Đôi tay Dương Tử Phong không an phận bắt đầu sờ soạng khắp người Bạch Băng Thiên khiến cô khó chịu vặn vẹo nhăn nhó.
- Buông...Buông ra!
Bỏ ngoài tai những lời cô nói anh lần mò xuống dưới phía quần của cô, cô hoảng hốt giữ tay anh lại đồng thời tay kia cô cố đấm mạnh vào người anh. Mặc dù cú đấm của cô không hề hấn gì với anh nhưng nó có chút vướng víu.
Tử Phong cầm 2 tay Băng Thiên cố định trên đỉnh đầu khiến cô mất thế. Cô gồng hết sức nhấc chân toan đá 1 cước vào anh nhưng anh đã nhanh chóng kìm cặp. Cô la hét ầm ỷ xin tha.
- Tử Phong! Em xin anh, chúng ta không thể.
- Có gì mà không thể? Chẳng phải đây là điều cô muốn sao.
- Em không có!
- Còn không! Tại cô mà mẹ tôi bắt tôi cưới cô không phải nằm trong kế hoạch của cô sao?
- Không có! Em xin anh, đừng mà. Ngàn vạn lần em xin anh, tha cho em đi.
Cô càng cầu xin anh thì lại càng làm cho thú tính trong con người anh trỗi dậy. Anh cúi xuống hôn vào đôi môi quyến rũ khiến cô không thể tránh né mà tiếp nhận nó 1 cách khó nhọc.
- Anh làm vậy với tôi không thấy có lỗi với Băng Thủy sao?
Cô lớn giọng hỏi tranh thủ lấy lại dưỡng khí. Nghe câu nói của cô khiến anh hơi ngưng lại tất cả động tác của mình. Anh như thức tĩnh cũng không hiểu tại sao anh lại hành sự như vậy nhưng anh chỉ biết từ lúc chạm vào đôi môi của cô là anh không thể rời khỏi lòng chiếm hữu cũng như con thú tính đang muốn cô.
Trong lúc anh đang còn thất thần cô mới đẩy anh ra chạy ra ngoài nhưng chỉ vừa mới nắm được khóa cửa thì bị 1 bàn tay mạnh mẹ nào đó giật ngược lại ép vào cánh cửa hôn ngấu nghiến. Ngay lúc này cô đã biết lời nói của mình không có tác dụng với anh cô đành phải la lớn lên để có ai bên ngoài nghe thấy mà chạy vào.
- Có ai không? Cứu tôi với.
- Cô nghĩ là vào lúc này mà còn có người ở bên ngoài sao? Hơn nữa căn phòng này có cách âm.
Cô dùng mình trước lời nói của anh, cô bất lực quỳ xuống nắm chân anh xin tha.
- Tử Phong! Chúng ta không thể, anh đừng làm vậy có được không?
Căn bản cô biết anh và em gái mình yêu nhau nên cô không dám làm chuyện gì quá giới hạn với anh, chuyện bà Dương bắt cưới cô cũng không hề hay biết gì mặc dù cô có yêu thầm anh nhưng cô không hề dám có suy nghĩ sẽ làm vợ hay là chia cắt tình cảm của Tử Phong với Băng Thủy.
Mặc kệ cô xin van nài anh 1 mực kéo cô ném lên giường mặc kệ cô la hét chống cự, tay anh đã xé sạch quần áo vướng mắc trên người cô mà hôn khắp nơi. Trong khi trên người anh vẫn còn bộ quần áo chỉnh tề thì cô đã không còn 1 mãnh vải nào.
Đột nhiên khoái cảm trong người cô đánh úp đến khiến cô không thể nào tiếp nhận kịp. Cô chỉ kêu lên những tiếng kêu đầy mị hoặc càng làm tăng lên sự kích thích trong người anh. Ở dưới quần cái kia đã không thể chịu nỗi, anh nhanh chóng thoát y cho bản thân. Đây là lần đầu của cô mà anh không hề nhẹ nhàng 1 chút nào đã đưa cái thứ đó vào trong cô cách mạnh bạo khiến cô choáng ngợp.
