Xin Lỗi, Em Không Thể Yêu Anh

Chương 3: Mối tình đầu tiên




Buổi sáng ngày hôm nay thật đẹp, ánh nắng xuyên qua ô cửa kính, tiếng chim hót líu lo ngoài ban công hòa cùng dòng người đi lại trên phố tấp nập, mọi thứ thật thơ mộng. Hà Phương ngắm nhìn những con đường được phủ trắng bởi hoa sữa, loài hoa đặc trưng của đường phố Hà Nội những ngày sang thu. Mùi hoa sữa thoang thoảng cho cảm giác lãng mạn tuy nhiên nếu đặt chân vào những khu phố ngập tràn hoa sữa, đặc biệt là khi chớm thu, những con gió thổi nhẹ đầu mùa khiến mùi hương ngào ngạt và trở nên khó chịu. Đối với một số người, nếu ghé thăm Hà Nội vào mùa hoa sữa thì có lẽ mùi hương ấy trở nên ám ảnh đối với họ. Hà Phương đã dần quen với nhịp sống và sự hối hả nơi đây. Dù vậy, cô luôn giữ cho mình chút yên tĩnh giữa sự huyên náo của đường phố, chen lấn của dòng người và xe cộ. Đó là guồng quay của cuộc sống hiện đại vẫn đang diễn ra hằng ngày.

Hôm nay Hà Phương đến bệnh viện đi làm như mọi ngày, trông cô giống như một quý cô cổ điển khi mặc chiếc áo sơ mi trắng được sơ vin trong chân váy bút chì màu đen. Chiếc túi xách đeo bên vai cùng đôi giày cao ngót, thật thanh lịch và dịu dàng, như làn gió nhẹ thổi thoáng qua trong buổi sớm mai của những ngày đầu thu. Mấy anh chàng bác sĩ mắt tròn xoe nhìn cô với vẻ mặt ngây dại, có thể gọi đó là say mê sao!

Cô bước vào phòng làm việc, uống một ngậm cà phê sau đó ghé qua phòng họp buổi sáng. Trong buổi họp, giáo sư muốn các bác sĩ đóng góp ý kiến về một trường hợp đặc biệt, có một bệnh nhân xuất hiện những cơn đau thắt dạ dày liên tục nhưng chưa rõ nguyên nhân. Nếu ai tìm ra được nguyên nhân và biện pháp tốt nhất sẽ được tham gia phụ mổ. Thật ra, các giáo sư và bác sĩ đầu nghành đã có những phân tích và đánh giá riêng, điều họ mong muốn là các lớp bác sĩ trẻ sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm học hỏi vì vậy họ đã tạo điều kiện cho tất cả mọi người tham gia. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một đối với các bác sĩ nội trú như Hà Phương, cô rất muốn được tham gia ca phẫu thuật này, điều đó sẽ giúp cô học hỏi được nhiều kinh nghiệm hơn ngoài ra sẽ tăng thêm sự tín nhiệm của các bác sĩ khác đối với tài năng của cô. Một cơ hội không thể bỏ qua, mặc dù bệnh viện là nơi để cứu chữa người bệnh nhưng thực tế nó cũng giống như cuộc sống ngoài kia, phải đấu tranh và tập trung sức lực và trí tuệ để có được vị trí tốt, nếu không thì sẽ bị đào thải và chết dần trong xã hội mà mọi chuẩn mực đạo đức đã bị vượt quá ranh giới của nó. Đó là quy luật tất yếu của cuộc sống và Hà Phương hiểu rõ điều này hơn hết khi cô đã trải qua sự khinh thường, chê bai, chế nhạo từ người khác. Cô phải chứng minh và tiếp tục chứng minh cho họ thấy điều họ có thể làm, cô cũng sẽ làm được và thậm chí tốt hơn.

