3 tuần sau.
Mọi chuyện cũng đã dần qua đi, chỉ còn mấy ngày nữa là đến tết ai nấy cũng đang rất bận việc riêng của mình. Tất cả mọi người trong Dương gia đều soạn đồ cũ để bỏ đi đón chào 1 năm mới đến.
Dưới nhà ông bà Dương đang đang làm bánh Tổ. Hôm nay bà Dương có hẹn với mẹ của Chu Minh Triết đi mua đồ sắm tết. Sau khi làm xong việc bà Dương sửa soạn quần áo để đi. Tính mang theo 2 đứa con gái đi cùng nhưng 2 người đang bận nên bà đi 1 mình.
Dạo này không hiểu sao thân thể của Băng Thiên rất mệt mỏi, cô làm 1 chút thôi đã không thể thở được. Cứ nghĩ bản thân do bị bệnh phổi tái phát nên cô cũng không suy nghĩ gì nhiều.
...
Ngày tết cũng đến mọi người đang chuẩn bị để đón giao thừa. Trong nhà có đầy đủ tất cả mọi người: Vợ chồng ông bà Dương, vợ chồng Thiên Phong, và Băng Thủy, Minh Triết. Kể từ hôm mẹ Minh Triết về nước chưa được bao lâu thì công ty xảy ra việc nên bà phải trở lại bên nước. Minh Triết có đề nghị để anh đi nhưng bà đã xua tay từ chối.
Bà Dương đã cho người hầu trong nhà nghỉ gần hết để họ về nhà đón tết cùng gia đình chỉ để lại những người cần thiết với gia đình ở lại. Trước khi có được cơ ngơi to đùng thế này thì ông bà Dương đã phải trả qua những chặng đường không hề dễ.
Lúc này bà Dương đang trong bếp cùng 2 cô con gái của mình. Bà đang làm món gà xào chua ngọt mà 2 chị em Băng Thiên Băng Thủy thích ăn, bánh Tổ mà Tử Phong thích, mì Trường thọ, sủi cảo, há cảo....Đây đều là món ăn truyền thống ngày Tết mà nhà nhà đều nấu.
Ở phía bên này ông Dương cùng Tử Phong và Minh Triết đang treo câu đối đỏ. Đáng lẽ bây giờ 3 người họ không phải làm việc nhà mà chính người hầu trong nhà làm nhưng bà Dương đã cho người hầu nghỉ những việc này bắt cha con họ làm. Sau khi treo xong cho ông Tử Phong và Minh Triết chuẩn bị pháo để 12h đêm đốt.
- 3 bố con nhà này, làm xong chưa? Mau vào ăn cơm nè.
Tiếng bà Dương gọi lớn kêu 3 người họ vào ăn cơm. Mặc dù Minh Triết không có chút quan hệ gì với bà nhưng từ lâu bà đã coi anh như con rể trong nhà.
- Được, được! 3 cha con tôi vào ngay đây.
Gia đình 6 người quay quần bên gia đình nhỏ ăn bữa cơm ấm cũng kết thúc 1 năm cũ chuẩn bị đón chào 1 năm mới đang chuẩn bị đến gần, chỉ còn lại mấy tiếng nữa.
Trong suốt bữa ăn ấy Băng Thiên ăn rất ít mặc dù đã cố gắng che dấu cảm xúc rất tốt nhưng cũng không thể qua được mắt của bà Dương.
- Con sao vậy? Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị sao?
Nghe bà hỏi Băng Thiên giật mình ngước mắt lên nhìn bà mà cười nói.
- Không có ạ! Cơm rất ngon.
- Con đừng dấu mẹ, con bị sao mà mặt xanh ngắt vậy?
Thấy bà gay gắt như vậy biết không thể dấu bà cô đành hạ đũa xuống mà nói.
- Dạ dày con có chút khó chịu ăn vào mà không tiêu nên cứ muốn ói ra ngoài.
Thấy cô nói vậy bà sót lòng mà hạ giọng trìu mến nói.
- Lát nữa mẹ lấy thuốc tiêu hóa cho.
