Tôi có một người yêu, tôi muốn em ấy quên tôi đi, bởi vì tôi đã chết rồi.
Hôm nay là ngày thứ bảy sau khi tôi chết, tôi được trở lại dương gian, Diêm Vương nói khi tôi còn sống làm nhiều việc thiện nên cho phép tôi ở lại dương gian bảy ngày.
"Bảy ngày sau, ta sẽ tới đón ngươi." Quỷ sai đưa tôi trở về, dặn dò một câu rồi liền biến mất.
Tôi đứng trước cửa nhà, trên bức tường bên cạnh cửa dán đầy các giấy tờ quảng cáo, khung cảnh quen thuộc nhất thời làm cho tôi cảm thấy căng thẳng, trái tim tôi bắt đầu hoảng loạn.
Tôi chết rồi nhưng người yêu tôi vẫn còn sống.
Tình hình gần đây của em ấy tôi hoàn toàn không biết gì, tôi đã từng ở cạnh em ấy rất lâu nhưng hiện giờ chỉ được tính bằng 7 ngày ngắn ngủi.
Em ấy có ổn không?
Đi qua cánh cửa này, tôi có thể biết được câu trả lời nhưng đột nhiên tôi cảm thấy rất sợ hãi.
Nếu câu trả lời là không tốt, tôi có thể làm gì khác?
Tôi không thể làm gì được.
Cuối cùng, tôi vẫn đi qua cánh cửa đó, bây giờ tôi chỉ là một linh hồn, nên tôi có thể đi qua mà không cần mở cửa. Vào trong nhà, tôi nghe thấy trong phòng ngủ phát ra một tiếng nổ lớn, trộn lẫn với âm thanh hỗn loạn như là có một cái gì đó rơi xuống đất, tôi tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy người yêu tôi, người mà tôi nhớ đến cùng cực.
Căn phòng tối tăm, không có đèn.
Em ấy ngồi trên mặt đất, tay vịn trên tủ đầu giường, bên chân rải rác nhưng viên thuốc màu trắng và một lọ thuốc đang lăn không ngừng, tôi đoán là vừa rồi em ấy ngã xuống nên lọ thuốc trong tay cũng theo đó mà rơi xuống đất.
Em ấy luôn bất cẩn như vậy.
Trước kia khi uống thuốc, đều là tôi đút đến bên miệng em ấy, đại khái là do đã quen với việc đó, nên em ấy chẳng biết cách tự mình làm việc.
Em ấy cau chặt mày, hình như rất đau đớn, em ôm dạ dày, gian nan di chuyển vài cái, lưng dựa vào tủ đầu giường, nhìn sau lưng em ấy, dường như em ấy không muốn di chuyển nữa.
Em ấy bị đau dạ dày?
Nhìn em ôm dạ dày, trái tim tôi thắt lại, cảm giác vô lực đang bóp chặt trái tim tôi.
Em thong thả ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía trước, nhìn về phía cửa, gương mặt tái nhợt vô lực cười cười, biểu cảm không còn đau đớn nữa, ngược lại còn có chút thoải mái.
Xem ra dạ dày không còn đau nữa, tôi thoáng yên lòng.
Bởi vì tôi đang đứng trước cửa nên tôi có một ảo giác rằng em ấy đang nhìn tôi và cười với tôi.
Nhưng làm sao có thể như vậy được.
Người còn sống không thể nhìn thấy ma, trừ khi em ấy sắp chết, hoặc là em ấy gần như đã chết.
Thực ra, tôi có thể biến những thứ hư ảo thành hiện thực, tôi có thể chạm vào những thứ ở dương gian, tôi có thể để cho em ấy nhìn thấy tôi, để cho em ấy nghe thấy tôi nói chuyện, tôi thậm chí còn có thể ôm em ấy, nhưng như vậy thì sao, bảy ngày sau, tôi sẽ lại biến mất không chút dấu vết, tôi không muốn để cho em ấy phải trải qua cảm giác đau đớn khi mất đi tôi một lần nữa.