Không muốn lãng phí thời gian quý báu, Hà Phương bắt tay vào đọc bệnh án của bệnh nhân, phim chụp X-quang, tiểu sử bệnh tật trước đây của bệnh nhân. Cô tìm đọc các tài liệu y khoa, các bài báo quốc tế về những ca bệnh tương tự, phương pháp cũng như kỹ thuật họ áp dụng. Tập trung toàn bộ sức lực để tìm hiểu nguyên nhân, Hà Phương bỏ quên cả bữa trưa và ngồi phân tích vấn đề đến từ đâu, đôi lúc thất vọng, cô thở dài và nằm gục trên bàn. Vò đầu bứt tai, cuối cùng cô cũng tìm ra được gốc rễ của những cơn đau này, cô vui vẻ và hào hứng chạy nhanh đến phòng làm việc của giáo sư Bắc để tham khảo ý kiến nhưng ông từ chối:

"Cuộc cạnh tranh là công bằng cho tất cả mọi người nên em phải tự mình chứng mình cho mọi người thấy rằng những gì em đưa ra là hợp lý, ta không thể giúp được gì."

Quay trở về phòng, Hà Phương nghĩ bản thân mình thật ích kỷ khi cố ý hỏi ý kiến của thầy. May sao thầy đã từ chối, nếu không mọi người sẽ nghĩ rằng thành công này của cô chỉ là một sự thất bại nặng nề. Tiếp tục nghiên cứu, cô vẽ ra các phương án điều trị khác nhau cho bệnh nhân, phân tích rủi ro và thành công mà nó mang lại, cuối cùng cô cũng tìm ra một phương án điều trị phù hợp nhất, tất cả chỉ chờ vào ngày mai.

Cuộc họp diễn ra, các ý kiến được đưa ra và bàn luận sôi nổi. Đến lượt Hà Phương, mọi người phân tích và đánh giá, hồi hộp lo sợ, hai bàn tay cô liên tục xoa vào nhau, mọi người trong phòng trở nên im lặng khi giáo sư Bắc lên tiếng, bỗng tiếng vỗ tay của giáo sư vang lên:

"Đó là một phương pháp mới mà các nước tiên tiến đang sử dụng nhưng ở nước ta hiện tại vẫn rất ít bệnh viện có thể phẫu thuật thành công. Nhưng tôi tin, với kinh nghiệm, cũng như bề dày lịch sử và danh tiếng của bệnh viện, chúng ta có thể làm được."

Hà Phương được chọn phụ mổ cùng giáo sư Bắc và các bác sĩ khác. Ca phẫu thuật diễn ra thành công và đánh dấu cho bước tiến trong nền y học nước nhà. Chính sự thành công đó, đài truyền hình quốc gia đã phỏng vấn bệnh viện cũng như đội ngũ bác sĩ tham gia phẫu thuật. Buổi phỏng vấn được chiếu trực tiếp trên kênh truyền hình VTV1 đài truyền hình Việt Nam. Đó là vinh dự to lớn cho bệnh viện cũng như sự phát triển của y học trong nước.

Trong khi xem qua các tin tức thời sự, mẹ Gia Huy nhận ra Hà Phương - cô gái đã khâu vết thương cho con trai bà. Cô đứng nép bên giáo sư Bắc trong khi ông đang chia sẻ thông tin với báo chí. Bà đã hỏi Gia Huy:

"Đây có phải là cô bác sỹ mà con thích phải không?"

Gia Huy giật mình, anh nhìn chăm chú vào màn hình TV và trả lời:

"Đúng là cô ấy. Nhưng chúng con chỉ là những người bạn quen biết nhau thôi ạ, con còn không có số điện thoại của cô ấy, làm sao có thể yêu nhau được ạ."

"Mẹ chỉ hỏi có thích không thôi. Chắc anh có ý đồ gì với con gái nhà người ta đúng không?"