Nói rồi bữa ăn lại quay về quy cũ nhưng lúc này Băng Thiên đang rất lo lắng dù sao cô cũng biết chút y thuật sợ rằng cô đã... Tất nhiên biểu cảm của cô không thể qua được mắt của Băng Thủy.
Sau bữa cơm Băng Thiên lên lầu gấp quần áo cho vào tủ chợt có tiếng gõ cửa ở phía ngoài phòng vang lên.
- Chị! Là em.
Nghe giọng nói quen thuộc Băng Thiên liền nở nụ cười lên tiếng.
- Em vào đi!
Cánh cửa được mở ra Băng Thủy bước vào rồi lại khép cửa lại. Băng Thủy bước vào đứng nhìn chị mình đang gấp đồ thấy 1 lúc lâu mà Băng Thủy không nói gì thì cô lên tiếng hỏi.
- Sao vậy! Có chuyện gì muốn nói với chị sao?
Lúc này Băng Thủy mới phân vân rồi cũng lên tiếng nói.
- Chị! Có phải chị mang thai rồi đúng không?
Nghe câu hỏi của cô em bất giác Băng Thiên dừng mọi động tác bất động nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
- Em đang nói gì vậy? Sao chị có thể...
Chưa để Băng Thiên nói hết câu Băng Thủy đã lên tiếng ngăn lại những lời mà chị mình tính nói.
- Chị đừng có dối em. Nếu nhớ không nhầm thì chị cũng biết chút y thuật mà đúng không? Không thể nào mà chị không biết bản thân mình đã có rồi.
Nghe Băng Thủy nói vậy Băng Thiên bỏ quần áo đang gấp dở xuống mà mỉm cười nhẹ nhàng nói.
- Thân thể chị thì chị biết, chị nói không có là không có.
Thấy chị mình vẫn còn ngoan cố không đối mặt với sự thật Băng Thủy bực dọc đi lại đặt bọc túi đen lên bàn đèn ngủ rồi đi ra ngoài. Trước khi đi ra Băng Thủy còn không quên để lại cho chị mình 1 câu nói.
- Em không còn gì nói với chị cả. Đồ em đặt trên bàn đấy chị muốn thử thì thử còn không thì thôi.
Băng Thủy bước ra ngoài với vẻ bực tức để lại phía sau Băng Thiên đang rất khó xử. Nhìn bọc ni lông đen cô mới thở dài mà đi lại gần. Mở túi ni lông ra bên trong là que thử thai không chỉ có 1 cái mà phải gần cả chục cái bên trong. Băng Thiên nhìn chúng mà phiền muộn trong lòng.
Cô không biết bản thân giờ phải làm sao nữa. Nếu có thai lúc này thì cô sẽ không thể ly hôn với anh, nếu có con lúc này liệu anh có chấp nhận đứa bé hay không hơn thế nữa Băng Thủy và Tử Phong lại đang có tiến chuyển tốt. Đứa bé ra ngoài sẽ là 1 thiệt thòi.
Không phải là cô không biết đến sự hiện diện của bé con nhưng cô đang cố chấp cho rằng bé con không có trên đời này, lúc này cô nghĩ đến bé con lại nghĩ đến những suy nghĩ ích kỷ của mình mà sụt sùi muốn khóc.
- Bé con! Có phải mẹ nhẫn tâm lắm không? Có phải mẹ ích kỷ lắm không? Mẹ chỉ biết suy nghĩ cho bản thân mình mà không nghĩ tới con. Con có trách mẹ không?
Như cảm nhận được nhịp thở của bé con bên trong người khiến cô cảm thấy hạnh phúc, vui mừng cùng hồi hộp. Băng Thiên quyết định cầm cả nắm que thử thai vào phòng tắm.
Sau 10 phút qua đi Băng Thiên bước ra trên mặt là sự vui mừng đến bất ngờ thật sự là cô đã có thai. Cả chục que thử đều hiện lên 2 vạch nhưng điều cô lo ngại nhất bây giờ là có nên nói với anh hay không? Nếu nói với anh liệu anh có chấp nhận bé con hay không?