Hôm nay là lễ cưới của Tử Phong và Đồng Đồng. Bữa tiệc mặc dù có rất nhiều người nhưng phần lớn ai nấy cũng thấy không vui khi đến đám cưới của họ. Ai biết anh đã kết hôn với Băng Thiên rồi thì tức giận thay cô, đến vì nể lão phu nhân, phần lớn không biết thì họ ái ngại vì con trai và con dâu của bà mới mất không lâu vậy mà giờ lại tổ chức đám cưới.
Bên ngoài náo nhiệt tưng bừng, thời gian cưới cũng sắp đến vậy mà Tử Phong tại ôm Băng Thiên ngủ ngon lành như không có chuyện gì xảy ra.
CẠCH.
- Dương Tử Phong!
Tiêng của lão phu nhân vang lớn cả căn phòng khiến hai người họ giật mình thức dậy khó chịu nhăn mặt tay vẫn ôm cô bao bọc mà lên tiếng.
- Bà à! Mới sáng sớm mà bà đã gọi gì vậy?
Lão phu nhân tức giận giật chăn ra lôi anh dậy còn không quên để lại cái lườm cho cô.
- Hôm nay con kết hôn mà sao giờ chưa chuẩn bị gì? Mau, thay đồ đi.
Anh hất tay bà ra rồi leo lên giường ôm cô tiếp tục ngủ còn không quên nói.
- Để cô ta chờ chút có sao đâu bà? Dẫu sao cũng là bà ép con cưới cô ấy.
Sự tức giận của lão phu nhân đã lên đến đỉnh điểm.
- Không phải con đã hứa với ta rồi sao? Nếu con còn không dậy thì đừng trách ta.
Nói rồi bà đi ra ngoài đóng cửa một cách mạnh bạo. Vì đêm qua mệt mỏi nên Băng Thiên mới đưa tay dụi mắt cựa quậy. Thấy động tĩnh của cô anh mới nhổm người hôn lên chán cô, ôm cô thật chặt không nói lời nào mà bước vào sửa soạn bản thân.
Sau một tiếng tất cả cũng đã xong anh đi lại gần cô đang ngồi trên giường mà hỏi.
- Đau lòng không?
- Không đau.
Cô quay đầu mà trái tim đau đớn. Lúc đầu cô rất kiên cường chỉ tại anh hỏi nên bản thân cảm thấy tủi thân. Hơn nữa không hiểu sao hôm nay anh lại dịu dàng với cô như vậy? Anh nhếch mép nằm lên đùi cô mà nói.
- Không cần phải đau lòng, cũng đừng bận tâm. Người đàn ông của em thì vĩnh viễn là người đàn ông của em.
Nói rồi anh đi ra để lại cô trong phòng với ánh mắt ngơ ngác. Sau khi hồi lại thần trí cô cũng đã đứng lên mà vào nhà tắm sửa soạn lại bản thân.
30 phút sau.
Cô vừa mới từ nhà tắm bước ra cũng là lúc anh bước vào với khuôn mặt sắc lạnh làm cho cô có chút dùng mình.
- Anh...
Còn chưa kịp nói xong cô đã bị anh quấn lấy người bằng một chiếc chăn bế cô ra ngoài. Khi bước ra ai nấy cũng hoang mang, bàn tán xì xào. Tử Phong để cô ngồi ghế lái phụ rồi bản thân cũng lên theo nhưng đã bị lão phu nhân kéo lại.
- Khoan đã! Con phải cho bà đi theo.
Thấy bà kiên quyết muốn đi anh không từ chối được mà manh theo bà, phía sau là những chiếc xe bám theo xe của anh. Trên xe cô rất muốn hỏi nhưng lại ngập ngừng không dám nói. Lúc này lão phu nhân mới lên tiếng.
- Cháu thấy chưa? Ta đã kêu cháu ly hôn với nó rồi mà cháu không nghe. Để bây giờ tình nhân của nó bắt cóc cháu dâu ta không biết con bé có bị sao không nữa.
- Bà à! Bà đừng nói nữa.
Nghe câu đối thoại của hai người mà cô không hiểu. Gì mà tình nhân gì chứ, đang nói đến cô sao?