Gia Huy chỉ biết cười trước sự thích thú của mẹ khi trêu đùa anh, mẹ anh đã có cách giúp cậu con trai. Một hôm, mẹ Gia Huy xin được số điện thoại của Đài Trang, bà kể cho cô nghe về những điều bà cảm nhận được từ Gia Huy khi nhắc đến Hà Phương. Đài Trang rất vui, đây đúng là cơ hội trời cho, Hà Phương cần được nếm thử mùi vị của tình yêu trong đời. Thế là Đài Trang giúp mẹ Gia Huy mời cô đến nhà chơi bằng cách nhờ Hà Phương lấy giúp một ít đồ người quen gửi nhưng thực ra, những món đồ này là Đài Trang gửi tặng cho chính Hà Phương. Cô không biết rõ đây là âm mưu của Đài Trang, nếu cô biết được, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.

Mẹ Gia Huy cố ý chọn vào đúng ngày anh được nghỉ phép ở nhà, bà báo cho Đài Trang biết địa chỉ và thời gian. Hà Phương không chút đắn đo, đi lấy dùm đồ cho cô bạn thân lắm chiêu trò. Gia đình Gia Huy ở trên một con phố Hà Nội cũng khá đông đúc, Hà Phương đã từng đến nơi này, đi xe buýt mất khoảng 40 phút, cũng không quá xa. Đến nơi, Hà Phương bấm chuông, mẹ Gia Huy nhờ anh ra mở cửa giúp do bà đang bận nấu ăn nhưng thật ra bà đang cố tạo thêm cơ hội cho hai người. Gia Huy mặc bộ quần áo thể thao và chạy lon ton xuống mở cửa, Hà Phương lên tiếng:

"Xin chào, đây có phải.."

"Sao anh lại ở đây." Hà Phương mắt mở to tròn và ngạc nhiên.

"Đây là nhà anh mà."

Lúc này, Hà Phương mới biết rằng cô bị một cú lừa từ Đài Trang, cô cảm thấy có chút bực mình, đang định cầm điện thoại để gọi cho Đài Trang thì mẹ Gia Huy lên tiếng:

"Cháu đến rồi à. Trang có gửi đồ cho cháu đấy. Hôm trước bác có đi du lịch chơi gần nhà Trang và Trang hỏi bác để gửi đồ về cho cháu. Thật ngại khi cháu phải sang lấy đồ như thế này."

Lúc này Gia Huy mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh có chút lúng túng. Mẹ Gia Huy mời Hà Phương vào nhà chơi, ngập ngừng không biết có nên vào hay không nhưng nếu từ chối sẽ thật mất lịch sự nên Hà Phương có ghé vào nhà chào hỏi một chút. Gia Huy mời cô uống nước, hai người trò chuyện với nhau trong khi mẹ anh đang nấu ăn cho bữa tối. Gặp lại Hà Phương trong tình huống như thế này, Gia Huy có chút ngượng ngùng, hai người hỏi thăm nhau được vài câu thì bỗng nhiên trở nên im lặng không ai nói gì, khoảng không gian đó bao trùm cả căn phòng, nhận thấy vậy mẹ Gia Huy đành phải lên tiếng giúp đỡ cậu con trai khờ khạo này:

"Giờ cũng muộn rồi, cháu ở đây ăn cùng hai mẹ con bác nhé, bác trai đi công tác mấy ngày nữa mới về."

Hà Phương cố gắng từ chối lời mời nhưng mẹ Gia Huy khăng khăng muốn cô ở lại ăn một bữa cơm coi như lời cảm ơn đã chăm sóc cho Gia Huy khi ở bệnh viện. Cô cảm thấy khó xử và cũng không biết nên làm thế nào. Trước sự nhiệt tình của hai mẹ con Gia Huy, cô không thể không chấp nhận lời mời đó. Hà Phương phụ mẹ Gia Huy dọn cơm, bữa cơm hôm nay có thật nhiều món, cô không nghĩ rằng bữa cơm này chỉ dành cho ba người trong gia đình nên có chút thắc mắc:

"Hôm nay nhà bác có khách ạ."

