điều làn da gầnnhư trong suốt giống như nhiều năm không phơi nắng khiến hắn tái nhợtđầy vẻ bệnh tật. Vẻ mặt hắn nhàn nhạt nhìn sóng nước mênh mông ngoài cửa sổ, đã lâu chưa mở miệng nói câu nào. Còn Hồng Diên đã quỳ nửa canh giờ vẫn không dám thở mạnh một hơi, cũng không dám ngẩng đầu, chỉ quỳ thẳng tắp không nhúc nhích.

“Ngươi bỏ qua danh tiết, tự nguyện ẩn mình ở nơi thanh sắc, cung cấp rất nhiều tin tình báo hữu dụng, từ khi theo ta luôn hoàn thành nhiệm vụ tươngđối xuất sắc, lần này còn tình nguyện chịu nguy hiểm lẻn vào Lăng VânMinh điều tra, ngươi có tội gì?” Nam tử tóc bạc nhẹ giọng hỏi lại, khiến người ta không hiểu vì sao Hồng Diên phải kiêng kỵ hắn như vậy.

“Thuộc hạ không thể thành công lẻn vào Lăng Vân Minh là tội thứ nhất, khôngthể tìm được dược đồng thích hợp hơn cho đường chủ là tội thứ hai…” Hồng Diên thành thật nhận tội, còn chưa kể xong đã bị câu hỏi của nam tử áotrắng chặn lời.

“Đã phát Thứ Long lệnh đi chưa?”

“Bẩm đường chủ, đều đã phát ra. Hiện này các môn phái đều đã phái người tớiÂn Châu, những môn phái gần đây đã tới từ lâu.” Hồng Diên cung kính đáplời.

“Chuyện dược đồng bản đường chủ có thể không truy cứu, nhưng mấy dược nô trongLăng Vân Minh…” Nam tử tóc bạc kia dùng ngón tay gõ vài cái lên đầu gối, Hồng Diên không khỏi run lên, vội vàng đáp: “Xin đường chủ yên tâm,thuộc hạ đã nghĩ ra đối sách, có thể lẻn vào Lăng Vân Minh hủy thi diệttích.”

“Vậy sao? Tốt lắm, trước khi đại hội võ lân diễn ra, ta không hy vọng mấyngười kia còn có mặt trên đời.” Nam tử tóc bạc dùng giọng nói ôn hòakhông gì sánh được hạ xuống một mệnh lệnh vô cùng lạnh lẽo.

“Vâng.”

“A Ngạn, A Ngạn, huynh ở đâu?” Hề Hề đứng trước cửa phòng Độc Cô Ngạn vươn cổ thò đầu một lúc lâu, gọi nửa ngày không ai đáp lời, nàng dùng ngóntay chọc chọc cửa, một cái, không có tiếng động, hai cái, vẫn không cótiếng động, xem ra huynh ấy thật sự không ở đây.

“Nhị Nha, Nhị Nha, em ngửi xem A Ngạn có ở trong không?” Hề Hề lần nữa khai phá hoàn toàn công năng của thú cưng.

Nhị Nha chun mũi, “ngao” một tiếng, lắc đầu tỏ vẻ không ngửi thấy hơi người trong phòng.

“Nhị Nha, đã ba ngày không thấy A Ngạn đâu rồi, có phải huynh ấy thật sựkhông để ý đến ta nữa không?” Hề Hề sầu muộn nói với Nhị Nha. Nhị Nhathoải mái cọ cọ cánh tay chủ nhân, aiz, loài người thật kỳ quái, lúc thì như hình với bóng, lúc lại ngươi trốn ta tránh, nó nhìn thôi cũng thấymệt…

“Hề Hề.” Lê Ninh Nhi sôi nổi chạy qua hậu viện, thấy Hề Hề đứng đờ ra trước cửa phòng Độc Cô Ngạn liền giòn giã bắt chuyện.

“Ninh Ninh.” Hề Hề quay đầu nhìn thấy Lê Ninh Nhi liền dẫn theo Nhị Nha tới trước mặt nàng.

“Ngươi tìm Ngạn biểu ca à? Huynh ấy không ở đây, huynh ấy đang ở phòng nghị sự bàn đại sự võ lâm với cha ta mà.” Lê Ninh Nhi tốt bụng báo cáo hànhtung của Độc Cô Ngạn.

