Thấy Minh Châu chần chừ không phản ứng, Thế Trường dứt khoát cởi sạch quần áo trên người mình ra rồi bò lên giường.
Minh Châu sợ hãi rúc vào trong góc, Thế Trường trực tiếp nắm chân cô kéo về phía mình sau đó điên cuồng xé rách váy cưới trên người cô ra.
Anh đè lên người cô thô bạo gặm cắn, mỗi một tấc da thịt của cô đều bị anh để lại dấu vết, ngoại trừ sợ hãi xấu hổ ra, cô hoàn toàn không hề cảm nhận được sự âu yếm yêu thương từ người mình yêu.
Đôi mắt của Thế Trường đỏ ngầu, anh xé phăng chiếc quần lót cuối cùng trên người cô, sau đó...
Không có màn dạo đầu, không có bôi trơn, anh trực tiếp đút thằng nhỏ của mình vào trong người cô.
“A... đau quá! Buông em ra đau quá!!!”
Phía dưới bị xé rách đau đớn, toàn thân Minh Châu đều đỏ ửng như quả cà chua, Thế Trường nhìn mà càng thêm kích động.
Minh Châu dùng sức đẩy Thế Trường ra, đổi lại chính là một cái tát như trời giáng của anh.
“Cô dám đẩy tôi à? Gan to quá nhỉ?”
Vừa nói anh vừa thúc mạnh, những cú dập không hề thương tiếc cứ như thể người nằm dưới thân anh chỉ là một con búp bê tình dục bị anh dùng để phát tiết vậy.
Minh Châu ôm lấy một bên gò má nóng cháy của mình, nước mắt tuôn trào như mưa.
Trong đầu cô hiện lên lời thề mà anh đã từng thốt ra:
“Minh Châu, sau này anh sẽ không bao giờ làm em khóc.”
Nhưng bây giờ anh đang giày xéo cơ thể của cô, đánh cô, dùng những lời lẽ thấp hèn để sỉ nhục cô.
Tại sao vậy?
“Nói dối! Anh là đồ nói dối hu hu...”
Minh Châu thấp giọng nỉ non, từng hồi ức ngọt trong quá khứ đối lập hoàn toàn với khung cảnh trước mặt, người mà cô yêu nhất rốt cuộc đã đi đâu rồi?
Thế Trường nhìn cô khóc mà bực mình, đang hứng cũng bị dáng vẻ này của cô ảnh hưởng, anh bèn quát:
“Không được khóc, nếu cô còn khóc tôi sẽ ném cô ra giữa đường để tất cả mọi người đều nhìn thấy bộ dạng d.â.m loạn này của cô đấy.”
Minh Châu lập tức bịt chặt miệng của mình, ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Ở bên Thế Trường bốn năm, cô hiểu rõ con người của anh, anh nói được chắc chắn làm được.
Minh Châu không dám lên tiếng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng Thế Trường phát tiết xong, hy vọng anh thỏa mãn rồi sẽ để cô đi.
Thế Trường không màng người dưới thân đau đớn, anh đâm sâu vào tận cùng của cô, nơi đó nhức nhói dữ dội, không hề sung sướng, chỉ có khổ sở.
Không biết qua bao lâu, Thế Trường rốt cuộc cũng thỏa mãn, anh để mặc cô nằm trên giường, bản thân bước vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Minh Châu cũng không đợi anh tắm xong đi ra tiếp tục hành hạ mình, cô lồm cồm bò dậy khập khiểng rời khỏi phòng của anh.
Dưới thân truyền tới từng cơn đau xé da xé thịt, có lẽ nơi đó đã bị thương rồi.
Minh Châu cười khổ, cô đã từng hy vọng sẽ có cuộc sống viên mãn với Thế Trường, nhưng hiện tại đột nhiên cô lại sinh ra chút hối hận.
Nếu cô không cố chấp ở bên anh khi anh đã quên cô thì tốt biết máy.
Minh Châu cố nhích tới phòng dành cho khách, đang định mở cửa thì bị Thế Trường ngăn lại, anh nói:
“Tôi cho phép cô ngủ trong phòng dành cho khách sao?”
Minh Châu mím môi ấp úng hỏi:
“Vậy em ngủ ở đâu?”
Thế Trường nhếch môi cười khinh miệt, anh chỉ tay về phía một góc trong hành lang, nói:
“Chỗ đó mới phù hợp nhất với cô đấy.”
Minh Châu nhìn qua, đôi mắt lập tức trừng lớn.
Là ổ chó!