Bác gái nhìn cô cười vui vẻ:

"Không. Bác mong là cháu sẽ ở lại dùng cơm cùng gia đình nên đã chuẩn bị thêm một số món."

Cô cảm thấy thật áy náy khi đến vào giờ này:

"Thế là quá nhiều rồi ạ. Cháu lại không mang quà gì đến. Thật làm phiền bác quá ạ."

Gia Huy cùng mẹ và Hà Phương ngồi dùng chung bữa tối, họ nói chuyện và hỏi thăm nhau, mẹ Gia Huy thẳng thắn hỏi:

"Cháu có bạn trai chưa?"

Hà Phương đáp: 'Cháu chưa ạ. "

Mẹ Gia Huy nhíu mày, nhăn mặt khi bà nhắc đến Gia Huy, bà nhấn giọng khi đề cập đến chuyện yêu đương của cậu con trai:

" Thằng này nhà bác kén cá chọn canh lắm, cháu xem giới thiệu ai cho nó giúp bác được không? "

Hà Phương khẽ cười:

" Anh Gia Huy đẹp trai, cao to thế này chắc cũng có nhiều cô để ý lắm. "

Bác gái cười, lời nói có ý mỉa mai cậu con trai:" Bác chả thấy cô nào về nhà này chơi hết ý. Hơn 26 tuổi đầu mà vẫn còn ham chơi lắm. "

Gia Huy đang cố gắng thanh minh cho bản thân:" Con cũng có người con yêu chứ bộ. "

Mẹ Gia Huy ngạc nhiên:" Ai vậy, sao anh không dẫn về nhà chơi. "

Bà đã biết được tình ý của con trai mình dành cho Hà Phương, có lẽ anh cần thêm thời gian để có thể tìm hiểu cũng như mời Hà Phương đi chơi. Tuy nhiên mẹ anh không muốn chờ đợi thêm nữa nên phải ra đòn tấn công giúp con trai mình. Sau bữa ăn, Hà Phương phụ mẹ Gia Huy dọn dẹp nhưng bác gái từ chối, cô cảm thấy ngại nếu mình không giúp gì. Vì vậy cô sắn tay áo vào rửa bát mặc dù bác gái cố can ngăn:

" Bác ra phòng khách nghĩ ngơi uống nước đi ạ, cháu dọn dẹp một lát là xong thôi ạ. "

" Vất vả cho cháu quá. Hôm nay cháu là khách mà. "

" Không sao đâu ạ. "

" Giá như bác có một người con dâu như cháu thì tốt nhỉ. "

Mẹ Gia Huy đang ngồi gọt hoa quả, anh thì xem TV, Hà Phương sau khi dọn dẹp xong ra phòng khách ngồi nói chuyện một lát. Cô nhận đồ mà Đài Trang gửi và xin phép về trước, mẹ Gia Huy thấy vậy liền thúc mạnh vào cánh tay cậu con trai:

" Trời tối rồi, cháu đi xe buýt giờ này cũng không tiện đâu, cháu để Gia Huy chở về cho an toàn nhé. "

