Trong lòng Thế Trường cực kỳ khó chịu.
Dù là đồ vật bị vứt đi thì cũng là của anh, sao có thể nhìn cô chàng chàng thiếp thiếp với người đàn ông khác được?
Thế Trường xụ mặt đứng dậy đi về phía Minh Châu và Thế Nam, nhìn thấy anh tới, Thế Nam nhiệt tình vẫy tay gọi:
“Thế Trường, anh còn chưa kịp chúc em kết hôn vui vẻ đâu đấy.”
Thế Trường nhìn người đàn ông trước mắt, mặc dù bị mất trí nhớ nhưng nhờ sự chăm sóc của Minh Ngọc nên anh đã nhớ lại rất nhiều thứ, bởi vì cũng nhận ra anh ấy là anh họ của mình.
Anh nhìn Minh Châu và anh họ ngồi chung, khóe môi cong lên một nụ cười khinh miệt, anh nói:
“Hóa ra anh họ còn nhớ tôi và Minh Châu đã kết hôn, không nói còn tưởng hai người là người yêu của nhau đấy.”
Thế Nam nhíu mày hỏi:
“Em nói vậy là có ý gì?”
“Ý gì? Xem ra anh rất có hứng thú với vợ mới cưới của tôi, chi bằng tôi cho anh mượn chơi vài hôm được không? Dù sao hai ta cũng là anh em, chia sẻ đồ chơi cũng là chuyện nên làm mà.”
Thế Nam sửng sốt trợn to mắt, Minh Châu cũng ngỡ ngàng không kém, bàn tay siết chặt vạt áo, bả vai cũng bắt đầu run lên.
Cô không ngờ Thế Trường lại đứng trước mặt Thế Nam sỉ nhục cô như thế, trong lúc nhất thời cô không kìm nén được cơn giận mà vung tay lên tát vào mặt anh một cái.
Bốp!
Toàn bộ không gian phòng khách lập tức trở nên an tĩnh.
Trên mặt Thế Trường xuất hiện dấu năm ngón tay đỏ chót.
Anh vẫn chưa kịp phản ứng lại được, bởi vì anh căn bản không thể tin Minh Châu lại dám tát anh.
Mà Minh Châu đánh người xong cũng rất sợ hãi, cô lùi về sau vài bước sau đó xoay người bỏ chạy, Thế Trường vội vàng đuổi theo nhưng đã bị Thế Nam ngăn lại.
“Giữa em và Minh Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại nói ra những lời như vậy?”
Chỉ thấy Thế Trường hất tay anh ấy ra lạnh lùng nói:
“Chuyện giữa vợ chồng của chúng tôi tốt nhất anh đừng nên xen vào.”
Dứt câu Thế Trường tiến về phía Minh Châu vừa chạy, để lại Tiến Minh ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Rõ ràng em họ và Minh Châu là một cặp đôi yêu nhau nồng nhiệt, tại sao anh ấy vừa đi Mỹ trở về mọi thứ lại thay đổi nhiều đến vậy?
Lúc Thế Trường tìm được Minh Châu thì cô đang cuộn tròn cả cơ thể vào trong góc tối, thấy anh tới toàn thân cô đều run lên bần bật.
“Cô cho rằng trốn tới đây thì tôi không thể tìm được cô à?”
Minh Châu ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập khiếp đảm, sắc mặt của cô tái nhợt không còn một chút máu.
Vừa rồi cô tát anh một cái, không biết anh sẽ dùng cách tàn nhẫn nào để trả thù cô nữa.
Thế Trướng xách cánh tay của Minh Châu kéo lên, nghiến răng nói:
“Minh Châu, làm sai thì phải chịu phạt, cô nghĩ tôi nên trừng trị cô thế nào đây?”
“Đừng... đừng mà, cầu xin anh... Anh Thế Trường, em là Minh Châu mà, anh đã nói sẽ đối xử tốt với em cả đời, sao bây giờ anh lại làm vậy với em?”
Minh Châu cố gắng gợi nhớ lại khoảng ký ức tốt đẹp ngọt ngào lúc trước của hai người, cô chỉ hy vọng anh sẽ nhớ ra chút gì đó mà tha cho cô.
Nhưng đáp lại lời cầu xin của cô chính là ánh mắt hung tàn tựa ác quỷ chui lên từ địa ngục của Thế Trường, anh nói:
“Tôi bị mất trí nhớ chứ không bị ngu! Tôi mà lại hứa đối xử tốt với hạng người xấu xa đê hèn như cô sao? Là cô điên hay tôi điên?”