Giờ phút này, Minh Châu cực kỳ không cam lòng.
Nghĩ đến bé con vừa chào đời của mình, tâm trí của cô tràn ngập thống hận.
Không, cô không thể chết! Cô vẫn chưa nhìn thấy bé con trưởng thành, chưa chứng kiến Minh Ngọc trả giá cho tội ác của mình, sao cô có thể chết dễ dàng như vậy được?
Minh Châu không biết mình lấy sức lực ở đâu ra mà đẩy Minh Ngọc ngã ra phía sau, tiếp đến vung tay lên tát vào mặt cô ta.
Ngay lúc Minh Ngọc muốn phản kích thì cửa phòng chăm sóc đặc biệt mở ra, Thế Trưởng lảo đảo bước vào.
“Dừng tay!”
Thế Trường hô to.
Hiện tại đầu anh bị quấn băng vải, đôi môi tái nhợt, bước chân phù phiếm, vừa nhìn đã biết anh vẫn còn chưa hoàn toàn ổn sau vụ va chạm giao thông. Nhưng sau khi nghe quản gia nói Minh Châu đã sinh, anh bất chấp thương tích trên người chạy đến tìm cô.
Tuy nhiên không ngờ vừa tới nơi, anh đã thấy Minh Châu đè trên người Minh Ngọc và dùng hết sức lực đánh cô ta.
Minh Ngọc thấy Thế Trường tới, trong lòng vô cùng hoảng loạn, cô ta la lớn:
“Anh Thế Trường cứu em với, chị ấy đánh em.”
“Cô ấy đánh cô?”
Thế Trường cảm thấy câu nói này của Minh Ngọc vô cùng châm chọc. Cô ta đúng là đang bị Minh Châu đánh, nhưng trông cô ta chẳng hề hấn gì. Ngược lại là Minh Châu, máu tươi thấm ướt cả mặt trước của chiếc áo, mặt mũi của cô cũng trắng bệch đến cực điểm.
“Minh Châu...”
Thế Trường vội chạy tới chỗ của cô, anh không quan tâm tại sao cô lại đánh Minh Ngọc, anh chỉ biết cô đang chảy rất nhiều máu mà thôi.
Tuy nhiên hành động này của anh lại khiến Minh Châu cho rằng anh muốn báo thù cho Minh Ngọc, vì thế cô vội vàng đứng dậy xoay người bỏ chạy.
“Minh Châu, đừng chạy.”
Thế Trường hốt hoảng đuổi theo, vừa rồi anh thấy rõ ánh mắt cô nhìn anh tràn ngập thù hận, có lẽ cô lại hiểu lầm anh chuyện gì rồi, anh phải giải thích với cô mới được.
Thế nhưng anh còn chưa kịp nhấc chân thì eo đã bị Minh Ngọc ôm chặt, cô ta nức nở nói:
“Anh Thế Trường, vừa rồi chị Minh Châu nói không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa, em định an ủi chị ấy vài câu thì chị ấy nhào lên đánh em...”
Minh Ngọc khóc lóc trông rất đáng thương, dáng vẻ yếu ớt nhu nhược này của cô ta rất được đàn ông thích, tuy nhiên Thế Trường căn bản không có tâm trạng thưởng thức diễn xuất của cô ta, vì thế dưới tình huống cấp bách anh đẩy cô ta ngã trên mặt đất.
Sau đó vội vàng chạy nhanh ra ngoài hành lang bệnh viện.
Lúc này Minh Châu đã bị quản gia ngăn lại, Thế Trường cũng nhân cơ hội này đuổi kịp cô, anh nắm lấy tay cô gấp gáp nói:
“Em đừng đi, anh... anh không tin em đánh Minh Ngọc, dù em nói cái gì anh cũng tin hết.”
Thế Trường gần như hèn mọn cầu xin Minh Châu, nhưng cô lạnh lùng gạt tay anh ra, nhìn về phía quản gia, gian nan nói:
“Chú à, nhờ chú chăm sóc con trai của tôi.”
Khi nói ra câu này, lòng cô đau như cắt, nhưng cô đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Dặn dò xong, Minh Châu chạy nhanh đến chỗ của thang máy. Trong đầu cô lúc này toàn là những lời Minh Ngọc đã nói.
Thế Trường sẽ đuổi cô đi sau đó đưa con của cô cho Minh Ngọc nuôi nấng. Cô rất muốn không tin cô ta, nhưng sự thật bày ra trước mặt, làm sao cô tự lừa mình dối người được nữa?
Rõ ràng Thế Trường biết nếu anh không ký tên bác sĩ sẽ không làm phẫu thuật sinh mổ cho cô, nhưng anh vẫn không tới. Đây chẳng phải là bằng chứng thuyết phục nhất sao?
Trong lòng Minh Châu vô cùng thống hận người đàn ông này, cô xin thề có một ngày cô sẽ khiến anh và Minh Ngọc trả giá đắt cho những tội ác đã gây ra với cô.
Giờ phút này Minh Châu liều mạng chạy trốn, vết thương ở bụng từng chút rút cạn sức lực của cô nhưng cô không cho phép mình dừng lại, bởi vì Thế Trường đang đuổi theo ngay phía sau cô.
Cũng may bản thân Thế Trường đang bị thương nên tốc độ giảm mạnh, anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ.
Cô gái anh yêu đang ở ngay trước mắt, vậy mà đôi chân của anh lại cứ chậm chạp không chạy nhanh đuổi kịp cô.
Hiện giờ đầu óc của anh thật loạn, anh không hiểu tại sao cô lại quyết rời xa anh tới mức từ bỏ cả con của mình.
Chẳng phải đối với cô, bé con là trên hết sao?
Hơn nữa bụng của cô chảy rất nhiều máu, cô không muốn sống nữa hay sao mà còn chạy?
Tích!
Âm thanh cửa thang máy mở ra vang lên, Minh Châu chạy vào bên trong rồi nhanh chóng bấm nút đóng lại.
Ngay khi Thế Trường đuổi tới, chỉ sát sao một giây, cửa thang máy đã đóng kín ngăn cách cô và anh.
Thế Trường ngã khụy xuống sàn gạch bệnh viện, vết thương ở đầu khiến anh choáng váng, mọi thứ trước mặt cứ xoay vòng vòng, thậm chí anh còn che ngực nôn mửa.
Đây là triệu chứng của chấn động não cấp nhẹ.
Lúc này Minh Châu đã đi thang máy tiến thẳng ra bên ngoài bệnh viện, cô vội vàng bắt một chiếc taxi, khó nhọc mở miệng:
“Bác tài, làm ơn đưa tôi đến vị trí này của bờ biển...”