Buổi tối hôm nay cô đã làm phiền gia đình anh, vì vậy cô không muốn anh phải chở cô về lúc này, nhưng bác gái nhất quyết bắt cậu con trai lấy xe chở cô về, điều này khiến cô rơi vào thế bị động, đành chấp nhận lời đề nghị của bác. Ngồi phía sau Gia Huy, Hà Phương bỗng thấy xao xuyến rung động, nhịp tim có vẻ đập nhanh hơn. Đây là lần đầu tiên hai người ở cạnh nhau gần đến như vậy. Hai người trò chuyện và lái xe đi qua những con phố Hà Nội, ánh đèn lấp lánh ven đường, hòa mình cùng với dòng xe cộ đi lại trên phố tấp nập. Họ như một đôi tình nhân gặp lại sau bao ngày xa cách, không gian cũng như khung cảnh nơi đây như tô vẻ thêm chuyện tình của hai người. Cuối cùng cũng đến khu nhà trọ nơi Hà Phương đang ở, cô bước xuống xe, gửi lại mũ bảo hiểm cho anh rồi cảm ơn anh. Gia Huy không muốn bỏ lỡ cơ hội này, anh mạnh dạn xin số điện thoại của cô và xin kết bạn trên facebook. Hà Phương khá lúng túng khi đó nhưng cô vẫn đồng ý, thực ra là cô rất vui. Hai người chào tạm biệt nhau và cô đi về phòng trọ của mình. Nằm dài trên chiếc giường yêu thích, tự hỏi bản thân tại sao anh ý lại muốn xin số điện thoại và còn kết bạn trên facebook, một loạt những viễn cảnh được Hà Phương tưởng tượng ra. Hay anh ý có chút tình cảm với mình, bất giác cô nở nụ cười.

Rời khỏi chiếc giường xinh xắn yêu quý, Hà Phương đi tắm. Cô gội đầu và sấy tóc, đang đứng bên ngoài ban công thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại rung lên, là Đài Trang. Hà Phương bấm nghe máy lập tức như muốn tra khảo tội lỗi của Đài Trang:

" Nhận được quà tao gửi chưa. Bất ngờ không. "

" Bất ngờ cái đầu mày ý. Tao còn chưa hỏi tội sao mày lừa tao đến nhà Gia Huy đâu đấy. "Giọng Hà Phương có vẻ như đang trách mắng.

" Tao đâu có dám lừa mày. Tao nhờ bác gửi dùm mà. Sao có thể gọi là lừa đảo được. "Đài Trang cười đã trí.

" Tao biết rõ kế hoạch của mày rồi nhé. Bạn với bè. Không thể tin được. "

" Có gì đâu. Đấy là tao đang tạo cơ hội cho mày còn gì. "

" Lộ đuôi cáo rồi nhé. "

" Tao nghĩ rồi, mày đã sống cho quá khứ quá nhiều rồi đấy, điều mày cần làm bây giờ là sống hết mình với hiện tại - con người thật của mày ấy. Tại sao cứ để quá khứ lấn át đi cảm xúc của mày. Nếu mày thích một ai, yêu một ai, mày cũng phải cho họ thấy dấu hiệu chứ. Mày không bật đèn lên thì làm sao cậu ấy biết đưòng tìm đến khi ngoài kia trời tối như vậy, nếu thế thì cả đời hai người cũng không tìm được nhau. "

" Nhưng mày biết tao là ai mà. Tao không giống như những cô gái bình thường khác. "Giọng cô bỗng trở nên trầm lắng, có chút buồn.

" Nếu thực sự người đó yêu mày, anh ấy cũng sẽ bỏ qua quá khứ để đến với mày, còn nếu không thì coi như đó là sự sắp đặt của ông trời vậy, hai người không dành cho nhau. Cứ suy nghĩ phức tạp để làm gì. Chỉ mình mày mệt mỏi thôi. "

Hà Phương thẩn thờ suy nghĩ về điều Đài Trang nói mà quên mất trả lời cô bạn cho đến khi Đài Trang lên tiếng:

" Mày có nghe tao nói không vậy, Hà Phương. "

" Tao biết rồi. "

