Văn phòng chủ tịch tập đoàn TT.
Thế Trường nhíu mày đưa thiệp mời dự tiệc cho trợ lý của mình rồi nói:
“Mấy loại tiệc từ thiện nhàm chán này cậu và giám đốc điều hành đại diện tôi tham gia đi.”
Trợ lý lắc đầu khuyên nhủ:
“Nhưng đây là tiệc tối do anh họ của anh tổ chức, nếu anh không đến dự thì kỳ cục lắm, huống chi công ty của anh ta phát triển rất tốt ở thị trường nước ngoài. Nghe nói dự án mới nhất của công ty anh ta đầu tư với số vốn rất khủng, các ông lớn trong nước đều đến dự, nếu chúng ta cũng đến nói không chừng sẽ đạt được lợi ích gì đó.”
“Đạt được lợi ích?”
Thế Trường không cho là đúng, thậm chí trong lòng còn sinh ra chút khinh thường, nói:
“Trước giờ tôi không tin loại dự án đi đường tắt thế này, cậu nên nhớ lợi ích luôn đi đôi với rủi ro.”
Trợ lý nghe vậy cũng không tiếp tục khuyên nữa, anh ta cầm thiệp mời ra ngoài, vừa đi vừa nói thầm:
“Trên thiệp có in danh sách nhân viên phụ trách dự án nữa sao? Ủa? Minh Châu? Sao cái tên này quen quá vậy?”
“Khoan đã!”
Thế Trường đứng bật dậy, anh bước nhanh về phía quản lý rồi giật tấm thiệp trên tay anh ta nhìn thật kỹ.
Giám đốc quản lý dự án: Minh Châu.
Khi nhìn thấy cái tên này, lồng ngực của anh đau thắt lại. Mặc dù biết có lẽ chỉ trùng tên thôi, nhưng anh vẫn không khỏi khổ sở.
Thế Trường hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Được rồi, tôi sẽ tự mình tham gia tiệc tối.”
Tiệc tối lần này Thế Trường mang bé Trường Minh theo cùng, đương nhiên trợ lý biến thành vú em bất đắc dĩ của thằng bé.
Trẻ con ở tuổi tác nà rất nghịch ngợm, trợ lý giữ bé Trường Minh toát cả mồ hôi, kết quả vẫn để nó chạy lạc.
Bé Trường Minh chạy trên hành lang nhà hàng, không may đụng phải một người, nó vội vàng ngửa cổ lên nói:
“Cháu xin lỗi dì ạ.”
“Không sao đâu.”
Minh Châu ngồi xổm xuống đỡ đứa nhỏ dậy, khi nhìn rõ mặt mũi của nó rồi, toàn thân cô lập tức lạnh ngắt.
Đứa bé này rõ ràng là con của cô, thật không ngờ cô lại gặp con mình nhanh như vậy.
Cô muốn ôm bé con vào lòng nhưng lại vội vàng rút tay lại, cô sợ mình làm chuyện khác người sẽ khiến thằng bé tưởng cô là người xấu mà xa lánh cô.
Tuy rằng trẻ nhỏ không biết chuyện phản ứng như thế chỉ là bình thường, nhưng cô tuyệt đối không muốn thấy con trai ghét bỏ mình, cho dù hiểu lầm cũng không thể.
Đột nhiên bé con sờ lên mặt cô, ngây thơ non nớt hỏi:
“Dì ơi, sao dì lại khóc? Ai làm gì buồn hả?”
Minh Châu không biết nước mắt của mình rơi xuống từ khi nào, hai năm qua cô khống chế cảm xúc của mình rất tốt, thật không ngờ khi đối diện với con trai, cô vẫn yếu đuối như vậy.
Cô lau đi nước mắt, đang định nói gì đó thì đột nhiên bé con hô to:
“Ba ơi, con ở đây nè.”
Thế Trường nghe tiếng con trai vội chạy tới bế thằng bé lên, hỏi:
“Vừa rồi con mới nói chuyện với ai vậy?”
“Với một dì thích khóc đó ba.”
Bé Trường Minh chỉ tay về phía Minh Châu đang đi vào góc khuất hành lang.
“Minh Châu!”
Thế Trường dụi dụi đôi mắt của mình, trong lòng hoảng hốt không thôi. Lúc nãy anh sinh ra ảo giác hay sao mà lại nhìn thấy bóng dáng của Minh Châu thế kia?
Nghĩ đến đây anh đột nhiên cười khổ, chỉ vì người quản lý dự án trùng tên với Minh Châu thôi mà anh lại tự mình chạy tới tiệc tối để xác nhận.
Anh đúng là khờ mà.
Thế Trường ôm bé Trường Minh trở về nơi diễn ra bữa tiệc.
Mà đứng trong một góc, Minh Châu nhìn theo bóng dáng của đi xa dần của Thế Trường và Trường Minh đang được anh bế, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
“Thế Trường, anh cứ đợi đó, sẽ có một ngày tôi đường hoàng đưa con của mình rời xa tên ác ma như anh!”
...
Khi Thế Trường ôm bé Trường Minh trở về bữa tiệc thì Thế Nam đã tiến tới cười nói:
“Thế Trường, cậu đến rồi à? Tôi còn tưởng cậu sẽ không đến chứ. Nếu cậu vắng mặt có lẽ cậu sẽ hối hận cả đời đấy.”
Thế Trường đưa bé Trường Minh cho trợ lý bảo anh ta bế thằng bé ra chỗ khác chơi, sau đó quay lại nói với Thế Nam:
“Anh họ nói đùa rồi.”
“Tôi không đùa, cậu không biết tôi đã tìm được ai đâu, nếu cậu biết chắc chắn sẽ phát điên cho mà xem.”
Thế Trường chỉ cười mà không đáp, trên đời này không còn ai khiến anh phát điên ngoài Minh Châu, nhưng cô đã chết, cũng khiến trái tim của anh chết theo rồi.
Thấy Thế Trường điềm tĩnh thong dong, Thế Nam cũng không vội, anh ấy nói:
“Người quản lý dự án lần này của công ty tôi cũng là người quen của cậu, sau này hai người sẽ thường xuyên gặp nhau, hy vọng cậu sẽ quan tâm cô ấy nhiều hơn.”
Thế Trường nhíu mày. Người quen cũ của anh?
Anh làm gì quen ai có tên giống Minh Châu đâu chứ?
Chẳng lẽ...
Sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của Thế Trường, Thế Nam xoay người nhìn về một góc rồi lớn tiếng gọi:
“Minh Châu, tới đây.”