Xin Lỗi, Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi

Chương 7: Không yêu thì đừng chạm vào tôi (h)




Rõ ràng Thế Trường vẫn đang tức giận vì bị Minh Châu tát một cái, nhưng lúc này thấy cô tơi tả như vậy lòng anh lại đau nhói.

Thế Trường cảm thấy mình điên rồi cho nên mới đau lòng hạng người đê tiện vô liêm sỉ này.

“Khóc cái gì mà khóc? Dư nước mắt lắm sao?”

Thế Trường vừa lớn tiếng nói vừa rút một tờ khăn giấy đưa cho Minh Châu.

Cô gạt ra sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh quật cười nói:

“Anh đừng giả mèo khóc chuột ở đây nữa.”

Chính anh là người mang cô ra cho bọn người kia đùa bỡn, bây giờ ân cần cho ai xem. Hành động vừa rồi của Thế Trường đã khiến trái tim cô chết lặng.

Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy chứ?

Thế Trường nghe Minh Châu nói mình đang giả mèo khóc chuột thì rất tức giận, anh giơ tay ra xách cổ áo của cô lên, nhưng vừa rồi bị đám người kia cấu xé, áo quần của cô đã sớm rách bươm, bây giờ bị anh kéo, áo sơ mi “roẹt” một tiếng, trực tiếp bung ra.

Phần trên lõa lồ của Minh Châu xuất hiện trước mắt Thế Trường, mặc dù vẫn còn áo lót, nhưng cũng chính vì có nó mà bộ ngực của cô càng thêm đẫy đà căng mịn.

“Ừng ực...”

Thế Trường nuốt nước miếng, đột nhiên anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, toàn thân bắt đầu nóng lên.

Cho dù mất trí nhớ nhưng Thế Trường vẫn vô cùng khát khao cơ thể của Minh Châu, huống chi dáng vẻ luống cuống che đậy thân hình lúc này của cô càng khiến cô thêm quyến rũ mê người.

“Minh Châu, cô đúng là đồ không biết xấu hổ đấy.”

“Tôi không có.”

Sắc mặt của Minh Châu càng thêm tái nhợt.

Đôi mắt của Thế Trường híp lại lộ vẻ nguy hiểm, anh từng bước ép sát dồn cô vào chân tường.

“Không có? Nhưng chẳng phải cô đang quyến rũ tôi sao? Cô thích trần truồng dụ dỗ đàn ông à?”

“Thế Trường, tôi không có quyến rũ anh, anh không được vu khống tôi!”

“Ha ha...”

Thế Trường đột nhiên xách cô quăng lên sô pha sau đó đè xuống người cô, hung ác nói:

“Tôi thích vu khống cô đấy thì sao?”

Dứt câu anh cúi người xuống chiếm lấy đôi môi của cô.

Anh không phải hôn mà là đang gặm cắn chà đạp môi cô, cơn đau truyền tới khiến cô rơi nước mắt sinh lý, tay không ngừng đẩy anh ra.

“Anh không yêu tôi thì đừng chạm vào tôi.”

Thế Trường bị đẩy càng thêm tức giận, bên dưới chợt động đâm thẳng vật nam tính vào người Minh Châu.

“Thế Trường, đau quá... cầu xin anh đừng làm vậy mà hu hu...”

Minh Châu bị anh đè trong ngực đau đớn vùng vẫy, cô thật sự không thể chịu đựng được khi anh coi mình là món đồ chơi dùng để phát tiết dục vọng.

Nhưng Thế Trường căn bản không quan tâm lời cầu xin của cô, nghe cô kêu gào anh lại càng hưng phấn, thằng nhỏ điên cuồng càn quét bên trong động thịt non mịn.

“Mẹ nó! Sao lại khít như vậy hả?”

Thế Trường cúi đầu cắn một phát thật mạnh lên bả vai của Minh Châu, bên dưới không ngừng ra vào một cách thô bạo.

Anh lại hôn cô, cướp sạch hơi thở của cô.

Nhưng bao nhiêu đây không đủ.

Anh muốn cô càng nhiều hơn, hận không thể khảm cô vào sâu trong da thịt.

“Đau...”

Thật sự đau quá...

Minh Châu đau đớn khóc nức nở, cô bấu chặt vào cánh tay của Thế Trường, khuôn mặt xinh đẹp đau đến mức vặn vẹo.

Thế Trường không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô, anh coi cô là gì? Công cụ phát tiết sao?

Minh Châu thống khổ cảm nhận được sự tàn phá không có điểm dừng của anh, cơ thể đau xót gần như chết lặng, anh nhìn cô, ánh mắt tràn ngập châm chọc.

“Hừ, nhìn dáng vẻ d.â.m đãng của cô đi, làm như mình còn trinh tiết vậy.”