“Ừ. Ninh Ninh, có phải A Ngạn không thích ta không?” Hề Hề nắm tay Lê NinhNhi theo nàng ra ngoài, vừa đi vừa vô cảm thổ lộ phiền não của mình.

“Ôi dào, Ngạn biểu ca ấy mà, có gì chỉ thích giấu trong lòng, bề ngoài lạilạnh như băng, thật ra huynh ấy rất thích ngươi đấy, hì hì, cái này tacó thể đảm bảo.” Lê Ninh Nhi dùng vẻ mặt “tin ta có thể trường sinh” vỗngực đảm bảo.

“Nhưng mấy ngày rồi huynh ấy không để ý đến ta.” Hề Hề khẽ thở dài khiến LêNinh Nhi hoảng hốt, không phải chứ, quả dưa ngốc này cũng biết thở dài,tuy biểu cảm vẫn khiếm khuyết như vậy.

“Nhắc đến mới thấy cũng thật kỳ quái, rốt cuộc ngươi trêu chọc gì huynh ấy,mấy ngày nay Ngạn biểu ca ngày càng lạnh, sắc mặt còn đen hơn cả nghiênmực của cha ta.” Lê Ninh Nhi vừa lắc đầu vừa hỏi. Vốn đã là một tảngbăng rồi, giờ còn đen xì cả ngày, buổi tối đứng trước cổng đảm bảo maquỷ cũng không dám vào.

“Ta không biết.” Hề Hề cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu vẫn không biết mình làm sai cái gì.

Lê Ninh Nhi không khỏi cũng thở dài. Hai người này thật là…

“Trước đây nhé, mỗi lần ta mắc lỗi chỉ cần ăn mặc thật đẹp, sau đó làm nũngvới ca ca, huynh ấy sẽ tha thứ cho ta. Hay là ngươi cũng thử chiêu nàyđi?” Lê Ninh Nhi thẳng thắn truyền thụ kinh nghiệm, tuy chiêu này để đối phó với ca ca nhà mình, không biết có tác dụng với Độc Cô Ngạn haykhông.

“Ừ, được. Nhưng ta không biết mặc đẹp thế nào.” Hề Hề cũng thành thật nhận dốt.

“Chuyện này có gì khó? Không phải chúng ta đã có sẵn người giúp đỡ rất tốt à.”Lê Ninh Nhi cười gian xảo, sau đó dắt Hề Hề chạy đi tìm Phong Lăng Ba.

Phong Lăng Ba đang ôm gối ngồi trên giường, chốc thì sững sờ, chốc lại cườikhúc khích, cái gối trong lòng bị chà đạp không còn hình dạng. Nàng cảmthấy mình đang trôi trên mây, dưới chân là đám mây hư vô, một chân caomột chân thấp, tâm tình cũng lên xuống theo.

Không phải đang yên lành bôi thuốc hay sao? Vì sao bôi tới bôi lui lại biếnthành như keo dính vào nhau? A, nàng đây còn cách nào khác, hỏng hếtrồi…

Tên Lê Trạm này, nhìn bề ngoài có vẻ hiền lành, không ngờ bá đạo như vậy,dám không cho phép nàng để người ngoài thấy được bộ mặt thật, nói là chỉ một mình hắn mới được thấy. Thật đáng ghét…

“Phong tỷ tỷ.” Một bàn tay lắc qua lắc lại trước mặt Phong Lăng Ba, nàng làmnhư không thấy, vẫn chìm đắm trong thế giới của mình.

“Phong tỷ tỷ ngẩn người.” Hề Hề tường thuật sự thật.

Tuy người kia hơi dong dài một chút, cũng quá dung túng muội muội một chút, nhưng hắn hiếu thuận, có thể coi như nam nhân tốt, ha ha, hắn còn nóimuốn lấy nàng nữa cơ. Hừ, còn lâu nàng mới đồng ý nhanh như vậy.

“Phong tỷ tỷ.” Hề Hề kéo tay áo Phong Lăng ba. Ánh mắt của tỷ ấy bắn ra sao rồi kìa, thật thần kỳ.

Thù của cha còn chưa báo, dù có gả cũng phải chờ xử lý xong hung thủ đã.

