Xin Lỗi, Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi

Chương 47: Tôi tự quyết định sống chết của bản thân




Minh Châu hít sâu một hơi rồi nói:

“Bác sĩ, vợ chồng tôi không hợp nhau đang trong quá trình làm thủ tục ly hôn. Anh ta mặc kệ sự sống chết của tôi nên tôi chỉ có thể tự mình ký tên mà thôi.”

Sau đó cô chỉ vào quản gia, nói tiếp:

“Chú này đã giúp tôi quay lại một đoạn video, nếu bệnh viện của các ông còn chậm trễ không chịu làm phẫu thuật cho tôi thì tôi sẽ kêu chú ấy tung lên mạng. Đến lúc đó nếu bởi vì không kịp thời làm phẫu thuật mà mẹ con tôi gặp chuyện không may thì bệnh viện của các ông sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Áp lực của dư luận mạnh đến mức nào chắc ông không cần tôi nói đâu nhỉ?”

Bác sĩ sửng sốt, ông ấy không ngờ Minh Châu lại dám uy hiếp bệnh viện, trước khi ông ấy nổi giận, cô đã vội tiếp lời:

“Tôi biết bệnh viện sợ gánh trách nhiệm nếu tôi xảy ra chuyện, nhưng bây giờ tôi vẫn còn minh mẩn, tôi sẽ chịu trách nhiệm việc mình làm. Hơn nữa chẳng lẽ sản phụ sinh con một mình đều cần có chồng ký tên hết sao?”

Bác sĩ khó xử nhìn Minh Châu, thật ra người bệnh tự ký tên cũng được. Nhưng lúc trước đã từng xảy ra trường hợp người bệnh tự ký tên không may qua đời, người nhà lại đinh ninh rằng phía bệnh viện người bệnh ký tên trong tình huống không tỉnh táo yêu cầu bệnh viện bồi thường.

Từ đó bệnh viện mới siết chặt quy định người nhà phải ký tên mới được làm phẫu thuật.

Tuy nhiên thân làm bác sĩ ông ấy biết ca của Minh Châu không thể kéo dài nếu không sẽ nguy hiểm cho cả người lớn lẫn đứa nhỏ, đợi đến lúc một xác hai mạng, bệnh viện của ông ta sẽ lãnh đủ.

Vì thế sau một hồi đấu tranh kịch liệt, bác sĩ vẫn đồng ý làm phẫu thuật cho Minh Châu.

Nhìn Minh Châu được đẩy vào phòng cấp cứu, quản gia chắp tay ngước lên trời cầu xin:

“Mong trời cao thương xót để cô Minh Châu sinh nở thuận lợi, mẹ tròn con vuông.”

Tại một tòa bệnh viện khác.

Thế Trường được đưa vào phòng cấp cứu, mặc dù đã được cứu chữa kịp thời nhưng anh vẫn hôn mê bất tỉnh.

Trùng hợp bác sĩ cấp cứu cho anh lại có quen biết Minh Ngọc nên đã gọi điện kêu cô tới chăm sóc anh.

Minh Ngọc nghe tin vội vàng chạy tới bệnh viện, thấy Thế Trường nằm bất động trên giường, cô ta lo lắng hỏi:

“Bác sĩ, anh ấy không sao chứ?”

“Không sao, anh ấy chỉ bất tỉnh do sốc đột ngột và bị trầy xước ở cánh tay một chút mà thôi.”

“Vậy khi nào anh ấy tỉnh lại?”

“Cũng không chắc, có lẽ vài tiếng, cũng có lẽ hai ba ngày.”

Bác sĩ lại dặn dò Minh Châu một vài điều rồi rời đi. Cô ta tiến tới ngồi bên cạnh giường bệnh của Thế Trường, sau đó chăm chú nhìn anh.

Đã lâu lắm rồi anh không đến gặp cô ta, ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi một cuộc.

Anh không nhớ cô ta nhưng cô ta nhớ anh. Cô ta cũng không biết mình thích Thế Trường từ lúc nào nữa.

Ban đầu cô ta chỉ lợi dụng lừa gạt anh để bản thân một bước lên mây đồng thời khiến Minh Châu đau khổ mà thôi, bây giờ xem ra chính cô ta cũng bị kéo vào vũng bùn tình ái rồi.

Bởi vì đã thích anh nên Minh Ngọc càng hận Minh Châu, rõ ràng cô ta sắp đạt được tất cả nhưng cuối cùng vẫn bại dưới tay cô.

Cô ta không cam tâm!

Đúng lúc này Minh Ngọc nhận được cuộc gọi từ người giúp việc mà cô ta cài vào nằm vùng trong nhà Thế Trường, nghe người nọ nói xong, cô ta đứng phăng dậy hô to:

“Cái gì? Minh Châu sinh non rồi à?”

Minh Ngọc liếc nhìn Thế Trường đang nằm trên giường bệnh, trong đầu bỗng nghĩ ra một kế hoạch táo bạo hoàn toàn cắt đứt khả năng về bên nhau giữa anh và Minh Châu.

Xem ra ông trời cũng đang giúp cô ta.

Minh Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Thế Trường, sau đó cười nói:

“Anh Thế Trường, sau này sẽ không còn ai chen vào giữa hai chúng ta nữa rồi.”

...

Khi Minh Châu tỉnh lại lần nữa thì phát hiện bản thân đã được đẩy tới phòng chăm sóc đặc biệt.

Cô nhớ trong lúc mơ hồ cô đã nghe được tiếng khóc của trẻ con, có lẽ bé ngoan của cô đã thuận lợi chào đời rồi.

Minh Châu nghiêng đầu nhìn hai bên để tìm nôi của đứa trẻ, nhưng cô tìm mãi cũng không thấy gì, trong lòng tức khắc hoảng hốt. Lúc này quản gia đi vào, Minh Châu vội vàng túm lấy ông ấy hét lớn:

“Con của tôi đâu? Mau nói cho tôi biết đi.”

Nghe Minh Châu hỏi xong, trên mặt quản gia lộ ra chút chần chừ, Minh Châu cảm thấy toàn thân phát lạnh, sau đó run rẩy hỏi:

“Bé con đã gặp chuyện gì rồi sao?”

Quản gia lắc đầu nói:

“Không phải đâu. Cậu chủ nhỏ rất khỏe mạnh, chỉ có điều...”

“Điều gì?”

“Bởi vì sinh non nên đứa bé rất yếu, hiện đang được nuôi trong lồng kín không tiếp xúc trực tiếp với con người. Đợi đến khi truyền đủ dinh dưỡng trong khoang nuôi dưỡng rồi mới cho phép phụ huynh đón về.”

Vừa rồi khi y tá bế đứa nhỏ ra, ông ấy thấy bé con thật gầy yếu, hơn nữa hệ thống hô hấp của bé quá kém, chưa kịp uống sữa mẹ đã bị đặt vào lồng nuôi dưỡng rồi.