Hà Phương nhận ra rằng bấy lâu nay cô đã quá ích kỷ với chính bản thân mình. Tại sao cô không thử bước vào một mối quan hệ nào đó, cô đã vượt qua quá khứ đau khổ để sống tiếp thì cớ sao vẫn cố níu giữ lấy nó. Một khi đã thay đổi, cô nghĩ rằng bản thân cũng nên sống bình thường như cách tự nhiên vốn có của nó. Cầm điện thoại trên tay, cô phân vân có nên gửi tin nhắn để hỏi thăm Gia Huy đã về hay chưa, cứ xóa đi rồi viết lại, cuối cùng tin nhắn sau bao lần soạn thảo cũng được gửi cho anh. Gia Huy đã xem và đang nhắn lại gì đó, nhìn anh có vẻ rất vui:" Anh về nhà rồi nhé. "

Hai người nhắn tin qua lại, Hà Phương mỉm cười thật hạnh phúc vì đây là lần đầu tiên cô nhắn tin với anh nhiều như thế, cảm giác mà hơn 26 năm qua, cô chưa bao giờ trải qua. Điều đó khiến thế giới trong cô thay đổi hoàn toàn, không còn là một cô gái trầm tư sâu lắng, cô trở nên vui vẻ hơn và cười nhiều hơn. Gia Huy cũng rất vui khi người con gái anh thích cuối cùng cũng cho anh một tín hiệu, anh chuẩn bị lên kế hoạch mời Hà Phương đi chơi và ngỏ lời muốn cô làm bạn gái cậu ấy. Cả hai người đang đắm chìm trong thế giới riêng mà cảm xúc của họ đang hòa vào nhau.

Trở lại với công việc, mọi người có thể nhìn thấy một Hà Phương rạng rỡ, khác xa với vẻ mặt nghiêm túc trước đây của cô. Cô chào mọi người và đi vào phòng làm việc. Trong lúc đang nhâm nhi cốc cà phê thì điện thoại báo tin nhắn, người gửi không ai khác chính là Gia Huy. Anh báo cho cô ngày hôm nay anh sẽ đến bệnh viện cắt chỉ cho vết thương và mời cô uống cà phê. Nhận được tin nhắn, Hà Phương bất chợt mỉm cười, các đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ hoài nghi. Cô ngại ngùng, khoác áo và đi ra ngoài xem các bệnh án. Cô nhắn tin lại cho anh, cười khúc khích:

" Vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở căng tin bệnh viện ạ. "

Hai người gặp nhau, cảm giác như đã quen thuộc, không còn vẻ bối rối và ngượng ngùng như trước kia, vẫy tay chào nhau và cười như hai người bạn. Gia Huy mời Hà Phương ăn tối, mục đích của buổi ăn tối này chính là anh muốn ngỏ lời muốn cô làm bạn gái anh.

" Tối nay em có thời gian không. Anh muốn mời em đi ăn như một lời cảm ơn chính thức. "

Hà Phương nhẹ nhàng đáp:

" Em có giúp được gì đâu ạ. Anh không cần khách sáo như vậy đâu. "

Vẻ mặt anh có chút buồn khi cô muốn từ chối, điều này khiến Hà Phương cảm thấy thật áy náy trong lòng:

" Vâng. Em sẽ đi ạ. "

Sắc mặt Gia Huy thay đổi nhanh chóng với nụ cười tươi đang nở trên môi: 'Anh sẽ gửi địa chỉ cho em sau nhé."

Hà Phương chào anh và quay lại làm việc. Gia Huy tâm trạng phấn khởi khi quay trở về nhà, anh có nên mua hoa tặng Hà Phương hay không, tối nay anh nên mặc gì. Sau khi được tư vấn bởi bạn bè, anh đã sẵn sàng cho buổi tối ngày hôm nay. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây màu đen, trông anh thật bảnh bao cùng với mái tóc được vuốt keo chải ngược về phía sau. Không muốn Hà Phương trở nên khó xử trong buổi tối đầu tiên của hai người, anh nghĩ đơn giản là hai người sẽ gặp nhau ở một nhà hàng, trò chuyện cùng nhau sau đó sẽ bày tỏ tình cảm của anh dành cho cô.

Thấy con trai hôm nay thật khác lạ, mẹ Gia Huy gặng hỏi:

"Nay cơ quan con tổ chức liên hoan à."

