Khả Phương ngỡ ngàng không dám tin vào tai mình.
Chính Thế Trường kêu cô ta đến đây diễn kích, bây giờ dựa vào cái gì hét vào mặt cô ta?
“Thế Trường, anh đừng quên chính anh mới là người biến cô ta thành trò cười cho toàn giới thượng lưu.”
Thế Trương nghiến chặt răng, mặt mày hung ác dữ tợn trừng mắt nhìn Khả Phương, gằng từng chữ một:
“Tôi không có thời gian già mồm với cô, bây giờ tốt nhất cô nên cút đi, nếu không chờ lát nữa cô không có cơ hội rời khỏi đây đâu.”
Nhìn anh hung tợn như vậy, Khả Phương thật sự sợ, cô ta nuốt nước bọt run rẩy nói:
“Anh đừng có mà hối hận!”
Nói xong cô ta cũng không dám ở lại nữa mà cầm túi xách chạy khỏi biệt thự, ra tới cửa, đôi mắt của cô ta đỏ ngầu vì tức giận.
Mẹ nó coi cô ta là chó kêu đến thì đến đuổi đi thì đi sao?
Cứ chờ đó, đợi ngày anh quỳ dưới váy của tôi, xem tôi trả đũa anh thế nào.
Thế Trường nhíu chặt mày nhìn Minh Châu đang nhắm nghiền mắt, mặt của cô đỏ ửng, toàn thân nóng như lửa đốt.
“Chết tiết!”
Bị sốt cao như vậy cũng không biết lên tiếng.
“Quản gia, mau gọi bác sĩ tới.”
Minh Châu nằm trên giường, đầu đau như búa bổ, cả cơ thể cũng mềm nhũn không còn chút sức lực nào, cô muốn mở mắt, nhưng hai hàng lông mi cứ dính chặt vào nhau, bên tai lại nghe thấy giọng nói của Thế Trường.
“Bác sĩ, thế nào rồi?”
“Có dấu hiệu viêm phổi, truyền dịch vài ngày xem sao.”
Minh Châu chỉ nghe được đến đây, cơn buồn ngủ ập tới, sau đó cô không còn nghe thấy gì nữa.
Đến khi cô tỉnh lại thì đã thấy mình nằm một mình trong phòng ngủ, cô gian nan nâng cánh tay lên thì phát hiện mu bàn tay đột nhiên đau nhói.
Minh Châu thấy kim tiêm ghim trên mu bàn tay của mình đã bị lệch, da thịt nơi đó dần dần sưng tấy lên, cô cắn răng nhổ nó ra.
Đúng lúc này, Thế Trường mở cửa bước vào, vừa thấy hành động này của cô lập tức hét to:
“Cô làm cái gì vậy?”
Thế Trường đùng đùng tức giận chạy tới nắm chặt tay Minh Châu.
Đã sốt cao như vậy rồi còn tùy hứng nhổ kim tiêm ra, cô chê mạng mình quá dài đúng không? Thế Trường thật sự sắp bị cô chọc tức chết rồi.
“Cô không muốn sống nữa sao?”
“Không có, em chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
Thế Trường trợn mắt quát lớn:
“Đừng có mà giảo biện!”
Lần này Minh Châu không nói gì nữa, trên mặt lộ vẻ chua xót, Thế Trường không để ý tới cô mà chỉ lo móc điện thoại ra gọi bác sĩ đến.
Không bao lâu sau bác sĩ chạy tới, ông ấy nhìn mu bàn tay của Minh Châu một hồi rồi đổi sang tay khác ghim kim cho cô, sau đó dặn dò:
“Đừng tùy tiện cử động, nếu không sẽ sưng lên một lần nữa đấy.”
Minh Châu nghiêm túc gật đầu, còn Thế Trường đứng bên cạnh lại nhăn mặt không vui.
Đợi bác sĩ đi rồi anh mới hỏi:
“Sao vừa rồi cô không nói cho tôi biết kim tiêm bị lệch nên cô mới nhổ ra?”
Minh Châu nhìn anh, nhếch môi cười nói:
“Lời em nói ra có ích lợi gì sao? Anh chỉ tin những gì anh muốn tin thôi, dù em có giải thích đến cỡ nào thì anh cũng không nghe lọt tai một chữ.”
“Minh Châu!”
Thế Trường lớn tiếng quát, trong lòng càng thêm bực bội khó chịu.
Minh Châu cụp mắt nhìn mu bàn tay vừa được ghim kim của mình, cũng không có ý định tranh cãi với anh nữa mà nằm xuống giường kéo chăn lên trùm kín từ đầu đến chân.
Thế Trường nhìn cô trốn tránh mình, trong lòng vô cùng hụt hẫng. Anh biết mình khiến cô ấm ức khi chưa biết rõ ngọn nguồn đã trách mắng cô.
Nhưng ý cô vừa nói là sao? Cô đang ám chỉ tất cả mọi chuyện đều do anh hiểu lầm à?