Xin Lỗi, Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi

Chương 40: Về với tôi!




Lúc quản gia chạy tới chỗ của Thế Trường thì đã thấy anh ngồi bệt bên vệ đường, trạng thái cực kỳ chật vật.

Đầu tóc của anh rũ rượi, dưới chân còn bị mất một chiếc giày, giờ đây nhìn anh ai sẽ nghĩ anh là chủ tịch của một tập đoàn lớn chứ.

Quản gia loay hoay tìm chiếc giày bị mất mang vào cho Thế Trường, sau đó dìu anh ngồi vào trong xe.

Thế Trường như cái xác không hồn mặc cho quản gia sắp xếp chỗ ngồi cho mình, ánh mắt của anh dán chặt vào khu nhà trọ trước mặt.

Đây là chỗ ở mới của Minh Châu, đã từng là cành vàng lá ngọc nay lại phải sống tại nơi tồi tàn thế này, cô sẽ quen sao?

Thế Trường cảm thấy mình bị điên rồi, Minh Châu vừa thân mật với người đàn ông khác khiến anh tức giận đến mức muốn giết người, nhưng anh vẫn không thôi ngừng nghĩ về cô.

Chắc chắn anh đã bị cô bỏ bùa, là bùa yêu. Cả đời này anh vĩnh viễn không thể quên được cô.

Quản gia thấy Thế Trường hồn bay phách lạc như vậy thì trong lòng cũng vô cùng khó chịu. Cô Minh Châu đang mang thai nhưng không chịu nói cho anh biết, chẳng lẽ ông ấy trơ mắt nhìn con của anh nhận người khác làm cha sao?

Huống chi ông ấy cũng không muốn con rắn độc Minh Ngọc kia làm mợ chủ của mình.

Rối rắm một lúc lâu, quản gia thở hắt ra một hơi, nói:

“Cậu chủ, tôi có chuyện muốn nói cho cậu biết...”

...

Thế Trường đứng trước cửa nhà trọ của Minh Châu, trong lòng vô cùng kích động. Anh không ngờ Minh Châu lại mang thai con của anh, vì đứa bé này anh nhất định phải mang cô về bên cạnh mình.

Cố hít một hơi thật sâu, Thế Trường tra chìa khóa mở cửa phòng trọ. Vừa rồi anh phải lấy giấy hôn thú ra cho chủ nhà xem thì bà ấy mới chịu tin anh và cô là đôi vợ chồng đang cãi nhau rồi đưa anh chiếc chìa khóa dự phòng này.

Ban đầu anh còn rất háo hức được gặp cô, nhưng giờ phút này trong lòng anh lại vô cùng căng thẳng.

Anh sợ lát nữa mình sẽ bắt gặp ánh mắt thù hận của cô dù rằng tất cả đều do một tay anh tạo thành.

Cạch.

Cửa phòng trọ mở ra, Thế Trường bước vào thì thấy Minh Châu đang ngủ trên cái nệm lót dưới sàn.

Căn phòng trọ này ngay cả một chiếc giường đàng hoàng cũng không có, làm sao cô ngủ ngon được?

Đã vậy không có máy điều hòa, máy giặt hay máy hút bụi gì cả, cô phải làm tất cả mọi thứ bằng tay ư?

Thế Trường ngồi xổm bên người Minh Châu, bàn tay vươn ra vuốt ve gương mặt đang ngủ say của cô, trong lòng thương xót không thôi.

Bỗng nhiên anh nhớ lại cái hôm cô bị sốt cứ luôn miệng gọi tên anh, còn nép vào lòng ngực của anh làm nũng. Nếu có thể quay ngược thời gian, anh tuyệt đối sẽ không đối xử tệ bạc với cô như vậy, anh sẽ yêu thương cô, đáp lại tình cảm cô dành cho anh.

Nhưng bây giờ hết thảy đều muộn rồi.

Cô hận anh...

“Minh Châu...”

Trong cơn mơ Minh Châu nghe thấy ai đó gọi mình, trên mặt còn truyền tới hơi ấm da thịt, giống như có người đang sờ soạn gò má của cô vậy.

Có người...

Minh Châu nhanh chóng nghĩ đến phòng trọ có trộm bèn lập tức mở to mắt, khi nhìn thấy Thế Trường đang đứng trước mặt mình, cô càng thêm hoảng hốt.

Cô ngồi bật dậy lùi vào góc phòng cảnh giác hô lên:

“Sao anh lại ở đây? Cút ngay!”

Thế Trường nhìn cô đề phòng xua đuổi mình như vậy thì trong lòng rất buồn bã, nhưng anh vẫn không từ bỏ mà kiên định nói:

“Minh Châu, theo tôi về nhà đi.”

Nhà?

Minh Châu dường như vừa nghe thấy một câu chuyện hề hước nào đó.

“Thế Trường, tôi làm gì có nhà? Chẳng phải tài sản của tôi đều bị anh và Minh Ngọc hợp mưu hủy hoại hết rồi sao?”

Trên mặt Thế Trường lộ ra vẻ áy náy, anh biết cô sẽ không tha thứ cho anh, nhưng anh không thể chấp nhận được việc mất cô.

“Minh Châu, nhà của tôi chính là nhà của em, em muốn gì tôi cũng cho. Tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho chú của em và mấy nhân viên lâu năm kia, chỉ cần em về bên tôi, những chuyện này đều dễ như trở bàn tay.”

Hận ý trong lòng Minh Châu sôi trào ra ngoài, khóe môi của cô lộ ra nụ cười châm chọc. Rốt cuộc anh coi cô là gì? Rõ ràng bi kịch đời cô đều do anh tạo ra vậy mà bây giờ anh nói cứ như anh đang ban phát ân huệ cho cô, lại còn muốn cô mang ơn đội nghĩa anh nữa.

Người đàn ông này thật sự quá vô sỉ rồi.

“Anh đừng mơ!”

Minh Châu đứng dậy chỉ ra cửa quát to:

“Cút ngay! Tôi không cần anh bố thí! Cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa!”

Thế Trường thấy cô kích động thì rất lo lắng, hiện tại cô đang mang thai, tức giận như vậy lỡ có chuyện gì thì sao?

“Em bình tĩnh một chút được không Minh Châu?”

“Anh kêu tôi bình tĩnh thế nào đây? Thế Trường, rốt cuộc anh muốn gì? Tôi đã tay trắng rời đi rồi sao anh còn không buông tha cho tôi? Anh muốn tôi về với anh để tiếp tục ngủ ổ chó ngày ngày nhìn anh ân ái với Minh Ngọc à? Đừng mơ! Dù tôi yêu anh đến hèn mọn thì cũng có tôn nghiêm của bản thân, không phải con chó anh kêu thì đến đuổi thì đi!”