“Để ta.” Lê Ninh Nhi không nhịn được nữa, dùng sức giật mạnh tay, kết quảPhong Lăng Ba đau đớn kêu lên một tiếng, ném gối trong tay ra hằm hè:“Ai dứt tóc ta?”

“Phong tỷ tỷ, chúng ta vừa gọi tỷ rất nhiều lần rồi tỷ vẫn không nghe thấy, tỷ ngủ mở mắt đấy à?” Trong thư phòng của cha nàng có một quyển sách viếttrên thế giới này có người ngủ mở mắt, không biết Phong tỷ tỷ có biếtlàm thế không.

“Vậy, vậy sao? Ha ha, ha ha, ta vừa suy nghĩ vài chuyện thôi…” Phong Lăng Bavội vàng nhảy xuống giường, nói sang chuyện khác trước khi hai tiểu tửkia khả nghi: “Hai muội tìm ta có chuyện gì?”

Lê Ninh Nhi tiến lên giải thích thế này thế kia một phen, Hề Hề chớp mắt nhìn hai người thì thà thì thầm trước mặt nàng.

“Không thành vấn đề, chuyện này tỷ tỷ đây bao trọn.” Phong Lăng Ba sảng khoáivỗ ngực, sau đó quan sát Hề Hề từ đầu đến chân một lần, cười kỳ quái:“Hề Hề, cứ yên tâm giao tất cả cho Phong tỷ tỷ, oa ha ha ha ha.”

Hề Hề xoa da gà đột nhiên nổi lên trên cánh tay, còn cảm ơn: “Cảm ơn Phong tỷ tỷ.” Nhị Nha ở bên cạnh bất giác rùng mình một cái, lo lắng nhìntiểu chủ nhân, nó rất lo lắng một ngày nào đó tiểu chủ nhân ngây thơ bịhai người lòng dạ hiểm độc này đem bán còn giúp họ đếm tiền.

“Diệu cô nương đã quay về Quỷ cốc tìm kiếm thuốc dẫn giúp Hoắc Chiêu Vân vàmọi người giải độc, đợi bọn họ khôi phục thần trí, tất cả bí ẩn sẽ đượccởi bỏ, ít nhất cũng có thể tìm được một vài manh mối.” Lê Thanh vừa nói vừa kỳ quái, vì sao hôm nay cháu trai và con trai dường như đều có chút không yên, vẻ mặt cháu trai lạnh như “muốn sống chớ lại gần”, vẻ mặtcon trai lại sung sướng như “chuyện vui từ trên trời rơi xuống”, hai tâm tình này có phải hơi trái ngược chút không?

“Trạm nhi?” Lê Thanh gọi con trai một tiếng, không phản ứng.

“Ngạn nhi?” Gọi cháu trai một tiếng, cũng không phản ứng.

“Cha, người nghị sự lâu rồi, có mệt không? Nữ nhi pha trà sâm cho cha và cácca ca nâng tinh thần.” Lê Ninh Nhi bưng một chén trà sâm đi đến, cườikhanh khách nói với Lê Thanh.

“A, là Ninh nhi à. Ha ha, vẫn là nữ như tri kỷ hơn, được, nhất định cha sẽuống hết, được không?” Lê Thanh thấy con gái săn sóc như vậy cực kỳ vuivẻ, nhất thời không chú ý tới còn có một thân ảnh nho nhỏ đang khom lưng trốn sau cây cột, dáo dác ngó vào trong.

“Ca, Ngạn biểu ca, hai người có muốn uống không? Muội gọi người tới giúp đưa trà tới.” Lê Ninh Nhi vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với cái bóng ngoàicửa, bóng người nho nhỏ kia rón rén bước vào. Chậc, bằng tốc độ rùa bònày vào tới nơi mặt trời đã xuống núi rồi. Dùng sức trừng mắt một cái,con rùa nhỏ lập tức biến thành thỏ, vội vàng chạy lại dâng trà trong tay tới, tràn đầy mong đợi mở miệng: “A Ngạn, uống trà sâm đi.”

Độc Cô Ngạn nghe được tiếng gọi quen thuộc mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn, tớikhi thấy rõ người trước mặt, hắn lập tức giật mình sững sờ tại chỗ, quên phải nói gì.