Xin Lỗi, Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi

Chương 53: Theo mẹ mày xuống suối vàng đi!




Ngồi trên xe đến bệnh viện, Thế Trường chậm rãi nhắm mắt lại. Hiện tại đã bình tĩnh, anh mới phát hiện mình vẫn còn một chuyện chưa xử lý.

Anh quá mức đau khổ vì Minh Châu nhảy xuống biển mà quên mất đầu sỏ gây tội Minh Ngọc.

Cô ta chưa nhận được quả báo cho tội ác mình gây ra, sao anh có thể buông tha cho cô ta được chứ?

Anh đã bị người phụ nữ rắn rết độc địa kia lừa gạt mà tự tay đẩy người mình yêu nhất xuống địa ngục. Giờ phút này anh cực kỳ hận. Hận Minh Ngọc âm hiểm xảo trá, lại hận bản thân ngốc nghếch vô tri.

Bàn tay của anh siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt phẫn nộ đến cực điểm.

“Minh Ngọc! Nợ máu phải trả bằng máu! Tôi nhất định bắt cô sống không bằng chết!”

Đột nhiên Thế Trường nhớ ra lần cuối cùng gặp Minh Ngọc là ở bệnh viện, lúc ấy áo của Minh Châu thấm máu tươi, như vậy có phải trước đó cô ta đã làm gì cô rồi không?

Hơn nữa hiện tại cô ta vẫn đang ở bệnh viện, mà bé con lại không có ai trông coi, lỡ như cô ta hại thằng bé thì biết làm sao?

Chết tiệt! Sao anh có thể để con mình ở cùng một chỗ với con rắn độc Minh Ngọc kia chứ?

Nghĩ đến đây, anh quay sang hỏi quản gia:

“Hiện giờ Minh Ngọc đang ở đâu? Cô ta làm cái gì?”

Quản gia đáp:

“Cô ấy đang ở bệnh viện, nói là muốn thay cậu chăm sóc cậu chủ nhỏ.”

“Cái gì?”

Trái tim của Thế Trường như muốn văng ra khỏi lòng ngực, anh gấp gáp hô to:

“Mau, tăng nhanh tốc độ đến bệnh viện!”

Thế Trường sợ hãi đến mức toàn thân run lên. Nếu... nếu anh tới chậm một bước để Minh Ngọc hại được bé con, anh nên ăn nói thế nào với Minh Châu đây?

Quản gia thấy sắc mặt của Thế Trường bỗng trở nên tái mét thì đoán được anh đang suy nghĩ cái gì, vì thế ông ấy nói:

“Cậu yên tâm. Tôi đã sắp xếp hai vệ sĩ bảo vệ cậu chủ nhỏ rồi, cô Minh Ngọc sẽ không làm gì được đâu.”

Thế Trường kinh ngạc nhìn quản gia, lắp bắp hỏi:

“Quản gia, có phải chú cũng cảm thấy Minh Ngọc có vấn đề không?”

Quản gia do dự một chút rồi lắc đầu đáp:

“Không, tôi chỉ cho rằng cử thêm người tới bảo vệ con của cậu cũng không phải chuyện xấu thôi.”

Ông ấy không biết Thế Trường, Minh Châu và Minh Ngọc đã xảy ra chuyện gì nên nghĩ nếu ông ấy nói xấu Minh Ngọc sẽ khiến anh không vui, vì thế mới đổi một cách trả lời khác.

Thế Trường thở phào nhẹ nhõm, cũng may quản gia chu đáo, nếu không chỉ sợ với đầu óc ngu muội lúc trước của mình thì anh đã làm hại tới con của anh và Minh Châu rồi.

Bên trong bệnh viện.

Minh Ngọc không ngờ quản gia lại kêu hai vệ sĩ tới trông chừng đứa nhỏ kia, hại cô ta muốn diệt cỏ tận gốc cũng không được.

Trong lòng Minh Ngọc hận đến ngứa răng nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ lo lắng hòng phân tán sự cảnh giác của vệ sĩ.

Quả nhiên điều này có tác dụng, Minh Ngọc tốt bụng cầm hai hộp cơm đưa cho vệ sĩ, họ cũng không hề đề phòng mà nhận lấy ăn sạch, kết quả cả hai đều chạy vào phòng vệ sinh.

Minh Ngọc đắc ý nhếch môi cười nhạo, sau đó tiến vào phòng chăm sóc đặc biệt của trẻ sơ sinh.

Cô ta nhìn đứa nhỏ đang ngủ say trong lồng kính, ánh mắt lộ ra một tia oán độc.

Mặc dù sinh non nhưng đứa nhỏ này vẫn xinh xắn hơn những đứa nhỏ khác, tuy nhiên càng như vậy Minh Ngọc càng ghét nó, ai kêu nó do Minh Châu sinh ra làm gì.

Minh Ngọc mỉm cười vuốt ve mặt kính, nói nhỏ:

“Bé con, mày xem mẹ của mày vô dụng chưa kìa. Cô ta tự tử để mày lại cho tao, cô ta đang mong chờ tao sẽ nuôi nấng mày sao? Đáng tiếc, tao sẽ không để cho thứ nghiệt chủng như mày tồn tại. Mày nên theo mẹ mày xuống suối vàng đi, nơi này không ai thương mày, mày còn sống để làm gì?”

Cô ta sẽ không cho phép mối tai họa ngầm lớn lên trước mắt mình, ai biết được sau khi trưởng thành nó biết sự thật lại quay sang trả thù cô ta thì sao?

Đừng nói công dưỡng dục lớn hơn công sinh thành. Bây giờ thứ phản phúc nuôi lớn quay lại cắn chủ nhan nhản ngoài đường kìa.

Đôi mắt của Minh Ngọc híp lại, nụ cười trên môi cô ta càng lúc càng đáng sợ, cô ta tiếp tục thì thầm:

“Tao nghe nói có một bệnh viện ở tỉnh L, vì hệ thống điều tiết nhiệt độ trong lồng kính gặp trục trặc mà đứa bé bên trong đã qua đời. Tao tự hỏi chuyện này có thật hay không nha? Bây giờ thì tốt rồi, mày nghiệm chứng giúp tao, coi như để tao thỏa sự tò mò đi.”

“Yên tâm đi, hiện tại mày còn nhỏ, trong lúc chết đi sẽ không quá đau khổ. Về sau tao sẽ đốt chút tiền vàng cho mẹ con mày.”

“Mày xem, dì của mày tốt với mày chưa kìa, tao đúng là người lương thiện nhất trên đời, có lẽ Minh Châu ở dưới suối vàng sẽ cảm ơn tao đấy.”

Nói xong, Minh Ngọc duỗi tay về phía chui cắm điều tiết nhiệt trên lồng kính, khuôn mặt vặn vẹo đến biến dạng, khóe môi lộ ra một nụ cười nham hiểm đến cực độ.

“Bái bai nghiệt chủng!”