Xin Hãy Yêu Em

Chương 86: KẾT.




Thấy cô ngã xuống đất với vũng máu, Tử Phong hoảng hồn chạy về phía cô. Vậy mà giây phút khi cô chĩa súng vào bà và mẹ anh lại chọn cách không tin cô để làm cô tổn thương. Bà Dương và bà nội thấy vậy cũng sốc nặng chạy đến chỗ hai người.

Tử Phong không chần chừ mà bế thốc cô lên chạy ra ngoài. Đàn em của anh đã đến bao vây nên những nơi họ chạy qua đều là mưa bom bão đạn ập đến, ông Dương thấy Băng Thiên bị thương cũng giao hết cho băng đảng mà chạy theo.

Vì gấp rút nên Tử Phong không chờ bà Dương và bà nội lên xe mà cho người phóng đi để lại hai người phụ nữ gọi với theo. Trên xe, cả người Băng Thiên run lên từng đợt khiến anh sợ hãi ôm chặt lấy cô khóc nức nở. Thấy anh khóc, Băng Thiên đưa đôi mắt nặng trịu cố gắng cầm cự đưa bàn tay lên lau đi những giọt nước mắt đang còn nóng hổi mà mỉm cười nhẹ nhàng.

-Đừng...đừng khóc. Tử Phong...giây phút anh bắn em...em rất hận anh vì đã...không tin em, nhưng mà...em yêu anh...nhiều hơn là hận...hức. Tử Phong, anh còn nhớ...lời cá cược...hôm ấy không...hức... em thua rồi...thua ngay từ đầu rồi...

-Không! Anh không muốn nghe gì cả, xin em đừng rời xa anh, anh xin lỗi.

Băng Thiên nói những câu đầy khó nhọc, Tử Phong không muốn nghe những lời ấy, nghe rồi anh sợ cô sẽ rời xa anh mãi mãi.

-Tử Phong! Em không rõ...nhưng khiếp trước...hức...là em hại chết...hai người, kiếp này...hộc...em...em đã trả rồi, chính tay anh...đã giết em rồi...hơn nữa, kiếp này...sống với anh, em cũng mệt mỏi lắm rồi...thế nên...xin anh, nếu có kiếp sau, dù anh nhớ...hay không cũng đừng đi...tìm em nữa...em mệt rồi...trái tim em... hết chịu nổi rồi, hãy chăm sóc cho các con...thật tốt, nói với chúng...mẹ xin lỗi...rất nhiều.

Càng nghe Tử Phong càng hoảng loạn ôm chặt lấy cô truyền lên cơ thể lạnh lẽo của Băng Thiên chút hơi ấm, anh sai rồi, anh đã sai thật rồi. Chỉ cần cô sống lại, anh chấp nhận hết những gì cô muốn.

-Băng Thiên! Làm ơn, đừng mất ý thức mà. Lái xe nhanh lên! Chúng ta còn có con mà, chúng đang chờ em ở nhà, không có em, chúng phải sống thế nào.

Cơn đau đã ập đến với người Băng Thiên, giờ đây cô đã trả hết nghiệp rồi, được chết trong vòng tay anh cũng không sao. Băng Thiên gượng chút sức lực cúi cùng vòng tay ôm cổ của anh mà nói với giọng thều thào, ánh mắt cũng đã bắt đầy mờ ảo.

-Tử Phong! Kiếp này...em không hối hận...vì đã yêu anh. Em...hức...yêu anh...rất...hộc...

Câu nói còn chưa hết mà mắt Băng Thiên đã hoàn toàn khép lại, đôi tay cô rũ xuống cả thân người mềm oặt ra, dòng máu từ trong miệng cô đã bị cô hộc ra một mảng đỏ thẳm bám lên áo anh. Giấy phút không cảm nhận được tiếng thở của anh trái tim Tử Phong như chết lặng. Nước mắt vẫn rơi nhưng lại há hốc mồm đứng hình mất mấy giây. Anh đẩy cô ra gọi nhẹ.

-Băng Thiên!

Nhưng khi anh vừa đẩy ra thì thân thể cô mềm oặt ngã xuống, anh vội ôm cô vào lòng một lần nữa, ánh mắt đã trở nên hoảng loạn, trong đầu trống rỗng gào thét gọi tên cô.