Cảm giác đau đớn bủa vây lấy cô khiến cô thấy không kịp thích ứng mà khó thở. Bên dưới co thắt dữ dội làm cho anh cũng khó chịu theo.
- A...Đau quá...Xin anh...mau ra ngoài...
Anh cũng rất khó khăn khi hòa nhập vào trong cô, anh không ngờ cô lại khít như vậy. Trên trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi, anh nhăn mặt di chuyển khó nhọc.
- Thả lỏng ra!
Anh ra lệnh cho cô trong khi cô đang choáng váng với cái vào bất ngờ của anh. Nhưng anh càng nói càng khiến cô kẹp chặt hơn. Anh nhọc nhằn chịu đựng, anh cúi xuống hôn cô nhưng lần này anh hôn nhẹ nhàng hơn khuấy đảo trong khoang miệng hút hết dịch ngọt của cô.
Lúc này cô mới thả lỏng người bên dưới anh cũng có thể luân động được.
- Ứm...
Cô đang chìm đắm, đê mê trong nụ hôn đó thì bị anh luận động khiến cô bừng tĩnh đau đớn. 1 dòng máu xử nữ đỏ chót chảy ra khiến anh bàng hoàng. Vì anh cứ nghĩ cô đã không còn lần đầu. Nhìn thấy mình là người đầu tiên vấy bẩn lên cô khiến anh có chút vui mừng.
- Dừng...Dừng lại đi...Không...em không thể nữa...
Cô mệt mỏi kháng cự nhưng hình như anh vẫn chưa thỏa mãn nên không thể buông tha cô được.
Mãi 1 lúc lâu sau Tử Phong mới phóng tinh hoa vào trong Băng Thiên, cô nằm xụi lơ trên giường mà thở gấp. Cứ nghĩ thế là xong nào ngờ anh kéo cô dậy rồi đút vào trong tiếp tục.
- Vẫn...Vẫn còn sao?
Cô mệt nhọc hỏi anh.
- Anh vẫn muốn!
Giọng của anh nhẹ nhàng khiến cô còn tưởng đầu mình choáng nên nghe nhầm nhưng không, 1 lần nữa giọng của anh vẫn còn nhuốm đầy dục vọng.
- Cho anh!
Không để cô trả lời anh đã đâm vào trong cô.
- Ưm...A...
Những tiếng âm thanh ái muội vang lên, cô mệt mỏi không thể chấp nhận được sức lực của anh nên cô nằm xụi lơ mặc kệ anh luân động bên dưới. Thấy cô mệt mỏi nên anh đành nuối tiếc chạy nước rút rồi mới tha cho cô.
Nhìn thấy cô mệt mỏi mắt nhằm nghiền không động tĩnh gì nữa anh mới bế cô vào phòng tắm làm sạch cho cả 2. Trong lúc anh làm sạch cho cô anh vẫn tham lam chiếm tiện nghi của cô, còn cô thì mệt mỏi nên mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Sau khi tắm xong anh bế cô ra ngoài thay cho cô bộ đồ ngủ mới rồi đặt cô lên giường. Anh rất muốn sang phòng khác ngủ nhưng nhìn thấy cô ngủ ngon lành trong chăn, mùi hương từ người cô tỏa ra dụ hoặc anh khiến anh không thể cất bước mà muốn chui vào trong ngủ với cô. Nhưng anh lại dằn lòng lại.
Nhưng cuối cùng sự mê hoặc của cô khiến anh không thể thoát ra được mà chui vào chăn ôm cô vào lòng còn tham lam hít lấy mùi hương trên người cô khiến cô khó chịu khẽ "ưm" lên 1 tiếng. Anh cắn nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần của cô rồi ôm chặt cô vào lòng thiếp đi. Đây có lẽ là đêm ngủ ngon nhất của anh nhưng lại là đêm mệt mỏi nhất của cô.