“Thế Trường, anh biết không? Từ khi tôi gả cho anh đến bây giờ thì hôm nay là ngày tôi vui vẻ nhất. Tới đây đi, bóp chết tôi. Tôi hại người trong lòng của anh ra nông nỗi này cho dù anh bóp chết tôi thì cũng đúng lý hợp tình thôi.”
Thế Trường nhìn vết bầm trên cổ Minh Châu, trái tim chợt đau thắt lại.
Ánh mắt của cô lúc này tràn ngập bi ai, rõ ràng cô chính là người gây thương tích cho Minh Ngọc, tại sao cô lại tỏ ra tuyệt vọng cứ như thể cô mới là người bị hại vậy?
Nhớ lúc trước anh từng đánh mắng cô nhưng cô vẫn luôn yên lặng chịu đựng, thật không ngờ lại có ngày bùng nổ như vậy.
Minh Châu thấy Thế Trường nhìn chằm chằm mình còn tưởng rằng anh muốn trả thù cho Minh Ngọc, nhưng cô không sợ, dù sao cô cũng không còn để ý người đàn ông này nữa rồi.
Không để ý sẽ không đau lòng.
Đúng lúc này quản gia chạy tới nói:
“Cậu chủ, băng gạc đây ạ.”
Vừa rồi ông ấy đã chạy theo Thế Trường cho nên cũng thấy Minh Châu đập đầu Minh Ngọc, ông ấy sợ anh sẽ đánh cô nên mới vội vàng lên tiếng đánh lạc hướng anh.
“Cậu chủ, hay là chúng ta đưa cô Minh Ngọc đi bệnh viện đi, cô ấy đã bất tỉnh, băng bó thôi là không đủ đâu.”
Thế Trường nhíu chặt lông mày, sau đó bế Minh Ngọc lên bước nhanh ra ngoài lái xe chở cô ta tới bệnh viện.
Minh Châu kinh ngạc vì anh dễ dàng buông tha cho mình, nhưng rất nhanh sau đó lại bị sự chua xót thay thế. Xem ra anh lo lắng Minh Ngọc xảy ra chuyện nên mới không thèm xử tội cô, phải yêu lắm mới gấp gáp đến vậy.
Bên trong bệnh viện.
Bác sĩ băng bó cho Minh Ngọc xong lại sắp xếp phòng bệnh cho cô ta, lúc này cô ta chưa tỉnh, quản gia nhân cơ hội nói nhỏ với Thế Trường:
“Cậu chủ, nếu cô Minh Ngọc đã không có gì thì tôi cũng xin nói vài lời với cậu. Tôi tin tưởng cô Minh Châu không phải hạng người tùy tiện tổn thương người khác, trong chuyện này nhất định là có nguyên nhân.”
Thế Trường không nói gì, anh ở bên cô cũng đã được một thời gian, con người của cô đúng thật không như những gì Minh Ngọc từng nói.
Vừa rồi Minh Châu hỏi anh có đau lòng Minh Ngọc hay không, kỳ thật anh không hề đau lòng cho cô ta mà chỉ cảm thấy chua xót vì thấy cô bi thương khổ sở.
Thậm chí lúc đó anh còn nghĩ có phải do cô cảm thấy anh đối xử quá tốt với Minh Ngọc nên cô mới hành hung cô ta hay không. Nghĩ đến đây lòng anh bỗng vui sướng lạ kỳ, trái tim nhịn không được mà loạn nhịp.
Anh không hề phẫn nộ khi cô làm hại Minh Ngọc, trái ngược, anh còn cảm thấy hối hận vì trước đó đã khiến cô bị thương, thấy cô rơi nước mắt, trái tim của anh cũng đau như bị ai cào xé.
Cho nên, có phải anh đã thích Minh Châu rồi không?
Sao có thể? Anh không bao giờ thích loại người ương bướng xấu xa như Minh Châu. Nhưng mà ánh mắt kiên cường vừa rồi của cô vẫn luôn quanh quẩn trong đầu anh, dù làm cách nào cũng không xóa bỏ được.
“Ưm... anh Thế Trường...”
Minh Ngọc hơi hé mở mắt, đầu truyền tới cơn đau khiến cô ta khẽ rên rỉ.
Thế Trường thấy cô ta tỉnh vội vàng gọi bác sĩ tới, chờ bác sĩ khám xong rồi, cô ta rưng rưng nước mắt nói:
“Anh Thế Trường ơi em đau quá, em không biết tại sao chị Minh Châu lại ghét em đến vậy nữa.”
Ngoài mặt Minh Ngọc tỏ ra yếu đuối đáng thương nhưng trong lòng đã sớm hận Minh Châu đến nghiến răng nghiến lợi. Đầu của cô ta bị đau là sự thật, vốn chỉ giả bộ làm bản thân bị thương một chút, nào ngờ Minh Châu lại dám đập đầu cô ta.
Hừ, thù này cô ta nhất định sẽ trả.
Thế Trường hơi nhíu mày, trong lòng nhớ đến những lời quản gia vừa nói. Minh Châu không phải loại người làm tổn thương người khác...
“Minh Ngọc, có phải em đã nói gì Minh Châu nên cô ấy mới đánh em hay không?”
Minh Ngọc nghe anh hỏi vậy biểu cảm chợt đổi, cô ta không ngờ anh chẳng những không trách Minh Châu mà còn quay ngược chất vấn cô ta.
Rõ ràng anh đã mất trí nhớ, tại sao còn đứng về phía Minh Châu?
Minh Ngọc cắn răng, trong lòng càng thêm hận, ngoài miệng lại nói:
“Anh Thế Trường, em chỉ... chỉ kêu chị ấy đừng dây dưa với anh nữa. Rõ ràng anh không thích chị ấy nhưng chị ấy lại dùng thủ đoạn hèn hạ ép em sang Mỹ còn bắt anh cưới chị ấy. Em muốn đòi lại vị trí của mình chẳng lẽ cũng sai sao?”
Thế Trường kinh ngạc mở to mắt, hóa ra Minh Châu vì anh nên mới đánh Minh Ngọc.
Cô ta thấy anh không nói gì thì tiếp tục xảo biện:
“Nếu không vì chị ấy xen vào chúng ta thì chúng ta đã kết hôn rồi. Anh Thế Trường, anh ly hôn với chị ấy đi được không? Người anh thích vốn là em mà, anh đã nói chờ em về nước sẽ cưới em, anh không quên chứ?”
Nói đến đây trong lòng Minh Ngọc lại khó chịu, thật ra cô ta không yêu gì Thế Trường, nhưng anh đối xử với Minh Châu quá tốt, tốt đến mức cô ta không nhịn được muốn cướp đi.