Xin Lỗi, Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi

Chương 21: Gặp lại người đã giúp mình




Thế Trường giơ tay ra bắt tay ông Thịnh, cười nói:

“Tiệc của chú Thịnh mà, sao tôi dám không tới chứ?”

“Ha ha ha...”

Ông Thịnh được tâng bốc thì vô cùng khoái chí, ông ấy kéo thanh niên đang đứng bên cạnh mình qua, sau đó giới thiệu:

“Đây là Túc Mạch, con trai của tôi, vừa từ nước ngoài trở về. Hy vọng sau này cậu Thế Trường sẽ chỉ bảo nó nhiều hơn.”

Thế Trường lại bắt tay với Túc Mạch.

“Chào cậu.”

“Chào tổng giám đốc Trường.”

Ông Thịnh làm như nhớ ra điều gì đó cười nói:

“À đúng rồi, Túc Mạch, đây là Minh Châu, vợ mới cưới của cậu Thế Trường, con tiếp đãi cô ấy một lát đi, ba và cậu ấy sang bên kia gặp đối tác một chút.”

“Không thành vấn đề.”

Túc Mạch cười gật đầu với cha mình, sau đó ông Thịnh kéo Thế Trường đi.

Minh Châu đột nhiên tiếp xúc với người lạ thì cảm thấy rất không thoải mái, tay chân cô cứng đờ không biết nên làm gì cho phải.

Đúng lúc này Túc Mạch lên tiếng:

“Thì ra cô Minh Châu, tên đẹp nhỉ? Viên ngọc sáng, rất hợp để hình dung về cô.”

Minh Châu chớp chớp mắt nhìn Túc Mạch, anh ta mỉm cười lộ ra vẻ thần bí, hỏi:

“Sao ngạc nhiên vậy? Không nhớ tôi à?”

Minh Châu nhíu mày cẩn thận quan sát Túc Mạch nhưng không thể nhớ nổi anh ta là ai, tuy nhiên giọng nói nghe khá quen thuộc.

Cô lục lọi ký ức một hồi sau cùng lắc đầu tỏ ý mình không quen biết anh ta.

Túc Mạch thấy cô không nhận ra mình cũng không giận, trái lại còn cười trêu chọc cô:

“Không có bị mù mà, sao hôm đó lại không thấy đường?”

“Không thấy đường? Tôi bị bệnh quáng gà chứ không phải bị mù đâu. Anh nhắc hôm đó có phải là cái đêm tôi ngã ra giữa đường, anh đã dẫn tôi vào vỉa hè hay không?”

Rốt cuộc cô cũng nhớ ra rồi, thảo nào nghe giọng lại quen như vậy.

Túc Mạch cười nói:

“Xem ra tai cô cũng khá thính đấy, quả nhiên ông trời khép lại cánh cửa này sẽ mở ra cánh của khác cho người ta.”

Minh Châu cũng nhoẻn miệng cười tươi, cô hưng phấn nói:

“Cảm ơn anh nhiều. Hôm đó nếu không có anh thì tôi cũng không biết nên làm thế nào nữa.”

“Chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới đâu. À đúng rồi, hôm đó tôi có nhặt được một món đồ cô làm rơi, trùng hợp hôm nay có mang theo.”

Vừa nói Túc Mạch vừa lục lọi trong túi áo của mình, đúng lúc này đột nhiên bên tai vang lên giọng nói xì xào bàn tán của người khác.

“Đó là Minh Châu đúng không?”

“Đúng là cô ta rồi! Sao cô ta lại ở đây?”

“Mặt dày không mời má tới thôi. Bị Thế Trường chỉ thẳng mặt mắng chửi trong chính hôn lễ của bản thân lại còn dám vác mặt ra đường. Nếu tôi là cô ta thì đã trốn trong nhà không dám gặp ai rồi.”

“Cô nhìn đi, bây giờ cô ta lại õng ẹo với thanh niên khác, không biết có ý đồ gì.”

“Chắc là thấy sang bắt quàng làm họ đấy. Chúng ta vẫn nên cách xa loại người không biết xấu hổ như cô ta một chút thì hơn.”

Nghe thấy những lời bàn tán này, sắc mặt của Minh Châu lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Sau khi hôn lễ kết thúc, mặc kệ Minh Châu đi đến đâu cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ bàn tán, những lúc thế này cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống mà thôi.

Tình huống bây giờ còn tệ hơn, bởi vì Túc Mạch đang đứng bên cạnh càng khiến cô thêm chật vật xấu hổ. Anh ta chỉ có lòng tốt cứu cô thôi, vậy mà mấy người này lại lôi anh ta vào chế nhạo chung với cô, cô thật sự không biết phải làm sao cho đúng.

Minh Châu áy náy nhìn Túc Mạch, nhỏ giọng nói:

“Xin lỗi anh, làm anh chịu liên lụy rồi.”

Túc Mạch hơi cau mày, anh ta đã nghe nói về chuyện Thế Trường mắng chửi Minh Châu vô cùng nặng nề trong hôn lễ của họ, thậm chí cô còn trở thành trò cười lớn nhất thủ đô.

Vậy nên hôm nay anh ta mới nằng nặc đòi ông Thịnh mời cả Thế Trường và Minh Châu đến để xem thực hư thế nào. Nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ Minh Châu lại khác xa so với trí tưởng tượng của mình.

Không nói đến chuyện cô là người mà anh ta đã từng giúp, chỉ dựa vào khí chất ôn hòa trang nhã hiện tại của cô thôi, Túc Mạch biết chắc cô không như mọi người đồn đãi rồi.

Túc Mạch nhìn Minh Châu với ánh mắt ôn hòa như đang an ủi cô, trên thực tế nếu lúc trước anh ta đã giúp cô thì hiện tại cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên ngay khi anh ta định đưa Minh Châu đến chỗ khác tránh xa những kẻ ba hoa chích chòe kia thì cô lại bị một người phụ nữ chặn lại.

“Cô là Minh Châu đúng không? Cô định đi đâu thế?”

Người này là vợ của ông chủ một công ty nhỏ, lúc trước cũng đã từng đến dự hôn lễ của Minh Châu và Thế Trường nên biết rõ anh ghét cô đến cỡ nào.

Giờ phút này, ánh mắt cô ta nhìn Minh Châu tràn ngập sự ghét bỏ.

Minh Châu lạnh lùng nhìn cô ta, nói:

“Ngại quá, chuyện của tôi không liên quan tới cô.”

“Sao không liên quan tới tôi? Vừa rồi tôi còn thấy chồng của cô đang bàn chuyện làm ăn ở bên kia vậy mà cô lại ở bên này quyến rũ được một anh chàng đẹp trai rồi, thật bản lĩnh nha.”