-BĂNG THIÊN! ĐỪNG MÀ...

Câu của anh vừa dứt cũng là lúc đến bệnh viện, một dàn các bác sĩ đã chờ sẵn khi xe chưa kịp dừng anh đã đá cảnh cửa ô tô chạy đến chỗ bác sĩ đặt cô nằm trên giường đẩy. Đồng loạt các thao tác được thực hiện. Một cô bác sĩ nhảy lên xe đẩy cùng Băng Thiên thực hiện ép tim ngoài lồng ngực một, còn cô y ta thì để ống thở vào miệng Băng Thiên cứ thế trực tiếp đẩy cô vào phòng phẫu thuật.

Bên ngoài Tử Phong đứng ngồi không yên thì ông bà Dương cũng đã đến, không ai nói ai câu gì cùng chờ đợi trong cầu nguyện. Bên trong họ phải truyền máu cho Băng Thiên vì cô mất khá nhiều máu đồng thời kích điện để cho tim đập trở lại. Nhưng rất tiếc, 5 phút trôi qua, họ đã gắng hết sức lực và cô đã ngừng thở ra đi mãi mãi. Những tiếng tút tút vang lên gấp gáp báo hiệu không còn sự sống các bác sĩ nhìn nhau lắc đầu đắp chăn cho cô mà đi ra ngoài.

Thấy bác sĩ ra nhanh như vậy biết kết quả nhưng vẫn hỏi rồi để lại cho họ là cái lắc đầu và câu.

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức và rất tiếc khi phải báo tin cô ấy không qua khỏi. Vốn dĩ tim cô ấy đã ngừng đập trên đường vận chuyển đến đây. Người nhà hãy vào nhìn mặt cô ấy lần cuối.

Nghe xong câu đó như sét đanh ngang tai mọi người đặc biệt là Tử Phong, chính tay anh đã hại chết vợ mình.

-BĂNG THIÊN!

Một làn nữa anh gọi tên cô trong sự tuyệt vọng và rồi anh cũng hộc máu bất tỉnh. Các bác sĩ vừa đi lại phải chạy lại đưa anh vào phòng cấp cứu nhưng lại một lần nữa đi ra với cái lắc đầu.

-Anh ấy bị ung thư phổi giai đoạn cuối và cơn sốc này đã kéo anh đi luôn rồi, chúng tôi rất tiếc.

Các bác sĩ cũng không biết nói gì nữa, một ngày hai người trong gia đình này đã ra đi mãi mãi để lại cú sốc lớn cho gia đình. Bà Dương và bà nội không chịu được đã kích mà ngất đi chỉ tội cho hai đứa bé, chưa kịp gọi tiếng ba mẹ đã phải chia lìa. Họ nợ thiên thần nhỏ của họ một lời xin lỗi.

Đám tang hôm ấy có rất nhiều người đến thăm. Tử Phong đã đi theo Băng Thiên đến một thế giới khác mà không ai hay biết. Ông bà Adonis cũng chưa kịp bù đắp cho con mình đã phải rời xa cô. Hai đứa trẻ vẫn còn ngây thơ nhìn mãi tấm hình của bố mẹ chúng trên bàn thờ mà không biết giờ đây chúng không còn ba mẹ nữa.

Ông bà Adonis bước đến trước quan tài của con gái mà nói.

-Ba mẹ xin lỗi! Kiếp này, ba mẹ lại nợ con nữa rồi, nếu có kiếp sau chúng ta sẽ không để con chịu thiệt thòi.

Sau đám tang, mọi chuyện lại trở về quỹ đạo ban đầu, ông bà Dương nuôi lớn hai đứa cháu nội, ông bà Adonis cũng đến thăm các cháu có chăm cũng chỉ lúc nghỉ hè mới dẫn chúng đi được. Mỗi dịp tết đến mọi người đến gia đình ông bà Dương tụ họp chụp bức ảnh đông vui chỉ có một khoảng trống đang bị thiếu mà thôi.

...

-Băng Thiên! Kiếp này hãy cho anh một cơ hội bù đắp.

-Được!

Cô gái hồn nhiên nhí nhảnh, vẫn dáng vẻ tính nghịch cười đùa nắm tay người đàn ông chảy nhảy khắp nơi. Mong răng kiếp này họ sẽ sống hạnh phúc đến trọn đời.

#HẾT#