Tại biệt thự Hàn gia.
- Ha! Bác sĩ tâm lý sao? Cô cũng giỏi lắm, đụng ai không đụng lại đụng đến người Hàn Thương tôi để ý thì lá gan của cô chắc cũng chả cần rồi.
Đông Đồng mặc dù luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng cô rất sợ hãi vào lúc này.
- Anh có giỏi thì đừng thả tôi ra, nếu không hậu quả anh tự chịu.
- Haaaa.
Nghe câu nói của cô anh cười lớn và sau đó là đôi mắt sắc lẹm của anh nhìn cô, trên tay là con dao sắc bén dí sát vào mặt cô mà lên tiếng.
- Tôi ghét nhất là ai dám đe dọa tôi. Một thương gia Trịnh nhỏ bé nà cũng đòi đấu với tôi sao?
Nghe anh nói cô bắt đầu mới run rẫy mà không kích nữa. Rất nhanh sau đó một loạt xe đã xếp ngay ngắn ở ngoài sân. Tử Phong bước xuống rồi ôm cô đặt xuống đất chờ đợi.
- HÀN NGỤY THƯƠNG! TÔI ĐẾN RỒI.
Tử Phong lớn tiếng gọi cùng lúc này trong nhà một đội quân áo đen đi ra bao vây che trở cho Hàn Thương. Bóng dáng của anh xuất hiện đằng sau anh có một cô gái nhỏ nhắn đang kéo Đồng Đồng ra. Nước mắt cô ấy bắt đầu chảy khi thấy bà và anh.
- Ôi cháu ngoan của ta! Mau thả con bé ra.
Lão phu nhân nhìn thấy Đồng Đồng khóc mà tức giận với Hàn Thương. Anh nhếch mép cười rồi nói.
- Lão phu nhân cứ yên tâm. Cô ta tôi chưa đụng đến cọng tóc.
Nói rồi anh quay sang nhìn cô đang được bọc trong chăn mỉm cười gọi.
- Tiểu Thiên Thiên! Lâu rồi không gặp.
Nghe thấy Hàn Thương gọi Băng Thiên thân mật như vậy anh khó chịu nhưng vẫn nhẫn nhục.
- Mau, mau, trao đổi người đi.
Lão phu nhân không thể chờ được nữa thúc giục ba người. Giờ thì cô đã hiểu ra rồi, anh đem cô đi đổi lấy Đồng Đồng, trái tim cô đau nhói đưa đôi mắt đỏ au nhìn anh như thay lời muốn hỏi cần giải thích. Nhưng anh mỉm cười xoa đầu cô yêu chiều.
- Ngoan, tin anh.
Câu nói chắc nịch đầy an ủi nhưng cô cũng nhẹ nhỏm phần nào còn hơn là anh không nói gì.
- Túc Anh! Mau đem cô ta ra trao đổi.
- Vâng!
Hàn Thương lên tiếng nói với cô gái bé nhỏ đằng sau. Túc Anh đẩy cô ta đến vạch hoán đổi, Tử Phong cũng mang cô đến. Hai người trao đổi nhau xong thì Túc anh kéo Băng Thiên lại, Đồng Đồng muốn chạy vào lòng anh nhưng đã bị anh né tránh nhìn về phía Hàn Thương rồi nhìn Băng Thiên đầy luyến tiếc.
Đồng Đồng bị anh bất ngờ né mà tức giận đưa ánh mắt cay nghiệt nhìn về phía Băng Thiên, lão phu nhân chạy lại cởi dây cùng khăn bịt miệng an ủi cô.
Không thêm một giây phút nào anh quay người bỏ đi mà không quay lại khiến Băng Thiên ngỡ ngàng, há miệng bất ngờ.
"Sao...sao anh lại bỏ cô rời đi?"
Chiếc xe rời đi xa khỏi tầm mắt Băng Thiên nhìn theo nước mắt đã chảy trái tim bóp nghẹt chỉ lên tiếng nhỏ bé.
- Tử Phong.
Cô gái đứng cạnh cô thấy cô như vậy mặt không biến sắc nhìn cô rồi nhìn đi nơi khác với ánh mắt buồn rầu.