"Anh đã về rồi đây."
Lúc này, tôi không nghe thấy câu trả lời nào từ em ấy.
"Nhưng anh chỉ có thể ở lại đây bảy ngày, bảy ngày sau anh sẽ trở về âm phủ để đầu thai, Diêm Vương nói, khi còn sống anh làm nhiều việc tốt, tích được nhiều phúc đức, kiếp sau sẽ đầu thai thành một người tốt, sống được trăm tuổi, phú quý cả đời , cho nên em không cần lo lắng cho anh đâu."
Tôi lải nhải một hồi lâu, tôi đã lâu không nói chuyện với em ấy, cho dù là lẩm bẩm, cho dù đối phương không nghe thấy, tôi cũng muốn nói cái gì đó, "Em nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân, anh không còn ở đây nữa, không thể dọn dẹp nhà cửa cho em, giặt giũ, nấu cơm cho em, những chuyện này em đều phải tự mình làm..."
"...... Anh thật sự muốn chăm sóc em cả đời, anh không yên tâm khi để em một mình. "
Lúc này, tôi mới sâu sắc nhận ra được ý nghĩa của cái chết, ngày đó khi ở âm phủ tôi không có cảm giác gì, khoảnh khắc đau đớn ngắn ngủi đó không làm cho tôi ý thức được ý nghĩa thực sự của cái chết, ngay cả khi đến âm phủ rồi mà tôi vẫn cứ mơ mơ hồ hồ.
Cho đến lúc này, cuối cùng tôi cũng nhận ra ý nghĩa của cái chết là gì.
Là tôi biến mất khỏi thế giới của người đàn ông này kể từ đó.
Rõ ràng chúng tôi đã từng hứa với nhau rằng sẽ sống với nhau đến bạc đầu, rõ ràng chúng tôi cũng không hề phản bội nhau.
Tôi muốn khóc, nhưng tôi là một con ma, không thể khóc, tôi không có cơ thể, không có phản ứng sinh lý, nhưng tôi vẫn cảm thấy trong cổ họng giống như bị hàng triệu lưỡi dao cắt qua, rất đau đớn.
Ánh mắt em ấy lóe lên một chút, giống như là một người đang mê mang rồi đột nhiên tỉnh dậy.
Giống như một người say rượu vậy.
Em ấy cầm lấy lọ thuốc trên mặt đất lên rồi chạy như bay ra ngoài, thân thể nghiêng nghiêng ngả ngả, giống như sắp ngã xuống vậy, thân thể em đụng vào vách tường vài cái, tôi thật sự rất muốn đưa tay đỡ lấy em, làm cho em ấy cảm nhận được sự tồn tại của tôi.
Nhưng tôi không thể.
Em ấy vội vã ra khỏi cửa, ngay cả cánh cửa cũng quên đóng lại, tôi đi theo phía sau em ấy.
Ở ven đường, em ấy lên xe taxi rời đi, tôi chuẩn bị lên xe với em ấy, tuy nhiên, khi hồn tôi xuyên qua thân xe, người lái xe trong tiếng thúc giục của em ấy mà lái xe đi, chiếc xe xuyên qua hồn tôi, chạy đi mất.
Tôi đuổi theo nhưng không đuổi theo kịp.
Vì sao tôi đã biến thành ma rồi mà vẫn sao lại không thể tốc biến nhỉ, lúc sống chạy chậm thì đã đành, giờ biến thành ma rồi mà cũng không nhanh nổi.
Tôi thực sự là một con ma thất bại.
Không còn cách nào khác, tôi trở về nhà và chờ em ấy trở lại.
Quần áo được gấp để trên giường phòng ngủ đã thu hút sự chú ý của tôi, đó là cái áo khoác tôi thường xuyên mặc nhất.
Em ấy đã nhớ tôi rất nhiều.
Điều này vừa làm tôi hạnh phúc vừa làm tôi không vui lắm.
Tôi muốn em ấy đừng nhớ tôi nữa, tốt nhất là quên tôi đi.