"Không ạ. Con đi gặp một người bạn ạ."

"Ai vậy. Trai hay gái.'

Gia Huy vừa đi giày vừa nói:" Một người con gái ạ. "

Mẹ Gia Huy vỗ vai cậu và nói:

" Con trai tôi điển trai thế này mà cô gái kia không đồng ý thì thật là uổng phí. "

Gia Huy bật cười rồi chào mẹ, mẹ anh vẫn không quên trêu đùa anh:

" Năm nay mẹ phải có con dâu đấy. "

Thời tiết mùa thu ở Nội về đêm gió mát có chút se lạnh, những ánh đèn lấp lánh ven đường khiến tâm trạng anh vui vẻ hơn bao giờ hết. Buổi gặp gỡ diễn ra như dự định, Hà Phương bất ngờ trước lời tỏ tình đường đột của Gia Huy:

" Từ lần đầu tiên gặp em ở đám cưới của Đài Trang, anh nghĩ mình đã tìm được người con gái anh thích. Anh muốn có cơ hội được tìm hiểu em, em có thể làm bạn gái anh không? "

Hà Phương không kiềm nén được cảm xúc trước những lời ngọt ngào từ Gia Huy, những lời nói đó như sưởi ấm trái tim cô đơn, lạnh lẽo của cô, như một liều thuốc thức tỉnh trái tim đã ngủ yên sao bao nhiêu tổn thương trong cuộc đời. Cô hạnh phúc không nói nên lời, chỉ biết nhìn anh và gật đầu, Gia Huy ôm chầm lấy cô. Một cảm giác lâng lâng khó tả khi vòng tay anh ôm lấy cô.

Buổi tốm hôm đó, Hà Phương rất vui vì cuối cùng cô cũng được ở bên người đàn ông mà cô thầm yêu bấy lâu. Tuy nhiên, bí mật về thân phận thực sự của cô sẽ là một trở ngại lớn trong mối quan hệ của hai người. Đối với Hà Phương, là một cô gái chuyển giới đã không còn ám ảnh trong tâm trí cô bấy lâu nay nhưng nó sẽ là một cú sốc lớn cho Gia Huy. Điều cô lo sợ nhất cuối cùng cũng phải đối mặt, có hai sự lựa chọn duy nhất trong thời điểm này, một là cô sẽ im lặng cho đến khi cô và anh yêu nhau sâu đậm, đến lúc đó cô sẽ nói cho anh biết sự thật. Nghe thật là ích kỷ nhưng nếu xét về khía cạnh của Hà Phương, thật đáng thương vì cô cũng chỉ muốn cảm giác được yêu như bao cô gái khác trong đời nhưng điều đó vô tình lại tổn thương chính người mình yêu. Hai là cô sẽ kể cho anh nghe sự thật cô là ai và kết quả cuối cùng thì cô cũng dự đoán được phần nào. Cô cho rằng thà ngay từ đầu từ bỏ niềm hy vọng mong manh đó còn hơn cứ im lặng giả vờ cho đến khi tình cảm bám rễ sâu, có cố gắng chặt đứt cũng khó tránh khỏi tổn thương. Có những nỗi đau rồi cũng sẽ qua, có những người bước qua đời nhau rồi cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Chúng ta đều cần thời gian để chữa lành vết thương. Có thể nỗi đau đó vẫn tồn tại nhưng giờ đây nó sẽ là một kỉ niệm mà khi nhắc tới chúng ta nhận ra mình đã trưởng thành nhiều như thế nào.

Hà Phương suy nghĩ trằn chọc suốt đêm, cuối cùng cô cầm điện thoại lên và nhắn tin cho Gia Huy:

'Anh có thể gặp em tối mai được không ạ. Khoảng 8h, quán cafe gần nhà em. Em sẽ gửi địa chỉ ạ."